Siêu Cấp Đáng Yêu


Có rất nhiều Omega sống trong khu gia đình của quân đội, chỉ có Cố Trạch Ngư là một Alpha.

Nhưng điều này không ngăn cản cậu hòa nhập với họ, bởi vì không ai tin rằng Cố Trạch Ngư là một Alpha vì cậu miếng dán hạn chế tin tức tố, đội mũ và khăn quàng cổ bằng lông nai sừng tấm.

Lúc đầu, Lục Úc Niên hoàn toàn coi Cố Trạch Ngư như không khí, chỉ cần Alpha này không tự mình gây rắc rối, không lang thang bên ngoài, ngày nào cũng ăn uống, đi chơi ở trong khuôn viên gia đình cùng một nhóm Omega là trạng thái tốt nhất.

Cố Trạch Ngư khi mới đến đây rất sợ Lục Úc Niên, nhưng sau đó cậu phát hiện ra rằng mặc dù người này trông rất lạnh lùng, thờ ơ với mình nhưng không bao giờ kiểm soát mình như các anh trai.

Mỗi ngày ở cùng với một đống Omega, Cố Trạch Ngư đều nghe họ khoe khoang về những thành tích to lớn của Lục Úc Niên, sau khi nghe rất nhiều chuyện, cậu cảm thấy "Omega của mình thật tuyệt vời" và cảm thấy tự hào.
Sau đó, những lá thư khiếu nại được gửi đến tiểu đoàn chỉ huy quân sự của Lục Úc Niên giống như một đống bông tuyết, báo cáo chiến sự ở bên trái và thư khiếu nại ở bên phải.
Trong vòng chưa đầy một tuần, những lá thư khiếu ở phía bên phải đã hết chỗ đặt, những Alpha cao lớn thô kệch trong quân ngũ không thể chịu đựng được việc vợ của họ về nhà mỗi ngày và gọi tên người Alpha khác, bọn họ đi đến trước cổng trại chỉ huy để thỉnh cầu Lục Úc Niên chăm sóc Alpha của anh.

Lục Úc Niên thực sự không biết làm thế nào để đối phó với Cố Trạch Ngư, cuộc hôn nhân của họ được phủ bằng sơn vàng và được đưa vào cơ sở dữ liệu của liên minh, ngay cả khi anh phẫn nộ vì Cố Trạch Ngư sẽ làm ướt ngực anh bằng nước miếng khi ngủ trong những ngày này, nhưng anh vẫn phải thừa nhận rằng anh thực sự là bạn đời hợp pháp của Alpha nhỏ.
Cố Trạch Ngư ngủ quá tệ, trước khi ngủ rõ ràng vòng tay qua ôm, sau khi anh ngủ say lại vô đạo đức dán lại, quấn quanh người như bạch tuộc.


Lục Úc Niên thậm chí đã cố gắng đứng dậy và đi lại hai lần mà vẫn không vứt bỏ con cá nhỏ đang treo trên người mình.

Anh không muốn lúc nào cũng bạo lực, đánh mạnh lại sợ ầm ĩ, dù sao Cố Trạch Ngư nhìn qua thực sự yếu ớt, không thể tự lo cho mình.

Các Alpha ở đây đang phàn nàn với Lục Úc Niên, các Omega trong khuôn viên gia đình bên kia cũng không nhàn rỗi, Nhện phu nhân đã tổ chức một bữa trà chiều cho các quý cô, tất cả Omega đều xinh đẹp, ngoại trừ Cố Trạch Ngư.
Một vài Omega đã kết hôn và có con đi lạc trong khi trò chuyện, bọn họ trêu chọc Alpha, buộc cậu phải nói về đêm tân hôn của mình với Lục Úc Niên.

