- Ngươi... ngươi dám chửi ta sao? Thôi Châu Bình nhìn như que củi, người ngợm chẳng có tí thịt nào, sao ta lại không bằng hắn được chứ?Tôn Kiến vô cùng tức giận, buột miệng phản bác luôn.Tôn Kiến chửi xong, tay phe phẩy quạt, nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống nền, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn, lại thấy Trần Tiểu Cửu quay sang bên trái đá đá mắt, hắn lại mở miệng chửi:- Cái tên phu ngựa này, lại đang giở trò gì nữa đây? Lẽ nào ta nói sai sao?Tôn Kiến nhìn theo ánh mắt của Trần Tiểu Cửu, nhìn thấy ánh mắt tím tái của Thôi Viễn Sơn, đột nhiên thấy rùng mình lên, nhìn bộ dạng lão như mọi lúc có thể lao lên quyết đấu với hắn một trận vậy.- Thôi đại gia, ta... ta chỉ nói chơi thôi mà... ngài đừng cho là thật nhé... là tên phu ngựa Trần Tiểu Cửu kia đã cho ta vào chòng đó...Hắn lau mồ hôi hột, trong lòng hỗn loạn, chết rồi chết rồi, không ngờ Thôi Viễn Sơn lại ẩn ở bên cạnh, lần này lại mắc vào bẫy của Trần Tiểu Cửu này rồi.Thôi gia là dòng dõi thư hương, trong lòng tài tử thì cũng vô cùng coi trọng. Tôn Khoa tuy là lão cáo già, thâm căn cố đế, nhưng qua vụ án của Long Nhị, hắn bị Chung Bân đánh cho hiện nguyên hình, trong lòng lão bách tính cái hình tượng tốt đẹp đã không còn hiện hữu nữa rồi. Tôn Khoa phái Tôn Kiến tới đây mục đích là lôi kéo mối quan hệ với Thôi gia, để ổn định địa vị của bản thân mình, thông qua những sát hạch ở Trích Tinh Lâu cùng đám tài tử có mối quan hệ qua lại với nhau, để hòng chiếm được sự ủng hộ của mọi người.Nhưng không ngờ tên nhãi Trần Tiểu Cửu lại âm hiểm như vậy, không ngờ cố ý để cho hắn vào chòng, đứng trước mặt Thôi Viễn Sơn chửi rủa Thôi Châu Bình, cái này có phải là hỏng hết việc rồi không? Hắn chỉ tay vào Trần Tiểu Cửu tức giận nói:- Chỉ là một tên phu mã, ngươi dám hãm hại ta sao? Ta sẽ không tha cho ngươi đâu!Đường đường là phủ doãn đại công tử mà đứng trước đám tài tử này lại vô lễ sỉ nhục đại công tử của Thôi gia chứ, đây đúng là một chuyện lạ nữa rồi, đám tài tử vây quanh và đám người được ngăn bên ngoài đều cảm thấy rất hứng trí, cứ ngoái người vào để xem nhất cử nhất động trong hiện trường, cứ sợ bỏ mất một trò hay nào đó. Trong hiện trường chỉ có tiểu thư đồng là không quan tâm gì, vẫn cứ chuyên tâm vào trò chơi Hàn Nặc Tháp này.Trần Tiểu Cửu thấy Thôi Viễn Sơn bị Tôn Kiến làm cho tức điên lên, mặt mày tái mét lại, lại thấy bộ dạng Tôn Kiến làm chuyện sai lầm bị người khác nắm được thóp, trong lòng cảm thấy có sự khoái cảm khó mà diễn tả nổi.Hắn trộm nhìn Thôi Viễn Sơn, trong lòng thầm cảm thán, Thôi Viễn Sơn quả nhiên không hổ danh là nhất đại nho gia, trong tình thế này mà lão vẫn giữ được tác phong của một đại quân tử khiên nhường, tuy trong lòng như sông cuộn biển gầm, vô cùng tức giận, nhưng vẫn giữ vẻ thư sinh lễ nghi, chỉ dựa vào khí thái này thì Hàn Mặc Tuân có oai phong mấy thì cũng chẳng thể sánh với Thôi Viễn Sơn này được.Trần Tiểu Cửu thầm lắc đầu, cảm thấy đã lãng phí cơ hội dạy bảo tên Tôn Khoa này, liền giẫm mạnh chân xuống vẻ hối tiếc. Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.Lúc này là lúc Tôn Khoa hai mặt đều gặp phải thù địch, nếu lúc này có thể kích động mâu thuẫn giữa Tôn Khoa và Thôi gia, thì đám tài tử này chắc chắn sẽ đứng về phía Thôi gia, sẽ hò hét trợ uy cho Thôi gia, tới lúc đó, chẳng phải Tôn Khoa càng sa lầy vào vũng bùn rồi sao, khó mà ngoi lên nổi.Một cơ hội ngàn năm hiếm thấy như vậy, dựa vào sự tà ác của Trần Tiểu Cửu, làm sao mà đứng đó không chọc một đao vào sau lưng được chứ?Vẻ mặt tà ác của hắn nhìn Tôn Kiến một cái rồi cười lạnh lùng nói:- Tôn công tử, cái này là do ngươi không đúng rồi, con người không thể đánh giá bề ngoài được, nước biểu không thể đo bằng đấu được, sao ngươi có thể dựa vào vẻ bên ngoài mà phán Thôi công tử vào tử hình như vậy chứ? Trong mắt Tôn đại công tử ngươi, Thôi công tử nhìn khẳng khiu không đáng để nhắc tới sao?- Ngươi đừng có mà ngậm máu phun người!Tôn Kiến tức tới mặt đỏ tía tai, chỉ vào mặt Trần Tiểu Cửu nói:- Ta và Thôi huynh tình cảm như chân với tay, sao có thể ghét bỏ... ghét bỏ bộ dáng xấu của hắn được chứ?- Quả nhiên không đánh mà tự khai! Chậc chậc... nghe ý tứ trong câu nói này, trong lòng ngươi chẳng phải luôn coi bộ dạng Thôi công tử là rất xấu đó sao? Không đáng để làm huynh đệ với ngươi đó sao? Còn ngươi chỉ vì địa vị của Thôi gia mà tương giao cho có lệ mà thôi.- Ngụy biện, vì sao lại xuyên tạc ý của ta chứ? Ta đường đường phủ doãn đại công tử, chẳng nhẽ lại như ý ngươi nói sao? Làm sao vì bộ dạng không đẹp mà đánh giá người khác này nọ sao?Tôn Kiến thấy Trần Tiểu Cửu đang đổ hết vấy lên người hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận, chỉ thằng vào mặt Trần Tiểu Cửu mà mắng chửi.Hai tay của Thôi Viễn Sơn run lên, đôi lông mày nhíu lại sát vào nhau, sự kiêu ngạo của Tôn Kiến sắp khiến lão không thể kìm nổi nữa rồi, chỉ cần Tôn Kiến nói ra một câu vô lễ nữa, thì sẽ đuổi thắng hắn ra khỏi Trích Tinh Lâu này, chẳng thèm để ý xem hắn là phủ doãn đại công tử gì hết.Hiện trường đang rất căng thẳng, Trần Tiểu Cửu lại thêm dầu vào lửa nói:- Tôn công tử, tuy ngươi là con trai của phủ doãn đại nhân, thân phận tôn quý, nhưng đó cũng chỉ là dựa vào hơi của tổ tiên, không phải năng lực của ngươi. Còn Thôi công tử dựa vào tài năng của mình mà thi được Trung cử, học vấn uyên bác, ngươi chỉ là một tên dựa vào thế con ông cháu cha là muốn nói gì thì nói sao?Trần Tiểu Cửu nói tới đây rồi hừ một tiếng nói tiếp:- Dám hỏi công tử một câu nữa, xin hỏi công tử có công danh gì trên người không nào?