Hồng Hạnh ôm cổ Trần Tiểu Cửu, sờ soạng hai gò má của hắn nói:- Tiểu Cửu, ta rất yêu chàng, ta một lòng một dạ muốn ở bên chàng, nhưng ta không thể ích kỷ như vậy được, ta có thể hạ quyết tâm giết hàng vạn người trong thiên hạ, nhưng trong lòng ta sự phụ cũng là người trọng yếu nhất, chàng không thể bức ta rời khỏi tỷ ấy được. Tỷ ấy rất đáng thương, tỷ ấy không thể không có ta, mà ta cũng không thể sống thiếu tỷ ấy…- Hạnh nhi, ta hiểu được tâm tư của nàng mà, nếu nàng phải đi, thì hãy đi đi…Trần Tiểu Cửu buồn bã nói:- Chờ ta sắp xếp mọi việc ổn thỏa, ta sẽ liền đi tìm nàng- Tiểu Cửu… Chàng thật tốt!Hồng Hạnh hôn hắn một cái, ánh mắt quyết đoán nói:- Hơn nữa, trong lòng ta còn có một việc lớn, vì mẫu thân của ta, ta cũng phải đi về!- Mẫu thân, nói nhanh lên, mẫu thân chúng ta bị sao vậy? Nếu ta có thể giúp đỡ được, ta sẽ làm hết sức!Trần Tiểu Cửu dõng dạc nói. Tại TruyệnFULL.vnHồng Hạnh xấu hổ đỏ mặt, vụng trộm liếc hắn một cái, đúng là lời đường mật của Trần Tiểu Cửu rất vừa lòng, nàng suy nghĩ nửa ngày nói:- Việc này… Sự tình quan hệ trọng đại, có liên quan đến Định Nam Vương, nếu không, ta sẽ không làm cái chuyện phản loạn này. Nhưng vì mẫu thân của ta, ta tuyệt không hối hận, chàng tuy rằng cơ trí tuyệt luân, nhưng chuyện này chàng không nên nhúng tay vào, hay là để chính ta giải quyết thôi!- Hạnh nhi, nàng không nói ra, như thế nào biết ta không giải quyết được? Nàng còn không biết thủ đoạn của ta sao? Chỉ cần đạt được mục đích, ta có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ặc… Không tính đến nàng!Trần Tiểu Cửu bỉ ổi cười nói.Hồng Hạnh kéo cánh tay hắn, tựa vào bộ ngực ấm áp của hắn, từ từ nói:- Việc này ta không muốn nói với chàng, tuy nhiên nếu chàng muốn biết chân tướng sự việc, thì bên cạnh chàng có một người biết chuyện này! Chỉ có điều chàng không phát hiện mà thôi!Hồng Hạnh giảo hoạt cười.Trần Tiểu Cửu nghe ra ám chỉ của Hồng Hạnh, trong lòng cân nhắc một lượt, khóe miệng vểnh lên, đã biết theo lời của Hồng Hạnh thì người đó là thần thánh phương nào! Hắn có chút kích động vỗ tay nói:- Ta đã sớm phát hiện ra gã có quan hệ không tầm thường với nàng, hôm nay rốt cuộc bị nàng nói ra.Hồng Hạnh từ trước đến nay hiểu được sự cơ trí của Trần Tiểu Cửu, biết hắn đã đoán được người này là ai, trong lòng thở dài, trong mắt tràn đầy oán hận nói:- Tất cả sự tình, người này đều biết được, chàng sau khi biết được thân thế của ta, ngàn vạn lần không được đến tìm ta, bằng không, sư phụ sẽ giết chàng, đến lúc đó, tướng công thân thiết của ta không còn nữa, ta cũng không muốn sống nữa!Hồng Hạnh dán chặt vào trong ngực hắn, nhu tình như mật nói.- Hạnh nhi, nàng thả một trăm cái tâm, Nguyệt thần tỷ tỷ tuy rằng lợi hại, nhưng kiến thức nông cạn, là sát thủ ngốc nghếch ngực to, dáng vẻ không giống như nàng tinh mắt biết nhìn người?- Ba hoa, không được nói xấu sư phụ ta!Hồng Hạnh gắt giọng.Bàn tay to của Trần Tiểu Cửu du ngoạn trên bầu ngực sữa mền mại của nàng, lung tung sờ soạng trên đó, cười ha hả:- Hạnh nhi, nàng hãy ngoan ngoãn theo Nguyệt Thần tỷ tỷ trở về. Tướng công ta văn võ toàn tài, một thời gian sau, nhất định có thể nghĩ ra cách khiến Nguyệt Thần tỷ tỷ cam tâm tình nguyện đem nàng trả lại cho ta!- Ta không tin chàng thì tin ai?Hồng Hạnh bĩu môi, vẻ mặt chờ đợi nói:- Tiểu Cửu, ta chờ chàng ba năm, trong vòng ba năm, chàng nhất định phải nghĩ ra biện pháp khiến sư phụ ta đồng ý chuyện của hai ta. Hừ… Nếu trong ba năm, chàng còn không nghĩ ra biện pháp, làm cho sư phụ ta vui vẻ, ta… Ta sẽ chết cho chàng xem!- Ba năm? Lão nương tử thân thiết của ta, thời gian ba năm lâu như thế, ta làm sao chịu được, còn không phải làm tướng công như ta phát điên sao?Trần Tiểu Cửu vươn đầu ngón tay, kiên định mà thong thả nói:- Một năm, chỉ cần thời gian một năm, ta sẽ nghĩ ra cách hay, khiến Nguyệt Thần tỷ tỷ ngốc nghếch ngực to kia biết thủ đoạn của ta, ngoan ngoãn đem nàng giao cho ta!