Mới đó đã bốn giờ chiều.
Lê Tiếu và Thương Úc còn bận việc của mình trong văn phòng Chủ tịch.
Cô thỉnh thoảng nghiêng đầu, nhìn chăm chú dáng vẻ đang tập trung làm việc của anh.
Bỗng nhiên, câu nói hồi chiều của Thương Úc lại hiện lên trong đầu cô.
"Muốn có được sự công nhận của cả bốn người, em cần cố gắng hơn.
"
Mắt Lê Tiếu lóe sáng, tầm mắt dừng lại trên góc trái hồ sơ gần màn hình máy tính.
Đó là logo của Tập đoàn Diễn Hoàng, cũng là để quốc thương nghiệp một tay anh sáng lập.
Thương Thiểu Diễn của Nam Dương, thể luc tập đoàn tài chính đại biểu đứng sau không phải người thường có thể tưởng tượng được.
Cho nên bốn trợ thủ có thể sánh vai với anh, chắc chắn năng lực phải xuất chúng.
Còn cô, nếu cả bốn trợ thủ cũng không tin phục mình, làm sao có thể cùng anh sóng vai? Nghĩ đến đây, Lê Tiếu cụp mắt, đầu ngón tay vuốt nhẹ trên hồ sơ, đáy mắt dần ngưng tụ sự kiên định và quả quyết.
Chưa đến bốn giờ rưỡi, Lê Tiếu gửi email đi, sau khi đã viết lại nội dung thuyết minh rồi thì thong thả tắt máy.
Thời gian làm việc của cô từ tám giờ sáng đến bốn giờ chiều, hiện đã qua thời gian tan tầm.
Thương Úc vừa được Lưu Vân gọi đi, dường như đang mở cuộc họp hội đồng quản trị.
Lê Tiếu ngồi trước bàn ngẫm nghĩ, sau đó viết một câu lên giấy ghi chú, đi đến trước bàn làm việc, dán ở nơi tay anh có thể chạm đến.
Hoàn thành việc này, Lê Tiếu đeo túi rời khỏi công ty.
!
Năm giờ, Lê Tiếu lái xe đến khu chung cư ổ chuột gần Giang Cảnh Hào Đình.
Nơi này cách khu chung cư cao cấp chỉ một con phố, nhưng tiêu chuẩn sinh hoạt cách biệt một trời một vực.
Hoàn cảnh quanh khu ổ chuột ồn ào chen chúc, bên cạnh còn có công trường đang thi công nên thi thoảng lại ầm ĩ.
Lê Tiếu đỗ xe bên đường.
Dựa theo tin tức cô điều tra được, Quan Minh Ngọc và anh cô sống ở một tầng hầm.
Lê Tiểu lấy điện thoại ra xem, vừa định xuống xe thì từ ngoài cửa truyền đến nghe tiếng on ào và những lời chế giễu.
"Cô không tự xem lại mặt mũi mình đi, còn định lên đài thi diễn thuyết? Dù bài diễn thuyết của cô đặc sắc cỡ nào cũng có ích gì?"
“Phải đấy, Quan Minh Ngọc, nếu mặt mũi tôi giống cô, chắc chắn không dám ra ngoài gặp ai.
"
"Quan Minh Ngọc, tôi nói cô biết, cô sớm tự mình rút lui đi, nếu không tôi sẽ khiến cô đẹp mặt.
"
Ừ, một cái tên thật quen thuộc.
Lê Tiếu chậm rãi hạ cửa kiếng xe, nhìn thấy những cô gái mặc đồng phục không ngừng châm chọc xô đẩy Quan Minh Ngọc.
"Chủ nhiệm đã nói, ai cũng có thể tham gia buổi diễn thuyết! "Quan Minh Ngọc sợ hãi phản bác lại một câu, tay níu chặt lấy áo khoác của mình.
Lúc này, cô gái cầm đầu tiến lên, chọc mạnh ngón trỏ lên vai Quan Minh Ngọc: "Chỉ bằng cô cũng dám tranh thứ bậc với chị em xinh đẹp bọn tôi? Quan Minh Ngọc, trước khi lên đài cô có từng soi gương chưa? Cô thấy mình có xứng không?"
Ồ, hình như là bạo lực học đường.
Lê Tiếu nghe ra đại khái từ những lời nói của họ.
Quan Minh Ngọc muốn tham gia diễn thuyết, nhưng đối phương ỷ đồng nên muốn bức cô nàng tự động rút lui.
Về nguyên nhân thì Lê Tiếu không cần nghĩ cũng biết, đơn giản chỉ là phần diễn thuyết của Quan Minh Ngọc có tỷ lệ chiến thắng cao nên đám người này muốn bắt nạt.
Lê Tiếu không phải người hay đồng cảm, nhưng cách nói chuyện của người kia quá chua ngoa, cô không nhịn được nên đẩy cửa xuống xe.
Tiếng cửa xe đóng sầm lại lập tức kinh động đến mấy người bắt nạt kia.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...