Translator: Nguyetmai
Đêm hôm khuya khoắt, Hàn Sâm đặt một bao xác Bọ Cạp Độc Tinh và một tờ giấy trước cửa phòng Tô Tiểu Kiều, gõ cửa vài cái rồi chạy vào ngõ nhỏ gần đó. Chờ khi thấy Tô Tiểu Kiều đi ra cầm túi vải cùng tờ giấy vào phòng thì hắn mới yên lòng rời đi.
Giao dịch với Tần Huyên rất thành công, Hàn Sâm thuận lợi lấy sáu triệu và hơn tám mươi nghìn đồng tiền xác Bọ Cạp Độc Tinh. Khi trở về phòng, Hàn Sâm nhìn hòm tiền đầy ắp mà không khỏi hưng phấn suýt nhảy cẫng lên.
Dù lúc cha còn sống, hắn cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
Hàn Sâm cầm tiền rời khỏi thành bảo hộ, bây giờ hắn không muốn làm gì khác, chỉ muốn chia sẻ niềm vui này với mẹ và Nghiên Nghiên. Rốt cuộc họ không cần sống cảnh nghèo khó nữa, ngày tháng khốn khổđã qua rồi.
Lúc trước tuy Hàn Sâm bán được hai triệu nhưng đều dùng để giải quyết vấn đề nhà cũ, hắn không dưđược đồng nào. Sáu triệu này mới thật sự thuộc về Hàn Sâm, cảm giác tất nhiên là khác hẳn. Tuy số tiền này không đủ cho mấy kẻ nhà giàu mua một chiếc máy bay tư nhân đắt tiền, nhưng với hắn thìđã là số tiền nhiều nhất mà hắn từng thấy trong đời.
"Mẹ, Nghiên Nghiên, hai người lại đây con cho xem cái này này!"
Hàn Sâm kéo mẹ và em gái vào phòng mình, sau đó hắn mở nắp hòm đầy ắp tiền ra, rồi đổđống tiền bên trong lên giường.
La Tố Lan tròn xoe mắt, nhưng phản ứng đầu tiên không phải vui mừng mà là hoảng sợ, bà sợ con trai làm chuyện gì nguy hiểm: "Con lấy đâu ra nhiều tiền vậy?"
Hàn Sâm không dám nói quá khoa trương, sợ La Tố Lan không chịu nổi: "Mẹ, con may mắn săn giết được một con sinh vật biến dị, còn được thú hồn trong vùng đất được thần bảo hộ, số tiền này là do con bán hai thứđó mà có."
Đánh chết Hàn Sâm cũng không dám nói về viên tinh thể màu đen kia, đó là thứ có thể rước tới họa diệt tộc. Hàn Sâm thàđể bí mật này trong bụng cảđời, dù có nằm mơ cũng không hé ra nửa chữ, bằng không lộ ra ngoài thì chết cả nhàđã là cái kết may mắn nhất rồi.
La Tố Lan nghe vậy bèn ngập ngừng nói: "Tiểu Sâm, con không nên làm vậy, lẽ ra con nên giữ lại thú hồn biến dị, thế thì sau này con mới phát triển tốt hơn. Nhà mình nghèo một chút không sao, rồi sẽ có lúc vượt qua khó khăn..."
Hàn Sâm nói: "Mẹ yên tâm đi, sau này vẫn còn cơ hội khác. Con đãăn thịt sinh vật biến dị và nhận được gen biến dị, mai mốt con săn sinh vật biến dị cũng dễ hơn nhiều, dần dà sẽ khá lên, sau này sẽ có cơ hội săn được sinh vật biến dị nữa."
La Tố Lan vẫn thấy tiếc: "Nhưng mà..."
Săn sinh vật biến dịđâu dễ như thế, đối với người thường thì săn được một con sinh vật biến dịđã là may mắn không khác gì trúng xổ số, làm gì có chuyện trúng số lần thứ hai.
Hàn Sâm nói thêm: "Hơn nữa Nghiên Nghiên sắp tới tuổi đi học rồi, con không muốn con bé cũng học giáo dục nghĩa vụ bắt buộc như con, như thế không có tương lai."
La Tố Lan nhìn Hàn Sâm rồi lại quay sang Hàn Nghiên, khóe mắt nhòa lệ: "Cũng tại mẹ, tại mẹ không lo được cho các con đầy đủ, đáng lẽđây là trách nhiệm của mẹ..."
"Con thì thấy mẹ nuôi chúng con lớn tướng thế này đã là vĩđại lắm rồi, mẹ cũng phải cho con trai mẹ cơ hội thể hiện với chứ."
Hàn Sâm cười xòa ôm lấy Hàn Nghiên: "Nghiên Nghiên muốn ăn gì nào, hôm nay cả nhà mình đi ăn tiệc, muốn ăn gì cũng được."