- Tiểu Cửu, ta không nỡ rời xa chàng!Hồng Hạnh nhào vào ngực Trần Tiểu Cửu làm nũng nói:- Ta không ở bên cạnh chàng, chàng chớ có quên ta, cũng không được trêu hoa ghẹo nguyệt, quyến rũ các cô nương xung quanh, bằng không, lúc ta trở về liền đem bọn họ toàn bộ giết hết!Trần Tiểu Cửu lén lút bĩu môi, thầm nghĩ tuy rằng mọi việc Hồng Hạnh đều nghe theo mình, nhưng cũng không quan tâm đến sinh mạng của người khác. Nếu Hồng Hạnh phát hiện ra tiểu tình nhân của mình, nàng phát động oai phong thì thật sự có khả năng giết người thật! Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh của hắn chảy xuống rầm rầm. Xem ra Hồng Hạnh rời khỏi ta một thời gian, đối với ta lại có lợi thật lớn, vừa lúc ta nhân cơ hội này bố trí ổn thỏa hết thảy.- Hồng Hạnh, nàng phải đi, ta muốn tặng nàng món quà thật tốt!Trần Tiểu Cửu nháy mắt, từ trong túi lấy ra một vật giống như cái khăn tay.- Món quà gì vậy, lấy ra ta xem nào!Hồng Hạnh vô cùng tò mò, giơ tay lấy vật đó lại nhìn, chỉ thấy mặt trên bức tranh có cây hoa đào nở rộ, nhìn kỹ lại, khuôn mặt không khỏi thẹn thùng, đóa hoa đỏ tươi này là từ nhiều điểm lạc hồng mà thành! Nàng xấu hổ không thể tả nói:Tiểu Cửu, ngươi cho ta xem cái xấu hổ này làm gì? Nói mau, ngươi trộm cái này của khuê nữ nhà ai, hiện tại ta phải đi giết nàng!- Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!Trần Tiểu Cửu giảo hoạt cười nói:- Ngày ấy ta tỉnh lại thì phát hiện nàng đã đi xa, lòng ta đau nhói, thấy điểm lạc hồng trân quý này, lại đột nhiên muốn đem chúng làm thành một bức hoa đào. Ha hả… Hồng Hạnh, món quà này có giá trị không? Nàng có thích hay không?Hồng Hạnh nhìn hoa đào đỏ tươi, trong lòng cảm động, đầu nàng liền rúc vào trong ngực Trần Tiểu Cửu, thất thanh khóc nói:- Tiểu Cửu, ta sắp phải đi rồi, chàng vẫn cứ nghĩ ra những cái này, khiến lòng ta khó chịu, ta nhìn bông hoa đào này, ngược lại không nỡ rời đi!Trần Tiểu Cửu nghe nói lời ấy, trong lòng rùng mình, nghĩ tiểu tình nhân của mình quyết không để Hồng Hạnh phát hiện, bằng không nàng thế nào cũng nổi điên. Nghĩ đến đây, vội vàng an ủi nói:- Tình cảm nếu như dài lâu, lại sợ không có ngày gặp lại? Nàng đi đi thôi, ta sẽ nghĩ cách khiến giấc mộng của hai chúng ta trở thành sự thật!- Tiểu Cửu…Hồng Hạnh đem khăn tay thu lại, từ trong người lấy ra một cái lược ngà, dịu dàng nói:- Tiểu Cửu, ta mỗi ngày đều dùng cái lược này để chải tóc, nếu chàng nghĩ đến ta thì hãy nhìn cái lược này!Trần Tiểu Cửu run rẩy nhận lấy cái lược, hạ giọng nói:- Hạnh nhi, bây giờ ta sẽ chải tóc cho nàng!- Chàng chải tóc? Khó coi chết đi được!Hồng Hạnh mỉm cười, cũng không né tránh, thuận theo Trần Tiểu Cửu ngồi trên mặt đất.Trần Tiểu Cửu thuận tay đem thân thể mềm mại của nàng ôm vào lòng. Hồng Hạnh bi thương nhắm chặt đôi mắt đẹp, hạ giọng nói:- Tiểu Cửu, chàng nói được thì phải làm được, đừng để ta đợi lâu!Tận đáy lòng Trần Tiểu Cửu dấy lên một trận chua xót, gắt gao ôm lấy nàng.Hồng Hạnh thấp giọng nói:- Tiểu Cửu, hôn ta…Trần Tiểu Cửu hôn vào đôi môi anh đào, bàn tay xâm nhập vào trong váy nàng, mềm mại vuốt ve da thịt nhẵn nhụi. Hồng Hạnh ưm lên một tiếng, nước mắt không nghe lời lại chảy xuống.Trăng sáng nhô lên cao, từng đợt gió lạnh, trong lòng hai người như có một đoàn liệt hỏa, hừng hực thiêu đốt, ở trước mắt Nguyệt Thần nhiệt tình hôn môi, không xem ai ra gì.Nguyệt Thần thấy một màn luyến tình như vậy, ngực phập phồng, hai tròng mắt yêu dị lóe ra hào quang phẫn nộ. Nàng thầm thề trong lòng, Trần Tiểu Cửu, ngươi chờ đó, ta mà không giết ngươi, thì sẽ không phải là Nguyệt Thần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...