Biết hai người còn chưa động phòng, tiếng tấm tắc vang lên khắp nơi, họ lần lượt nói: "Lục tướng quân không thể làm được phải không?"
"Nói bậy, đường đường là ngôi sao chiến đấu của đế quốc sao có thể không được, nhất định là cá nhỏ không được!"
"Hai người đã kết hôn rồi, sao không mau đánh dấu đi? Có rất nhiều người thích Lục tướng quân, giữa cậu và ngài ấy không có dấu hiệu gì thì cuộc hôn nhân này có thể bị hủy bỏ bất cứ lúc nào." Nhện phu nhân lo lắng vỗ vai Tiểu Ngư và đưa cho cậu một miếng bánh bông lan xoài.

"Hủy bỏ được là tốt rồi, tôi sẽ về nhà để Lục Úc Niên tìm một Alpha khác cứu anh ấy." Cố Trạch Ngư không tim không phổi nói.
Nhện phu nhân biết rõ Cố Trạch Ngư không hiểu chuyện nam nữ, cười thầm nói: "Cậu về nhà rồi, ai sẽ giúp được Lục tướng quân? Omega thời kỳ động dục rất thống khổ, mỗi tháng đều phải phát sinh, thời gian ngắn như vậy làm sao hắn có thể tìm được một Alpha mà mình thích chứ?"
Cố Trạch Ngư nhìn ánh mắt chứ đầy kỳ vọng của mọi người, đắc ý ưỡn ngực nói: "Không sao đâu, vậy thì tôi sẽ làm những gì có thể làm để giúp anh ấy."
Khi Lục Úc Niên bảo người phụ tá gọi Cố Trạch Ngư đến, thì nhìn thấy Cố Trạch Ngư đang ôm một con búp bê bông xấu xí trong tay, Lục Úc Niên nhướng mày hỏi: "Thứ này từ đâu ra?"
"Vợ của đội trưởng Lý đã làm nó cho tôi, cô ấy là một Omega người nhện dịu dàng, tám bàn tay cùng nhau đan tạo ra búp bê như một trò ảo thuật." Cố Trạch Ngư đưa nó cho Lục Úc Niên như thể đưa một vật báu, rồi đột nhiên nhớ ra rằng xe tải chở búp bê của mình đã bị mất bởi yêu tinh gấu đen vô cảm này, cả hai tay liền co rụt lại đem nó giấu sau lưng, dè dặt nói: "Anh đừng mang nó đi, có nó nói chuyện, tôi sẽ không phải ôm anh ngủ cả đêm."

Lục Úc Niên cau mày thậm chí còn chặt hơn, nắm chặt tay để chống lại ý muốn ném Cố Trạch Ngư ra ngoài nói: "Cậu rốt cuộc đến đây để làm cái gì? Quân đội có phải là nơi cậu nên đến không? Tôi sẽ tìm một chiếc xe để đưa cậu về để cậu ôm đống búp bê của cậu và ngủ cùng nó."
Khi Cố Trạch Ngư bị anh mắng, đuôi mắt cậu lại đỏ hoe, cậu lấy hết can đảm đi tới móc lấy ngón tay út của Lục Úc Niên, nói: "Nhện phu nhân nói rằng thời kỳ động dục của Omega không giống kỳ nhạy cảm của Alpha, trong khoảng thời gian này, tần suất nhạy cảm của anh rất cao và sẽ rất đau đớn."
"Cô ta không phải đã nói cho cậu biết, trên đời có loại như thuốc ức chế sao, ta cần gì một..." Lục Úc Niên dừng lại, nuốt xuống ba từ "tiểu phế vật" dưới lưỡi.
"Tôi biết.

Tôi cũng đã sử dụng nó trong thời kỳ nhạy cảm trước đây, nhưng thứ đó thường hoạt động không tốt lắm.

