Tiếng cảnh cáo của Viên Tử Trình lởn vởn bên tai, Trần Tiểu Cửu không khỏi cười khổ não. Cho dù tiệc lửa trại tối nay sẽ tiềm ẩn những âm mưu và nguy cơ nào, hắn cũng nhất định phải đi. Bởi vì, hắn đã có một dự cảm rất mãnh liệt rằng: Đan Nhi nhất định sẽ xuất hiện trong tiệc lửa trại tối nay.Đúng lúc hắn đang bồi hồi suy tư, Lô Sài Bổng lại vui vẻ xuất hiện trước mặt hắn.- Cửu ca à, đại hỷ rồi, có thu hoạch bất ngờ. Cái tên lãng nhân Đông Doanh này không ngờ lại có gan làm chuyện phạm pháp!Lô Sài Bổng cười gằn, vẻ mặt đầy phẫn nộ.- Hôm trước cô nương nhà họ Lưu ở ngõ mười tám bị người ta làm nhục, nhảy xuống sông tự vẫn. Không ngờ thủ phạm lại chính là cái tên phế thải Đông Doanh này. Con bà nó! Một đóa hoa xinh tươi như vậy lại bị con lợn hôi hám Đông Doanh đó làm hỏng, thật đúng là khiến ta tức chết mất.Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng thở phào một cái. Thu hoạch bất ngờ này tới thật đúng lúc. Dựa vào cái này, Cửu đã nắm được thóp của Thạch Đầu Trù, đủ để đẩy y vào thế bị động. Hừ…Hộ vệ của ngươi vi phạm pháp luật, ta muốn xem xem ngươi sẽ thu dọn chuyện này như thế nào.Tuy nhiên, trong lòng hắn lại cố chấp cho rằng, tên lãng nhân Đông Doanh và bà đồng hoang dã cũng như Hồng Âm tuyệt đối không thể trùng hợp ở cùng một chỗ. Nhất định là có mưu đồ gì đó!Hắn tính toán hồi lâu, rồi ra lệnh cho Anh Mộc: Ba tên lãng nhân Đông Doanh này, cái tên Đông Điều Anh Cơ chó má đã chết kia, phái vài người anh em vứt y vào vùng núi hoang rồi chôn. Một lãng nhân không có thi thể, quan phủ cũng sẽ không kiểm tra thật đâu.- Cái tên lãng nhân bị đập đến ị cả ra quần đó, ngươi phải bắt y về đây. Tra khảo mạnh vào, dùng roi da ngâm nước lạnh mà đánh. Tra khảo cho ra cái gì đấy hữu dụng!Anh Mộc Văn nghe vậy, liền đồng ý luôn.- Còn cái tên phế thải kia!Trần Tiểu Cửu cười ha hả nói:- Lát nữa ta sẽ đưa gã đi, dùng gã để câu ra một con cá lớn.Lô Sài Bổng góp lời nói:- Cửu ca, tên Vạn Cát Tường ngài bảo bọn tôi giam long đó, rốt cuộc là định xử lí thế nào?Đối đãi với người trí thức, đương nhiên phải lấy đức để thu phục người!Trần Tiểu Cửu tà ác nói:- Không cần thẩm vấn yvội, cũng không cần phải thượng cẳng chân hạ cẳng tay với y. Vạn nhất khiến y xuất huyết dưới da thật thì không dễ trao đổi đâu.Chỉ có điều không cho y ăn cơm, không cho y ngủ, buổi tối phái huynh đệ đến nói chuyện phiếm với y. Chỉ cần hai ngày hai đêm, vị công tử cơm đến thì há mồm, mặc áo thì giơ tay ra này sẽ không chịu đựng nổi nữa. Tới lúc đó ngươi hãy thẩm vấn y, thì ngay đến việc lão gia nhà ybí mật nuôi mấy bà vợ bé, yđều sẽ thật thà như đếm nói hết cho ngươi.