Có lẽ hiện tại quyền thế của Diệp Khiêm còn chưa đủ để cùng Diệp gia so sánh, thế nhưng mà Diệp Khiêm lại cảm thấy vô luận quyền thế của Diệp gia lớn đến bao nhiêu, thì cũng không liên tới hắn, hắn cũng không có ý nghĩ muốn leo lên cánh cửa Diệp gia quyền thế.
Huống hồ, hiện tại thế lực Nanh Sói đã đủ để thế giới khiếp sợ rồi, cho dù Diệp Khiêm cả đời không làm việc, thì hắn cũng không cần phải lo chuyện ăn uống, tiền hắn xài mấy đời cũng không hết, cần gì phải leo lên cánh cửa quyền thế người khác a?
Mục đích hắn đến Diệp gia chỉ có một, chính là muốn biết rõ ràng thân thế của mình.
Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là hắn có thể tùy ý để cho người ta khi nhục.
Nếu như lúc bình thường mà Diệp Chính Hùng nói như vậy thì Diệp Khiêm tuyệt đối sẽ tức giận, cho dù không thể chính tay đâm hắn một cái, thì tối thiểu cũng có ý nghĩ cá chết lưới rách a.
Cho dù thế lực Diệp gia rất cường đại, nhưng nếu như Nanh Sói không quan tâm toàn lực liều mạng thì cũng đủ để Diệp gia uống một bình rồi.
Lần đầu tiên lão gia tử nhìn thấy Diệp Khiêm thì đã thích hắn rồi, cũng giống như lần đầu tiên Đường Thục Nghiên nhìn thấy Diệp Khiêm vậy, cô và lảo giao tử đều có thể từ trên người Diệp Khiêm nhìn thấy bóng dáng của Diệp Chính Nhiên, bởi vậy, lão gia tử mới thập phần ưa thích Diệp Khiêm.
Có lẽ, cái này gọi là cảm giác a.
Có đôi khi, cảm giác của con người thường thường quan trọng hơn là thời gian quen biết.
Không phải quen biết thời gian dài, thì mới có thể cảm giác chính xác, mà có đôi khi thường thường chỉ mới quen biết nhưng lại có cảm giác rất chính xác.
Quay đầu nhìn Diệp Chính Hùng, lão gia tử nói: "Chính hùng, con thấy thế nào? Hiện tại còn có vấn đề gì nữa không? Tiểu Khiêm đã làm ra nhượng bộ lớn như vậy, cha nghĩ các con có lẽ cũng không có ý kiến gì nữa đi a? Tốt rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy.
Chính Phong, chuyện này giao cho con đi làm, lấy DNA của cha cùng tiểu Khiêm làm xét nghiệm, có kết quả thì hãy nói cho cha biết." Dừng một chút, lão gia tử nói tiếp: "Tốt rồi tốt rồi, tất cả mọi người ăn cơm đi.
Mau ăn đi, đồ ăn đều muốn nguội lạnh hết rồi, một hồi cơm nước xong xuôi còn có chuyện muốn làm."
Sau đó nhìn Diệp Khiêm, lão gia tử ha ha cười cười, nói: "Đợi tí nữa cháu cũng phải tham gia nha.
Như thế nào? Công phu của cháu có lẽ cũng không kém a? Ông có thể cảm giác được khí kình trong cơ thể cháu, rất không tệ nha."
Diệp Khiêm có chút sửng sốt, quay đầu nhìn lão gia tử, có chút cười cười, cũng không nói lời nào.
Nhưng trong nội tâm lại nhịn không được âm thầm nghĩ, không hỗ là người khai sáng Diệp gia a, quả nhiên không giống bình thường.
Nếu như dựa theo lời An Tư nói, thì hiện tại Diệp Khiêm coi như đã thuộc vào top cổ võ giả có cảnh giới cao nhất rồi, mặc dù chỉ vừa bước vào mà thôi, nhưng lão gia tử lại có thể xem thấu hắn, hiển nhiên công phu của ông ấy cũng không đơn giản.
"Cha, đây là giải thi đấu luận võ của con cháu Diệp gia, mục đích là vì khai quật ra người nổi bật bên trong lớp hậu bối Diệp gia, để cho gia tộc trọng điểm bồi dưỡng.
Diệp Khiêm còn không phải là người Diệp gia, sao có thể tham gia luận võ?" Diệp Chính Hùng có chút sửng sốt, phản đối nói.
Đối với chuyện Diệp Chính Hùng luân phiên khiêu khích, Diệp Khiêm cũng có một chút tức giận, trong nội tâm có chút tư vị khó có thể nói ra.
Thậm chí nhịn không được âm thầm nghĩ, coi như hắn thật sự là người Diệp gia, thì về sau cũng không hy vọng ở trong gia tộc như vậy.
Hắn đã thấy rất nhiều đại gia tộc, hậu bối trong gia tộc vì tranh đoạt gia sản quyền thế mà tiến hành công kích chửi bới lẫn nhau, hôm nay hắn xem như tận mắt nhìn thấy rồi, nếu như hắn ở trong một gia tộc như vậy, thì hắn còn có thể bàng quan sao? Hắn còn có thể có được phần thân tình này sao? Tựa hồ có chút không có khả năng a.