Trước kia không có Alpha nên anh không thể làm gì được ngoài sử dụng thuốc, hiện tại có tôi rồi." Cố Trạch Ngư có chút vui mừng, cậu rõ ràng là rất sợ Lục Úc Niên, nhưng cậu thấy vui vẻ vì người đàn ông bị cậu móc lấy ngón tay út này đã không tàn nhẫn rũ bỏ nó.
Cậu thật sự không thích Lục Úc Niên, thậm chí cậu còn có chút sợ hãi, nhưng anh giống như một chú chó con đang hung hăng sủa đột nhiên sẵn sàng để cậu nhéo móng của nó, Cố Trạch Ngư thích cảm giác này.
Lục Úc Niên hừ lạnh một tiếng, nhìn khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi mọng như thạch và chiếc mũi tròn nhỏ nhắn của Cố Trạch Ngư, làm thế nào để một Alpha như vậy có thể giúp anh trải qua thời kỳ động dục dữ dội mà không cần sử dụng thuốc ức chế?
Anh đột nhiên giơ tay kéo cằm Cố Trạch Ngư, sự đụng chạm ấm áp khơi dậy sự hằn học trong lòng anh, anh cúi đầu xuống, hung hăng chặn môi Cố Trạch Ngư, pheromone dâng trào được truyền đến Cố Trạch Ngư qua nước bọt của anh.
Cố Trạch Ngư chưa bao giờ nhận được bất kỳ pheromone từ Omega nào, và sự chênh lệch cấp độ giữa hai người quá cao, pheromone Alpha yếu ớt của cậu đã bị tấn công và không có sức lực để chống trả.
Đầu óc cậu choáng váng như pháo hoa nổ, khi cậu tỉnh lại, Lục Úc Niên đã buông cậu ra, khinh thường nhìn từ trên xuống dưới thân thể mềm nhũn đang run rẩy của Cố Trạch Ngư, nói: "Cậu như vậy, tôi còn cần cậu sao?"
Cố Trạch Ngư cúi đầu im lặng một lúc.


Lục Úc Niên dường như nhận thấy có điều gì đó không ổn, nhìn kỹ đã thấy những giọt nước mắt to bằng hạt đậu của cậu từng giọt từng giọt rơi xuống đất, cậu cắn nửa môi làm máu nhàn nhạt hiện lên.

Lúc đó Lục Úc Niên mới nhận ra rằng mình đã đi quá xa, nhưng anh không muốn xin lỗi Cố Trạch Ngư.

Nhìn thấy bóng lưng Cố Trạch Ngư quay người bỏ chạy, anh chỉ lệnh cho một phụ tá đi theo nhìn một chút.
Cố Trạch Ngư tức giận thu dọn hành lý chuẩn bị bỏ về, nhưng trước khi đến trạm gác đầu tiên, cậu đã bị hai lính canh khiêng về, câu chuyện về Cố Trạch Ngư dũng cảm khám phá bãi mìn đã lan truyền khắp quân đội và không ai dám thả cậu đi, rời khỏi khu vực quân sự nữa.
Lục Úc Niên chưa bao giờ xin lỗi bất cứ ai và anh cũng không biết cách dỗ dành một Alpha.

Đặc biệt là kể từ khi Cố Trạch Ngư có con búp bê xấu xí đó, cậu không cần phải ôm cánh tay của Lục Úc Niên vào ban đêm nữa, Lục Úc Niên cảm thấy chán nản đến mức không có nơi trút giận, anh không thể đánh hay mắng Cố Trạch Ngư và anh đã lo lắng đến nỗi cả đêm không ngủ được.
Cuộc sống bế tắc như vậy đã diễn ra liên tiếp mấy ngày liền thì người ngoài hành tinh bắt đầu tấn công, Lục Úc Niên chuẩn bị mặc áo giáp chiến đấu, Cố Trạch Ngư nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của anh sau khi mặc áo giáp, đột nhiên quên mất rằng hai người họ vẫn đang chiến đấu, chạm vào áo giáp của Lục Úc Niên nói: "Phù bình an."
"Cậu đang làm gì vậy?" Lục Vân Niên trên trán đổ mồ hôi, cau mày hỏi.
Cố Trạch Ngư hơi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt trắng nõn có hai con mắt to như trân châu đen, vô tội nói: "Cầu nguyện bằng ngôn ngữ của tôi.

