Translator: Nguyetmai
Tần Huyên quyết tâm phải dạy cho Hàn Sâm một bài học, lần đầu tiên đâm vào mông cô, cô còn có thể coi như hắn trẻ người non dạ, nhưng cô lại bị Hàn Sâm quấy nhiễu trong đoàn tàu trên không, khó mà nói chỉ là trùng hợp.
Đã nhận định Hàn Sâm là một tên khốn, Tần Huyên khởi động tay chân rồi đi tới trước mặt hắn, trong đôi mắt xinh đẹp chứa đầy sát khí: "Cậu ra tay trước đi."
Bốp!
Hàn Sâm tung một quyền vào mặt Tần Huyên, khiến cô phải ôm mũi lùi về sau vài bước, trừng to mắt nhìn hắn với vẻ không dám tin.
Cô thật sự chưa gặp người đàn ông nào như Hàn Sâm, cô mới nói để hắn ra tay trước mà hắn thật sự chẳng nói chẳng rằng đột nhiên đấm cô một cú. Hành động của Hàn Sâm hoàn toàn vượt khỏi dự tính của Tần Huyên, thế nên trong thời gian ngắn cô chưa phản ứng lại kịp, cộng thêm việc cả hai đứng quá gần nhau nên bị hắn đấm trúng ngay mũi.
Trong nhận thức của cô, khi quyết đấu trong phòng đấu tập, hai bên chẳng phải nên đi đến giữa đài thi đấu rồi bày tư thế chào hỏi đã sao? Hơn nữa trước mặt cô, bình thường đám đàn ông đều tỏ vẻ quý ông lịch lãm, cho dù thực lực không bằng cũng phải thể hiện khí khái đàn ông của mình. Nào có ai giống như Hàn Sâm, cô vừa dứt lời thì hắn đã bất thình lình mà cho cô một đấm rồi, hơn nữa còn đánh vào chỗ không đeo đồ bảo hộ nữa chứ, làm gì có thằng đàn ông nào thế này hả?
"Tôi xin lỗi… xin lỗi cô, còn chưa bắt đầu à?"
Hàn Sâm xin lỗi luôn miệng, thầm nghĩ sau này mình còn phải thường xuyên mượn đường chỗ trạm dịch chuyển, nam tử hán đại trượng phu chấp nhặt với phụ nữ làm gì, cứ để cô ấy đánh mấy cái cho hả giận là được. Hắn chỉ nghĩ bắt đầu sớm kết thúc sớm, không ngờ mình lại đánh trúng mũi của Tần Huyên một cách dễ dàng như thế. Cái mũi cao thẳng của cô đỏ bừng lên, trong đôi mắt xinh đẹp đã rưng rưng nước mắt trong suốt.
"Đã bắt đầu rồi, chúng ta tiếp tục, cậu… Ối…"
Nhưng Tần Huyên mới chỉ nói xong "chúng ta tiếp tục", vốn còn định nói tiếp nhưng ai ngờ Hàn Sâm nghe thế thì đấm ngay một cú nữa. Lần này tiếp tục trúng vào mũi cô, chiếc mũi nhỏ xinh vốn chưa hết đau lại chịu thêm một cú đau điếng, cơn đau bất ngờ khiến Tần Huyên phải ôm mũi quỳ xuống dưới đất, nước mắt trào ra không kìm được.
Hàn Sâm vội vàng giải thích: "Chẳng phải cô nói chúng ta tiếp tục sao, tôi còn tưởng…"
"Tôi giết cậu…"
Tần Huyên nhảy bật dậy, không thèm quan tâm quy tắc quái quỷ gì nữa, xông thẳng về phía Hàn Sâm mà đấm đá.
Hàn Sâm liều mạng đỡ đòn nhưng rồi hắn phát hiện ra quyền cước cận chiến mà mình học ở trường kém Tần Huyên quá xa, chỉ phòng thủ mà cũng không xong, chỉ với hai ba quyền cô đã phá được thế phòng ngự của hắn, hắn miễn cưỡng cầm cự thêm mười mấy quyền nữa rồi bị đánh ngã ra đất.
Tần Huyên dứt khoát quay người bỏ đi, vứt lại Hàn Sâm thương tích đầy mình: "Cậu không đỡ nổi năm mươi chiêu của tôi, lần tới tiếp tục."
Hàn Sâm cười khổ đứng dậy, cũng may là mặc trang phục đấu tập nên không bị thương nặng, chỉ chịu chút đau khổ da thịt thôi, nhưng có vẻ như hôm nay hắn không khiến Tần Huyên hết giận mà ngược lại còn làm cô giận hơn.
Hàn Sâm rời khỏi trạm dịch chuyển và về nhà. Tần Huyên ở trong trạm tắm rửa qua rồi lấy dữ liệu và hình ảnh trận đấu tập với Hàn Sâm ban nãy ra, định xóa bỏ hết hình ảnh.
Tốt xấu gì cô cũng là trạm trưởng của trạm dịch chuyển, còn là cô gái mạnh nhất thành bảo hộ Cương Giáp nữa, ấy thế mà lại bị tên cuồng mông kia đấm hai cú chảy cả nước mắt, cứ như một cô bé bị bắt nạt vậy, cảnh tượng này không thể để người ngoài nhìn thấy được.