- Cái này... cái này...Lời này nói ra như đâm trúng vết thương của Tôn Kiến vậy, khuôn mặt đỏ bừng của hắn chuyển sang màu xám, trống ngực đập thình thịch, vô cùng khó chịu.Về học thức uyên thâm, làm thơ làm phú, luận bàn cổ kim, thì trình độ của hắn tuyệt đối không hề thua kém Thôi Châu Bình, còn về thi cử thì lại không hề có duyên với hắn, lần nào cũng bị rớt, còn Thôi Châu Bình lại thi đỗ cử nhân, đây đúng là chuyện không công bằng với hắn. Từ nay về sau, tuy bề ngoài hắn và Thôi Châu Bình có vẻ tốt đẹp đó, nhưng trong lòng thì vô cùng phẫn hận.Trần Tiểu Cửu nhắc lại chuyện cũ, vạch trần vết sẹo âm u trong tim hắn, khiến hắn vô cùng đau lòng. Trong lúc này, cảm thấy rất tức giận, chỉ vào mặt Trần Tiểu Cửu chửi:- Tên đầy tớ này, đừng có nói bậy bạ, học thức của ta và Thôi công tử không phân cao thấp, chỉ có điều ông trời không công bằng, hắn chỉ là may mắn mới thi được cử nhân mà thôi, còn ta không được may mắn nên... hừ... nếu thi lại có khi Thôi Châu Bình rớt chắc, lúc đó cử nhân chắc chắn là ta rồi.- Câm mồm!Nhất đại nho gia Thôi Viễn Sơn lần này cũng đã không kìm nổi, vẻ mặt uy nghi, cao giọng nói:- Con trai của phủ doãn đại nhân quả nhiên kiêu ngạo quá! Hừ... nói ra câu nào sắc bén câu đó, khiến người khác phải cảm thán và thán phục!Tôn Kiến bị Thôi Viễn Sơn quát một tiếng, đúng là vạ từ miệng mà ra, nước đã đổ rồi thì khó mà lấy lại được, muốn bù đắp những sai lầm lúc trước, khó hơn lên trời. Hơn nữa, thường ngày bậc đại nho như Thôi Viễn Sơn đều vô cùng nhã nhặn lễ tiết, nhưng một khi tức giận lên thì vô cùng khôn lường.Vẻ mặt Thôi Viễn Sơn cười lạnh lùng nói:- Tôn công tử, nếu ngươi đã không coi học vấn cả Thôi gia ra gì, vì sao còn tới Trích Tinh Lâu này để vượt năm cửa ải? Chắc là công tử tự cho rằng mình bác học đa tài, muốn cho Thôi gia phải mở rộng tầm mắt sao?- Thôi đại gia, ta... ta không có ý đó...- Tôn công tử quả nhiên là nói một đằng nghĩ một nẻo, không hổ là con trai của Tôn Khoa, Thôi mỗ quả thật khâm phục!Thôi Viễn Sơn tiến lên một bước, nhìn thẳng vào Tôn Kiến, rồi bỗng nhiên cười to, chắp tay hướng về mọi người nói:- Học thức của Tôn công tử rộng lớn, chắc hẳn vượt qua được cửa ải thứ hai là Hàn Nặc Tháp này quá dễ dàng rồi, chi bằng thi triển cho mọi người mở rộng tầm mắt, để đám tài tử tận mắt thấy được đại tài của ngươi, ý của Tôn công tử thế nào?Tôn Kiến nghe vậy, mồ hôi toát ra nhễ nhại, hai tay nắm thành nắm đấm, lạnh lùng nhìn Thôi Viễn Sơn một cái, trong ánh mắt đầy sự phẫn hận và xấu hổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...