Hàn Nghiên lập tức mừng rỡ: "Em muốn ăn kem Ngọc Bích."
"Được luôn, hôm nay nhà mình đi ăn kem Ngọc Bích, cho em ăn đã luôn."
Hàn Sâm véo mũi của Hàn Nghiên.
"Cái đấy đắt lắm, có tiền thì cũng phải tiêu tiết kiệm thôi, con đểđấy mà mua thêm thịt..."
"Mẹơi, chỉ lần này thôi."
Hàn Sâm kéo La Tố Lan đi ra ngoài.
"Con đừng có nói chuyện mình săn được sinh vật biến dị và bán thú hồn biến dị ra ngoài, cũng đừng có khoe khoang, mẹ không muốn con bị như cha con..."
La Tố Lan lại dặn dò Hàn Sâm.
Từ sau khi cha của Hàn Sâm gặp chuyện thì toàn bộ nhân sinh quan của La Tố Lan đã thay đổi, bà không muốn Hàn Sâm lo lắng và cáng đáng nhiều chuyện như cha nó, chỉ mong con cái sống an ổn qua ngày làđược.
"Mẹ cứ yên tâm đi, con tuyệt đối sẽ không nói ra đâu, tiền đều đểở chỗ mẹ hết, cho mẹ quản tất."
Hàn Sâm một tay ôm Hàn Nghiên, một tay kéo La Tố Lan ra khỏi nhà.
Kem Ngọc Bích này ngon có tiếng trong khắp Liên minh, đương nhiên giá cũng đắt đỏ không kém, một phần rẻ nhất cũng phải hơn cả chục nghìn.
Con cái nhà hàng xóm đều được ăn suốt, Hàn Nghiên sinh ra không đúng lúc, chưa đến tuổi được ăn kem thì trong nhàđã lụn bại, sao mà nỡ bỏ tiền ra mua kem đắt như thế cho cô béăn.
Trước kia La Tố Lan từng đưa Hàn Sâm đi ăn vài lần, trong trí nhớ của hắn thì nó thật sự rất ngon. Nhưng đó cũng là chuyện của rất nhiều năm về trước, hắn cũng chẳng nhớ nổi mùi vị của nó nữa rồi.
Ba người vào cửa hàng kem thì phát hiện đã kín chỗ, còn có rất nhiều người đang xếp hàng chờ mua kem.
"Chúng ta lên lầu ngồi đi."
Lúc đến đây, Hàn Sâm thấy hình như trên lầu hai không có ai, muốn kéo Hàn Nghiên và La Tố Lan lên đấy ngồi trước, để hắn xếp hàng mua kem làđược.
Nào ngờ vừa đi đến cầu thang đã bị một nhân viên nam trong tiệm ngăn lại.
"Thật ngại quá, quý khách không thể lên đóđược." Nhân viên kia nói.
"Tại sao chứ? Trên lầu không còn chỗ trống à?" Hàn Sâm nhíu mày hỏi.
Nhân viên kia lập tức khinh thường ra mặt, chỉ vào tấm biển nhỏ treo trên vách tường bên cạnh: "Chưa từng ăn kem Ngọc Bích thì cũng phải nghe đến quy định của tiệm kem Ngọc Bích chứ?"
Hàn Sâm nhìn tấm biển kia, chỉ thấy trên đó viết "Khu VIP".
Hắn lập tức hiểu ra, lầu hai là nơi chỉ những người cóđặc quyền mới được lên, người bình thường không có thân phận địa vị thìđến cả tư cách lên đó ngồi một chút cũng không có.
Chẳng trách thiết kế trên đó lại tốt hơn dưới này nhiều, chẳng trách dưới này đã kín chỗ mà lầu hai vẫn trống không như thế, bấy giờ Hàn Sâm mới hiểu ra chuyện này.
"Mình cũng không mệt, cứđứng chờ một chốc vậy, Tiểu Sâm con mau đi mua kem cho Nghiên Nghiên đi."
La Tố Lan vội kéo Hàn Sâm, muốn giải vây cho hắn.
"Vậy con đi đây."
Hàn Sâm mỉm cười đến xếp hàng, thoạt nhìn có vẻ như hắn không hềđểý, nhưng trong lòng lại sinh ra khao khát khó tả thành lời.
"VIP à... quý tộc à... mấy thứđó có là gìđâu, chẳng bao lâu nữa mình sẽ cóđược tất cả những thứđó, thậm chí còn nhiều hơn thế, mình sẽ không để cho tấm biển chết giẫm ấy tiếp tục cản đường mình nữa."
Mua kem xong thì vẫn không có chỗ trống, cả nhà Hàn Sâm chỉ có thể gói mang đi, trước khi đi, Hàn Sâm lại nhìn thoáng qua tấm biển ở chỗ cầu thang kia một lần nữa.
"Khu VIP."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...