Trước khi xóa, Tần Huyên xem lại một lần, nhưng rồi cô ngẩn ra. Cô vốn tưởng rằng Hàn Sâm có thể đánh trúng là do mình quá sơ ý, không đề phòng nên để hắn lợi dụng thời cơ.
Nhưng sau khi xem kĩ vài lần, Tần Huyên đột nhiên phát hiện ra, tuy đó là một lý do quan trọng nhưng không phải là toàn bộ, sở dĩ Hàn Sâm có thể đánh trúng cô không hoàn toàn vì cô sơ ý.
"Chẳng lẽ là..."
Tần Huyên tua đi tua lại hình ảnh cô bị đánh, lại xem lại cả đoạn ghi hình nhiều lần, sau đó đối chiếu với số liệu mà trang phục đấu tập thu được.
"Quả nhiên là thế, kỹ thuật quyền cước của cậu ta đúng là rất tệ, đúng trình độ của một học sinh tốt nghiệp giáo dục nghĩa vụ bắt buộc, nhưng sự bất ngờ và sức bộc phát trong đòn đánh của cậu ta lại cao đến bất ngờ."
Tần Huyên vừa xem số liệu vừa lẩm bẩm: "Hơn nữa lúc cậu ta ra tay có một cảm giác đặc biệt, phải hình dung thế nào nhỉ, sát thủ… Đúng thế… chính là sát thủ… Trước khi ra tay, người khác hoàn toàn không cảm nhận được ý đồ của cậu ta, lúc xuất quyền cảm xúc không mảy may dao động, đến ý đồ giết người cũng không có nốt. Tuy nhiên mỗi quyền đều dùng hết toàn lực, có cảm giác hành động và tình cảm của cậu ta hoàn toàn tách biệt, giống như một sát thủ cao minh tinh thông ám sát, dưới lớp ngụy trang tầm thường, đột nhiên tung ra đòn trí mạng."
"Không đúng, cậu ta chỉ là một học sinh vừa tốt nghiệp chẳng được bao lâu, sao lại là sát thủ được chứ? Hơn nữa, nhìn thân thủ của cậu ta thì chắc chắn cũng không thể là một sát thủ lành nghề được, chẳng lẽ việc tách biệt hành động và cảm xúc là khả năng thiên bẩm của cậu ta ư?"
Tần Huyên nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ tới khả năng này.
Tần Huyên đâu biết, ban đầu Hàn Sâm tới thành bảo hộ Cương Giáp trong tình trạng nghèo kiết xác, vừa vào đã đắc tội cô, bị tên Thần Thiên Tử luôn muốn nịnh nọt cô cô lập.
Không ai dám giao du với Hàn Sâm, cũng không ai mua bán gì với hắn, một học sinh vừa tốt nghiệp như hắn chỉ có thể cầm dao găm hợp kim bình thường nhất, đi săn bắt dị sinh vật trong tình trạng không có bất cứ một kinh nghiệm gì.
Với một tay mơ vừa bắt đầu như hắn, muốn bắt được một con thú bình thường cũng phải mạo hiểm cả tính mạng.
Huống chi rất nhiều loại dị sinh vật thường đi thành bầy, Hàn Sâm buộc phải nhân lúc chúng không phòng bị, tìm cơ hội thích hợp nhất để đánh lén, giết chết từng con một, nếu không để cả bầy sinh vật thông thường này vây lấy thì chỉ còn một con đường chết thôi.
Cách để giảm nguy hiểm đến mức thấp nhất tất nhiên là mai phục và đánh lén, muốn làm tốt điều này, quan trọng nhất là không được để lũ sinh vật biến dị có giác quan nhạy bén hơn cả con người kia phát giác ra sự tồn tại của nguy hiểm, cơ bản thì một hai tháng đầu Hàn Sâm luôn luôn rèn luyện khả năng này.
Sau khi thất bại nhiều lần, hắn dần dần biết cách che giấu cảm xúc và hơi thở nguy hiểm của bản thân, khiến dị sinh vật không cảm nhận được rằng nguy hiểm đang đến gần.
Về sau, khi Hàn Sâm tới gần một số loại dị sinh vật thông thường không có tính chủ động công kích, thậm chí bọn chúng còn chưa phát hiện ra nguy hiểm đã bị hắn bất ngờ ra tay đánh chết.
Tuy rằng nghe có vẻ hơi hèn hạ, nhưng lúc đó, đây là cách duy nhất giúp Hàn Sâm tồn tại được trong vùng đất được thần bảo hộ này.
Về sau hắn lại muốn đi săn sinh vật cấp nguyên thủy, vì thế không ngừng luyện tập và cải tiến thói quen khi ra đòn của mình, mãi cho đến khi nó trở thành một loại bản năng.
Tuy rằng kỹ năng cận chiến của Hàn Sâm kém xa các cao thủ chân chính nhưng nếu so về ra tay bất ngờ và nắm chắc thời cơ, hắn không hề thua kém sát thủ lành nghề. Vì cũng giống như các sát thủ, hắn cũng rèn luyện kỹ năng giữa ranh giới sống và chết, chỉ khác ở chỗ kẻ mà hắn giết là dị sinh vật chứ không phải là con người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...