Thôi Viễn Sơn lắc đầu nói:- Đừng nhắc tới thằng nghịch tử đó nữa, cho dù nó đỗ cử nhân thì sao chứ, tạm thời để khuyển tử thay đổi tính tình xảo quyệt, nó cũng tuyệt không thể xuất sĩ như vậy.- Ôi..Thôi lão tổ bỏ Thôi gia như vậy mà đi, ta lại không biết làm thế nào mới có thể dẫn dắt Thôi gia chấn hưng lại những ngày huy hoàng xưa.Trong giọng nói, có nỗi cô đơn không tả được.- Còn nữa, Tiểu Cửu, từ sau khi Thôi lão tổ mọc cánh lên tiên, tâm thần ta luôn không yên, dường như luôn có cảm giác có đại họa xảy ra, nhưng lại không biết từ đâu tới, rất hồ đồ.Trần Tiểu Cửu nghe thấy vậy, lắc đầu cười, thở dài, có chút thâm thúy nói:- Thôi đại gia, giữa ta và ông, như bạn vong niên, ta có một lời, ông thử nghe xem, đúng hay không đúng, ông cẩn thận tham lượng, tạm thời cho dù là có chút vọng ngôn.- Tiểu Cửu cứ nói. Thôi mỗ rửa tai lắng nghe.Thôi Viễn Sơn trịnh trọng nói.Trần Tiểu Cửu ngửa cổ uống cạn chén rượu, trên mặt hiện ra chút đỏ ửng, giọng nói rõ ràng, chậm rãi nói:- Ta xin nói thẳng, Thôi gia bây giờ không chỉ không thể phục hưng, còn phải để phòng tiểu nhân hãm hại, nếu không, hậu hoạn vô cùng.Thôi Viễn Sơn nghe thấy vậy ngẩn người, khó hiểu nói:- Tiểu Cửu nói gì vậy?Trần Tiểu Cửu bước thong thả nói:- Thôi gia lễ giáo truyền đời, trong nhà đều là người đọc sách, nổi tiếng, nhiều như lông hồng, như anh em họ của Thôi đại gia, tôn nam đệ nữ, đều là người bác học đa tài, luận về trình độ, chỉ e là Thôi đại gia đếm không xuể! Cũng có vô số tài tử ngưỡng mộ với bọn họ.Lời vừa nói ra, Thôi viễn sơn gật đầu phụ họa.Trần Tiểu Cửu lại chậm rãi nói:- Nếu triều đình để Thôi thị ra triều làm quan, thì có thể kết bè kết đảng.- Trong tay nắm thực quyền, môn sinh bạn cũ, trải rộng khắp giang hồ, chính lệnh giơ cao, được nhiều người ủng hộ, tình hình này, ông có thể nghĩ tới không?Thôi Viễn Sơn lúc đầu không cảm thấy kinh ngạc như vậy, đợi suy nghĩ một lát,, chợt cảm thấy đầu óc quay cuồng, lạnh thấu xương.Với uy vọng và địa vị của Thôi gia, xuất sĩ làm quan, một khi sinh ra dị tâm, là sẽ uy hiếp tới quyền lực cao nhất của hoàng tộc, triều đình sao có thể cho phép xuất hiện tình huống này.Trần Tiểu Cửu nếu có thâm ý, thử thăm dò nói:- Thôi đại gia, ngài nghe ra ý của ta chứ?Thôi viễn Sơn đổ mồ hôi lạnh, sợ hãi nói:- Tiểu Cửu, hãy phân tích xem.Trần Tiểu Cửu chậm rãi nói:- Thôi gia trước đây danh vọng trong dân gian rất lớn, thi thư lễ nghĩa, lãnh tụ đàn luân, lại có Trích Tinh lâu thậm chí thắng được cả khoa cử triều đình! Triều đình tuy sợ thế đại của Thôi gia, nhưng vì có Thôi lão tổ trấn thủ Trích Tinh lâu, những quan to quý nhân kia muốn gây bất lợi cho Thôi gia, kiêng nể thực lực của Thôi lão, đương nhiên không dám ra tay với Thôi gia.- Cho nên bọn họ không cho phép Thôi gia xuất sĩ, khiến cho Thôi gia tứ cố vô thân trong triều đình, không tiếp xúc với những bí mật lớn, đây là sự cân bằng với Thôi gia và Triều đình.- Nhưng….Trần tiểu Cửu nói tới đây, biến sắc nói:- Nhưng bây giờ lại không giống nữa, Thôi lão tổ đã lên tiên, chỗ dựa phía sau Thôi gia đã tan biến, lúc này, những người có tâm kia đã nhìn thấy ánh sáng lật đổ Thôi gia.- Nếu lúc này, ông vẫn khua chiêng gióng trống theo đuổi sự huy hoàng ngày xưa, chẳng phải là bị người khác lợi dụng, làm nên những ánh văn lớn sao? Ngộ nhỡ ngài đắc tội với đại quan trong triều, hoặc là hoàng thân quốc thích, thậm chí là Hoàng thượng…vậy hậu quả….không thể tưởng tượng nổi.Thôi lão gia nghe được lời này, mồ hôi sau lưng chảy xuống, ướt đẫm áo.Ông ta run rẩy đứng dậy, run rẩy bước tới phía cửa sổ, chậm rãi nói:- Tiểu Cửu, ngươi phân tích rất thấu triệt, lập luận rất sắc sảo.- Không ngờ lão tổ lên tiên, lại để lại cho Thôi gia không chỉ là nỗi đau vô tận, phía sau không ngờ còn chôn giấu một nỗi đau khổ lớn hơn.- Khó không thành thôi gia, thật sự phải thất bại thảm hại trên tay ta sao? Ta thật sự trở thành tội nhân của Thôi gia sao?Thôi Viễn Sơn vô cùng khổ sở, trong lòng sầu lo cho tương lai của Thôi gia, còn xa hơn nỗi bi thương của việc lão tổ rời thế.Lúc này, thế giới phồn hoa bên ngoài cửa sổ, trong mắt ông đều là màu đen trắng, không hề có sắc thái, không hề có mỹ cảm; ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên người ông, vẫn không giảm bớt được sự băng hàn trên trong lòng ông.Ông suy nghĩ rất lâu, đột nhiên xoay người lại, chăm chú nhìn Trần Tiểu Cửu, ôm tay nói: Tại TruyệnFULL.vn- Tiểu Cửu, chúng ta coi nhau như anh em kết nghĩa, ngực ngươi có khả năng thông thiên triệt địa, bụng có ẩn chứa tâm cơ, nhất định phải dạy ta thoát ra đại nạn này thế nào.Trần Tiểu Cửu suy nghĩ rất lâu, cười nói:- Thôi lão tổ, vừa rồi chỉ là dự đoán của ta thôi, làm không được, nghĩ toàn diện âm u, Thôi đại gia ngài không cần quá lo lắng, mặc dù có chuyện gì, Thôi lão tổ trên trời có linh, cũng sẽ phù hộ cho Thôi gia vô sự.Thôi Viễn Sơn nắm chặt cánh tay hắn, nói:- Tiểu Cửu, ta coi ngươi là người một nhà, vừa rồi ngươi phân tích hợp tình hợp lý, thấy rõ như ban ngày. Hiếm cảnh này, ta không thể không phòng, phòng ngừa chu đáo, sẽ tốt hơn nhiều.- Tiểu Cửu, nếu ngươi có biện pháp gì hay, nhất định phải giúp ta, hai ta sẽ cẩn thận suy nghĩ xem sao.Trần Tiểu Cửu cười nói:- Một khi đã như vậy, ta sẽ phân tích một chút, Thôi lão gia nghe xem có được không nhé.- Cứ nói đừng ngại.Thôi Viễn Sơn nắm chặt tay nói.Trần Tiểu Cửu đứng dậy, suy nghĩ một lúc lâu nói:- Theo ta thấy, có hai việc quan trọng nhất.- Thứ nhất, phá rồi lập, Trích Tinh lâu năm góc, bảy tầng, tám mặt, uy phong lẫm liệt, sừng sững Tây Hồ nhiều năm, đã thành tâm nguyện trong lòng của học sinh thiên hạ, chỉ cần có nó ở đó, Thôi gia vĩnh viễn là thần tượng sùng bái nhất trong lòng các tài tử giai nhân.- Cho nên, không chỉ Trích Tinh lâu xông ngũ quan, mánh lới cao nhất phải loại bỏ, vạn không thể ân khoa đối nghịch với triều đình, ngay cả Trích Tinh lâu nhân vật bất khuất nhất, cũng muốn hủy hoại, thậm chỉ san bằng tất cả.- Kể từ đó, có thể khiến cho tài tử thiên hạ hết hy vọng với Thôi gia, cũng cho triều đình một viên thuốc an thần, để triều đình hiểu rõ tâm y của Thôi gia.Thôi Viễn Sơn nghe vậy, bước đi thong thả, suy nghĩ lâu sau nói:- Phá rồi lại lập, phá rồi lại lập…, ừ, kế này là cụt tay, tuy đâu triệt tâm phủ, nhưng vẫn phải làm.Trần Tiểu Cửu thấy Thôi Viễn Sơn quyết tuyệt như vậy, trong lòng rất là khâm phục.Lão già này, thật là có phong cách của đại tướng.Hắn uống một chén rượu, lại từ từ nói:- Thứ hai, đó là phải đem những bản thảo của các tiên hiền nhiều thế hệ Thôi gia sáng tác như thi thứ, lễ nhạc, pháp điển, toàn bộ đều tiêu hủy, không lưu lại cái nào.Hắn tuy nói rất nhạt nhẽo, nhưng Thôi Viễn Sơn nghe trong tai, mà hết hồn, như ngũ lôi oanh đỉnh.Hắn run rẩy hỏi cánh tay:- Tiểu Cửu, đây là vì sao? những bản thảo và bút tích này, đều là tâm huyết và kết tinh của các tiên hiền nhiều thế hệ của Thôi gia, ta tuy không thích vàng bạc, nhưng đối với bút tích các bản thảo này, thật sự là còn quý hơn cả tính mệnh.Trầm Tiểu Cửu cười sâu xa khó hiểu nói:- Thôi đại gia, ông biết đối phó với những người đọc sách biện pháp thâm độc nhất, đơn giản nhất, có hiệu quả nhất là gì không?- Thôi mỗ không biết, Tiểu Cửu cứ nói.Thôi Viễn Sơn nói.Trần Tiểu Cửu từng chữ từng chữ nói:- Chính là những văn tự đáng ghét kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...