A, nếu anh không hiểu thì nó có nghĩa là 'bình an trở về'."
Lục Úc Niên trong lòng mềm nhũn, thiếu niên mềm mại, mái tóc tương phản với ánh đèn phát sáng, anh đột nhiên ngẩn người vươn tay ra, ở trước mặt mọi người xoa xoa tóc Cố Trạch Ngọc, khẽ hừ một tiếng: "Lắm chuyện."
Sau khi Lục Úc Niên rời đi, Cố Trạch Ngư thực sự cảm thấy trong quân đội rất buồn chán, nhưng rồi cậu nhanh chóng tìm thấy một niềm vui mới.

Người bạn mới của cậu là một con voi, giám sát viên của lớp học nấu ăn, anh ấy đội một chiếc mũ đầu bếp cao trên mũi để ngăn mũi anh ấy hắt hơi vào nồi khi nấu ăn.

Voi Alpha lần đầu tiên nhìn thấy một Alpha có pheromone yếu như vậy, lúc đầu anh ấy còn tưởng Cố Trạch Ngư là một beta, liền ném Cố Trạch Ngư lên trời hai vòng, nhưng cũng không thể nhìn ra được thân thể thật sự cậu là gì.
"Đừng ném, đừng ném, tôi hoa mắt, thân thể của tôi là một con cá, một con cá nhỏ bơi lội tung tăng." Cố Trạch Ngư hai chân run rẩy đứng trên mặt đất, chống tay lên cái mũi duỗi qua của đội trưởng, nằm yếu ớt trên đó nghỉ ngơi, cậu giơ chân ra giả làm đuôi cá nằm trên mặt đất.
"Cậu thật buồn cười, tôi không ngờ Lục tướng quân lại cưới một Alpha như cậu.

"Đội trưởng đưa tay cho Cố Trạch Ngư.

Anh ấy nói điều này không có ác ý, Cố Trạch Ngư cũng không thể nghĩ ra ẩn ý sâu xa hơn, cầm lấy cái muôi đặt trên thùng rồi đi đến máng lợn ở sân sau của lớp nấu ăn.
Cố Trạch Ngư đang nằm trên lan can múc thức ăn cho lợn, cả chục con lợn con lao đến, thấy bộ dạng vô tư vô lo của cậu, người giám sát đội voi đã đến trò chuyện với cậu: "Tôi nghe nói lần này là Hải tộc xâm lược.

Bọn họ đến tìm vương của bọn họ, trăm vạn đại quân đều ở đây, cậu không lo lắng cho Omega của cậu sao?"
Cậu gõ vào lan can bằng thìa của mình: "Lục Úc Niên có tốt không?" Cố Trạch Ngư mỉm cười.
"Ngài ấy vô cùng tốt, tuy ngài ấy vẫn là Omega nhưng nói ra thì ai tin được chứ, sức chiến đấu của ngài ấy đã đến mức hủy diệt rồi." Người giám sát của trường đại học búng mũi và phun hai tia nước.
"Lục Úc Niên có khỏe hơn nhiều Alpha khác không?" Cố Trạch Ngư cúi xuống vuốt bờm lợn con, sau đó cuộn cái đuôi dài của nó.
"Ngài ấy tốt hơn 99% Alpha, 1% là cho khách quan."
"Vậy thì tại sao tôi phải lo lắng cho anh ấy.

Omega của tôi là tướng quân giỏi nhất đế quốc, anh ấy nhất định sẽ bình an trở về." Cố Trạch Ngư vỗ tay, nhặt chiếc xô rỗng và bước ra ngoài, như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, cậu chỉ vào đám heo con nói: "Các người chuẩn bị thức ăn cho heo sai tỷ lệ rồi, heo nên nuôi theo phương thức gầy ba mươi phần trăm béo bảy mươi phần trăm, tỷ lệ đạm cũng sai rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui