Trần Tiểu Cửu gió nhẹ mây nhạt cười hi hi với Thôi Viễn Sơn, thoạt nhìn thì là một vẻ mặt tỏ ra khiêm nhường lễ độ, nhưng ánh mắt sắc bén trong con ngươi lại khiến người ta không dám tranh giành với hắn!Thôi Viễn Sơn vô cùng hiểu rõ bản tính có thù tất báo của Trần Tiểu Cửu, làm sao có thể tin vào lời ma quỷ của hắn!Trong lòng ông thở dài một tiếng, ôi…súc sinh, ngươi nói xem thằng nhãi như ngươi sao lại không có mắt chứ? Lại cứ muốn cướp thịt từ miệng hổ? Đi giành vợ với nhân vật lợi hại như Trần Tiểu Cửu này, chẳng phải tự chuốc lấy khổ hay sao!- Tiểu Cửu, ta nhất thời không điều tra, không hiểu rõ chân tướng bên trong, ngươi từ từ nói lại, việc này rốt cuộc là do đâu mà ra?Trần Tiểu Cửu nói:- Chuyện này nói rất cũng có nhiều sự hiểu lầm, Tuệ Nương vốn vừa gặp đã yêu ta, tình chàng ý thiếp, âm thầm tự định chung sống một đời, nhưng chưa từng nghĩ bố nàng là Trần Lão Hán lại tham lam tiền tài, thấy Lệnh công tử chịu bỏ ngân lượng, liền lén Tuệ Nương đi ký kết văn thư với Lệnh công tử, như vậy Tuệ Nương ngược lại đã trở thành người trong tay của Lệnh công tử!- Tuệ Nương nghe thấy tin dữ này, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, đau khổ vô cùng!Nói đến đây, hắn lạnh lùng hừ một tiếng nói: Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.- Thôi lão gia, ta nghe được chuyện này, gần như tức muốn vỡ bụng, ông cũng biết bản chất và tính tình của ta đó, để bảo vệ người con gái của mình, ta chuyện gì cũng có thể làm được.- Hừ…Nhưng ta niệm tình Thôi Châu Bình là công tử của ông, nên không dở thủ đoạn ti tiện kia, đệ đệ của Chung đại nhân là Chung Dược, có quan hệ rất tốt với ta, từng thay ta tìm Lệnh công tử bàn bạc chu toàn, nhưng không ngờ lệnh công tử không nể mặt một chút nào cả, bị gãmột tiếng cự tuyệt, thái độ dữ dằn, thật khó mà tin được, không ngờ vì chuyện này, lại đắc tội cả với Chung Dược.- Thôi lão gia, người nói ta phải làm thế nào mới tốt đây?- Tên tiểu tử này lại láo xược như vậy, thật sự là không biết điều mà!Thôi Viễn Sơn vừa nghe, vỗ bàn một cái, vội vàng tỏ thái độ nói:-Tiểu Cửu, ta coi ngươi như con cháu ta, đương nhiên sẽ không để ngươi khó xử, chuyện này, có ta đích thân giải quyết, nhất định bắt tên súc sinh này bãi bỏ chuyện kết hôn hoang đường này, nếu như dám không tuân theo, ta sẽ dùng gia pháp xử lý nó!Trần Tiểu Cửu vừa nghe, yên tâm trở lại, cười hi hi nói:- Thế thì việc này phải nhờ vả Thôi lão gia lo lắng rồi, nếu có thể giúp ta và Tuệ Nương thành đôi thành cặp, Tiểu Cửu ta khắc cốt ghi tâm, suốt đời không quên đâu!Nói đến đây, hắn chuyển chủ đề nói:- Tuy nhiên, nếu như lệnh công tử ngỗ ngịch, bỏ ngoài tai lời cảnh cáo tôn kính của người, thế thì ta nên tự xử lý như thế nào đây?Thôi Đại Gia nghĩ ngợi một lúc nói:- Khuyển tử tuy rằng ngỗ nghịch khiếm nhã, nhưng lời của ta nói, nó không dám không nghe!- Nếu như tên nghịch tử này thật sự bất kính bề trên, lộng hành, ngay cả lời của ta cũng không nghe, Hừ…Tiểu Cửu, ngươi cứ thay ta ra tay dạy cho tên súc sinh này một bài học đi, để nó ghi nhớ một chút.Trần Tiểu Cửu chờ đợi chính là câu nói này, có được thanh thượng phương bảo kiếm này, cho dù có dạy cho Thôi Châu Bình một bài học, đó cũng chỉ là thay Thôi Viễn Sơn thi hành gia pháp thôi, bất luận là đánh cho gã thành cái đầu heo cũng được, đánh thành người thực vật cũng được, cũng đều là danh chính ngôn thuận, chiếm một chữ Lý!Hắn cùng Thôi Viễn Sơn tâm sự trùng trùng, mỗi người một tâm sự, cùng mượn rượu giải sầu, chỉ có điều sau một lúc, hai người kính rượu nâng ly, liền uống đến say mèm, Trần Tiểu Cửu mở mắt không nổi, gục ở trên bàn, say sưa ngủ thiếp đi!Trong cơn ngủ mơ của hắn, mơ hồ cảm thấy hạt giống trong đan điền lại bắt đầu sinh sôi, sau lưng chân khí âm hàn trong tuyết sơn lại chu đáo men theo trăm mạch của tứ chi mà lưu chuyển.Mỗi lần chuyển động hết một vòng, liền đột nhiên cảm thấy cả người thư thái, vô cùng thoải mái, nhẹ nhàng, thanh thản…Cũng không biết qua đi bao lâu, Trần Tiểu Cửu thở phào một hơi, tỉnh lại trong giấc mộng!Mở hai mắt ra, phát hiện trời đã sập tối, nhưng hắn coi ban đêm như ban ngày, không cảm giác được một chút màn đen tối nào, đứng dậy xoay người lại, xem xét xung quanh. Thấy căn nhà gọn gàng một cách lạ thường, hương mực khắp nơi, tràn đầy mùi vị cổ kính!Hắn đứng ở cửa sổ, bất giác lắc lư cái đầu! Nghĩ chắc hẳn ban trưa uống đến say bí tỉ, Thôi lão giađã đưa hắn đến đây nghỉ ngơi rồi.Hắn làm một động tác ngồi xuống nhảy lên, lúc ngồi xuống không một chút cảm giác khó chịu, nhưng lúc nhảy lên lại, dùng sức quá mạnh, chỉ cảm thấy luồng sức mạnh của núi tuyết sau lưng thật sự mãnh liệt, không ngờ lại thẳng đứng đâm vào trần nhà cao bốn mét!-Bịch…Một tiếng trầm lặng vang lên.Trần Tiểu Cửu đau đến nỗi kêu lớn một tiếng, giơ tay sờ một cái, trên đầu không ngờ sưng lên một cục to đùng!Thật là xui xẻo mà, duỗi cái thây lười cũng có thể bị thương được, hắn ôm đầu đồng thời âm thầm kinh hãi, thuật trong phòng đạo gia mà Thôi Lão Tổ cho mình thật là lợi hại, không ngờ có thể tự động tu luyện cả trong lúc ngủ!Nghĩ đến chuyện người ngoài đạo như mình, cũng có thể tu luyện võ công mà không tốn chút công sức thổi bụi nào, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý!Hắn thấy sắc trời đã tối, bỗng nhiên nhớ đến Chu Mỵ Nhi đã căn dặn mình, buổi tối nhất định phải về dùng cơm, nàng muốn đích thân xuống bếp để chiêu đãi mình đấy chứ!Hi hi….đường đường một Nhị tiểu thư như hoa như ngọc, vẻ đẹp như tranh, không ngờ lại hạ mình đi làm thức ăn cho một tiểu gia đinh như mình, liền nghĩ nát cả óc, cũng đều cảm thấy đây là một chuyện rất hạnh phúc.Nhưng mà bây giờ có vẻ hơi trễ một chút rồi, Nhị tiểu thư chắc đã đợi đến sốt ruột rồi!Đang lúc muốn đi ra ngoài, Thôi Viễn Sơn đột nhiên thẳng lưng bước vào từ bên ngoài, cười nói:- Tiểu Cửu, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi…-Thôi đại gia, sự càn rở ban trưa, xin thông cảm nhiều, bây giờ ta phải về Chu phủ ngay, Nhị tiểu thư Chu gia tính tình kì quặc, nếu như về muộn, nàng ta sẽ hung hăng đánh vào mông ta mất….- Cho giấm vào đậu phụ, một vật hàng một vật, thật không ngờ Tiểu Cửu ngươi cũng có người để sợ đấy!Thôi Viễn Sơn vuốt râu một cái, cười nói:- Ta vốn muốn nói cho Tiểu Cửu biết một chuyện thú vị, nếu ngươi vội trở về Chu phủ, ta cũng không nói với ngươi nữa, mắc công ngươi khó xử!Lão già này, cố tình làm mình mất hứng mà, quá xấu rồi!Trần Tiểu Cửu bĩu môi một cái nói:- Trưởng bối trung hậu Thôi Đại Gia, không ngờ cũng học được cách rào trước đón sau ư?Thôi Viễn Sơn ha ha cười lớn nói:- Đùa với Tiểu Cửu một chút thôi, thử xem sự nhẫn nại của ngươi đến đâu!-Lúc nãy có người thông báo cho ta, các tài tử thư sinh từ ngũ hồ tứ hải đến Trích Tinh lâu dự lễ bái tế, ngày mài sẽ trở về quê, đêm nay bọn họ hẹn sẵn, phải cử hành một đêm lửa trại dưới trăng, bên bờ Hồ Tây.- Đám học trò đó đã phát thiệp mời đến cho ngươi, chỉ có điều ngươi đang trong giấc ngủ say, ta cũng không quấy rầy ngươi. Tiểu Cửu, không biết ngươi có hứng thú tham gia không?Hội trại đêm của đám thư sinh chết tiệt đó ư? Nghe ra cũng có chút lý thú, nghĩ kỹ lại xem, ôi dào…một đám dưa móp quả méo, trong một trăm tên cũng chọn không ra một cô nàng xinh đẹp như hoa, ai mà thèm đi chứ!Tham gia đêm trại vớ vẩn đó, làm sao thú vị bằng đùa giỡn với Nhị tiểu thư!Trần Tiểu Cửu bĩu môi nói:-Thôi Đại Gia, Tiểu Cửu ta còn phải vội về tâm tình…à không…là thương lượng công việc với Nhị Tiểu Thư, đêm trại này tuy rằng náo nhiệt, nhưng vẫn là miễn đi, Thôi lão gia nếu có hứng thú, thật ra cũng có thể chung vui với chúng học trò.Nói đến đây, Trần Tiểu Cửu châm chước nói:- Nhưng nếu người là người thông minh, nhớ được đại sự mà chúng ta đã bàn bạc lúc giữa trưa, thì nên hiểu rằng nến lấy hay nên bỏ rồi!Trần Tiểu Cửu cân nhắc nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...