- Cửu ca cao minh!Lô Sài Bổng nói:- Đệ sẽ đi làm ngay!Không phải vội, ngươi phái hai trợ thủ đắc lực theo đó mà làm, làm tốt là được! Lát nữa, ngươi phải đi đưa ta đến tiệc lửa trại!Trần Tiểu Cửu nói đầy thâm ý.- Đệ đi sao? Đệ còn không bảo vệ được Cửu ca, chi bằng mang quân của Anh Mộc theo bên mình? Như vậy còn có chút an toàn!Lô Sài Bổng không biết nên nói.Trần Tiểu Cửu hiểu ý, cười nói:- Vậy sao được? Ha ha…Cả Hàng Châu ai chẳng biết Lô Sài Bổng ngươi tự tay xử lí Long Nhị, quả nhiên là uy danh truyền xa, có ngươi bảo vệ ta, ta có thể bị sao được?Lô Sài Bổng nghe vậy, đành phải gãi đầu cười xòa.Hành động này của Trần Tiểu Cửu kì thực có thâm ý sâu sắc, hắn dù sao cũng là thần tượng trong mắt các thư sinh tài tử, nếu như dẫn theo quân đoàn Anh Mộc, nhất định sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến hình tượng chính trực phong lưu phóng khoáng của hắn.Nhưng Lô Sài Bổng lại không như vậy. Trong lòng mọi người, Lô Sài Bổng là người có tấm lòng hiệp nghĩa, không sợ khó khăn, là hảo hán đã tự tay diệt trừ ác bá Long Nhị, mang hình tượng vì chính nghĩa.Mang theo một nhân vật như vậy xuất trướng, chẳng phải sẽ càng tăng thêm giá trị bản thân sao?Bóng đêm âm u, ngân quang mông lung, phản chiếu những bóng đen ngả dài.Trần Tiểu Cửu và Lô Sài Bổng sóng vai nhau đi. Nhị Cẩu Tử dắt ô nhã, rất thức thời bám theo sau. Bốn vị huynh đệ khác thì dìu tên phế thải kia, tay cầm một cái giỏ tre đựng mặt nạ, đi theo đuôi, làm thành ba cái cầu thang.- Quân đoàn Anh Mộc danh tiếng thế nào?Trần Tiểu Cửu đặt câu hỏi. Lô Sài Bổng đắc ý nói:- Cửu ca, nhóm năm người Anh Mộc quả không phải dũng mãnh thông thường. Có năm tên sói dữ này, đánh đông dẹp tây, đánh hạ không ít địa bàn! Hiện tại chỉ còn lại hai thế lực lớn là tay côn họ Lý ở thành bắc và Long Đại, tạm thời chưa ăn được.Ha ha…quân đoàn Anh Mộc tiếng lành đồn xa, trên thực tế đã trở thành một trong ba thế lực ngầm mạnh nhất của Hàng Châu rồi!- Làm tốt lắm, quân đoàn Anh Mộc tuy mạnh, nhưng tính tình nóng vội thẳng thắn, nếu không có ngươi bày mưu hiến kế, sao có được vị thế tốt như hôm nay!Trần Tiểu Cửu hào sảng khích lệ.- Cửu ca quá khen!Lô Sài Bổng được Trần Tiểu Cửu ca ngợi, cả người lâng lâng, thân người vốn dĩ chưa được đến hai lạng thịt dường như lại càng nhẹ hơn!Trần Tiểu Cửu thấy Lô Sài Bổng chảy cả nước mũi, trong lòng cười thầm, rồi lại dần dẫn sang chủ đề chính:- Tuy nhiên, việc gì cũng phải cẩn thận, phải biết gây dựng cơ đồ dễ nhưng giữ thì khó. Chỉ lo đoạt địa bàn mà không nghĩ tới làm lung lạc lòng dân, sớm muộn gì cũng sẽ là chuyện khiến ngươi phải đau đầu.- Các huynh đệ ngày càng nhiều, có vô số tầng lớp, có kẻ cực kì hiếu chiến, có tên chỉ trộm chó trộm gà, nếu chỉ dùng vũ lực trấn áp, năm dài tháng rộng, nhất định sẽ phản bội!Lô Sài Bổng nghe xong thầm bái phục, Cửu ca không hổ là Cửu ca, liếc mắt một cái là nhìn ra được chỗ nguy nan, gã liếc nhìn Trần Tiểu Cửu, thận trọng nói:- Cửu ca, đệ cũng phát hiện ra điểm này, hiện tại thu nạp rất nhiều huynh đệ, nhưng lòng người không nhất quán, rất khó nắm bắt. Cái này thì có thể dùng vũ lực để khắc phục.- Chỉ có điều hiện tại mọi người không có ngân lượng, huynh lại ra lệnh cấm, không thể đi phá phách cướp bóc, thu chút phí bảo kê làm kế sinh nhai. Bây giờ bọn họ chơi bời lêu lổng, không có việc gì làm, chỉ sợ như thế lâu dần, lòng quân sẽ tan rã hết!"Trần Tiểu thấy Lô Sài Bổng đem gánh nặng giao lại cho mình, trong lòng thầm mắng gã là tên quỷ ma lanh, từ từ nói:- Tấn công thành rồi rút trại là chuyện của quân đoàn Anh Mộc, trấn an lòng quân, dẫn bọn họ đi vào chính đạo. Quân sư quạt mo như ngươi phải bụng làm dạ chịu thôi!Lô Sài Bổng nghe vậy, dằn lòng cười ngượng ngùng, than thở nói:- Cửu ca, không bột sao gột nên hồ…Không đợi gã nói xong, Trần Tiểu Cửu tiện tay đưa cho gã một tấm ngân phiếu!- Đây là cái gì?"Lô Sài Bổng đưa tay ra nhận, ngạc nhiên thốt lên:- Trời ơi! Là…là ngân phiếu năm trăm đồng!- Cửu ca, huynh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, lẽ nào huynh đã phất rồi sao? Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.Lô Sài Bổng kinh ngạc đến nghẹn cả họng, nhìn trân trối, rồi lại tiện tay nhanh chóng trả ngân phiếu lại cho Trần Tiểu Cửu.Trần Tiểu Cửu vung tay áo:- Không phải ngươi than nghèo thiếu tiền sao? Bây giờ xong rồi, tiền ta đã đưa cho ngươi, ngươi hãy trấn an lòng quân đã, cho nhóm huynh đệ này ăn uống thoải mái, kết mối giao tình. Uống nhiều rồi thì đưa họ tới kỹ viện, làm cho các huynh đệ hừng hực khí thế. Nhà ai gặp khó khăn, nhất định phải tương trợ. Tranh thủ mua chuộc lòng người, làm cho các huynh đệ đoàn kết lại, tạo nên sức chiến đấu thật sự. Chỉ có như thế, mối có thể có cơ hội quyết đấu một trận thư hùng với Long Đại.- Cửu ca, huynh nói đúng. Đệ giỏi nhất trong việc giao lưu tình cảm với các huynh đệ đáng thương này. Giao cho đệ làm, nhất định sẽ không vấn đề gì!Lô Sài Bổng ngắm nghía ngân phiếu, chảy nước miếng, có chút kích động nói:- Cửu ca, nhưng mà, nhiều tiền thế này, huynh không đề phòng chút nào mà giao cho đệ, huynh không lo đệ chạy trốn trong đêm, tiện tay trục lợi? Chi bằng…chi bằng huynh cứ giao cho Anh Mộc giữ đi!"Gã nói, cặp mắt hình tam giác bắn ra tia nhìn nghi vấn., kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Cửu. Ba nếp nhăn sâu hoắm trên trán cũng mất tự chủ mà run rẩy giật mình!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...