Lông mày của lão gia tử có chút nhíu lại, sắc mặt rõ ràng có chút không vui, trong lòng ông ấy vốn đã cảm thấy có lỗi với Diệp Khiêm rồi, vừa mới rồi Diệp Chính Hùng lại đưa ra chủ ý kiểm tra DNA gì đó, chuyện này là một loại vũ nhục đối với Diệp Khiêm, cho dù ở dưới tình huống như vậy, Diệp Khiêm cũng không có phản đối.
Nhìn thấy đứa cháu trai hiểu chuyện như vậy, cho nên ông ấy cũng không muốn cứ như vậy bỏ lỡ.
Đối với lớp hậu bối ở bên trong Diệp gia, tuy lão gia tử cũng không hỏi qua chuyện Diệp gia, nhưng đối với bọn họ lại biết rất rõ ràng, bên trong lớp hậu bối này cũng không có người nào nổi bật.
Hôm nay thật vất vả mới xuất hiện một người, vậy mà Diệp Chính Hùng lại tìm mọi cách cản trở, chuyện này khó tránh khỏi khiến cho trong lòng của lão gia tử có chút không thoải mái.
Lạnh lùng hừ một tiếng, lão gia tử nói: "Vậy con có thể chứng minh Diệp Khiêm không phải là người Diệp gia không? Bây giờ con không có căn cứ chứng minh Diệp Khiêm không phải người Diệp gia, vậy thì nó có tư cách tham gia luận võ.
Đây là lời cha nói, con có ý kiến gì không?" Mặc dù nói, hiện nay gia chủ Diệp gia là Diệp Chính Hùng, bất quá uy vọng của lão gia tử ở trong Diệp gia rất cao, huống hồ ông ấy còn là cha của hắn, đối với một gia tộc tuân thủ nghiêm ngặt lấy rất nhiều tập tục phong kiến mà nói, thì lời lão gia tử nói tự nhiên là có uy tín rất cao.
Vừa rồi Diệp Chính Hùng đưa ra đề nghị xét nghiệm DNA có lẽ còn có vài phần đạo lý, thế nhưng mà bây giờ dưới tình huống không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh Diệp Khiêm không phải là con cháu Diệp gia, vậy mà lại mãnh liệt phản đối Diệp Khiêm tham gia luận võ, chuyện này khó tránh khỏi khiến cho trong lòng của lão gia tử có chút không thoải mái.
Huống hồ, từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Khiêm, thì ông ấy đã cho rằng hắn chính là con trai của Diệp Chính Nhiên, đây là một loại cảm giác tình thân a.
Nhìn thấy lão gia tử thật sự tức giận, Diệp Chính Hùng đâu còn dám nói chuyện nữa.
Diệp Chính Phong nhìn thấy tình huống như vậy, ngượng ngùng cười cười, cuống quít đi ra giảng hòa nói: "Cha, đại ca cũng không phải có ý tứ kia.
Kỳ thật để cho Diệp Khiêm tham gia luận võ cũng tốt, những tên nhóc này cứ cho là công phu của mình rất cao minh, hôm nay tìm người cùng bọn chúng luận bàn một chút, coi như là cho bọn chúng một cái nhắc nhở." Nửa câu sau, tự nhiên là đang nói với ba đứa cháu trai đích tôn của Diệp gia.
Trong ánh mắt ba người kia rõ ràng lộ ra một tia khinh thường cùng cừu thị, trước kia chỉ có ba người bọn họ cạnh tranh vị trí gia chủ tương lai của Diệp gia vị, hôm nay không hiểu sao lại xuất hiện thêm một người, chuyện này khiến cho trong nội tâm bọn họ cảm thấy khó chịu.
Huống chi, nhìn thấy sắc mặt của lão gia tử tựa hồ đối với Diệp Khiêm thập phần thiên vị, chuyện này càng khiến cho bọn họ tăng thêm sự cừu thị đối với Diệp Khiêm.
Hết thảy mọi chuyện, Diệp Khiêm cũng nhìn thấy rõ ràng, trong nội tâm hơi thở dài, cảm giác thập phần không thoải mái.
Nhịn không được âm thầm thầm nghĩ, chỉ sợ cho dù có chứng minh hắn thật sự là người Diệp gia, thì hắn cũng không thể từ trên người bọn họ cảm thụ được bất luận tình huynh đệ thủ túc gì? Có đôi khi, tình thân rất mỏng manh, không chịu nổi một kích, thậm chí còn không bằng tình bạn, chuyện này khó tránh khỏi có chút khiến cho lòng người đau nhức.
"Chuyện này cứ quyết định như vậy." Lão gia tử nói.
Sau đó vỗ vỗ bả vai Diệp Khiêm, ha ha cười cười, nói: "Tiểu khiêm, đợi tí nữa cháu phải hảo hảo biểu hiện ah, ngàn vạn lần đừng làm cho ông thất vọng.
Qua nhiều năm như vậy, Diệp gia thua thiệt cháu quá nhiều, về sau ông sẽ từng chút từng chút đền bù tổn thất cho cháu, chỉ hi vọng cháu sẽ tha thứ cho ông, vì đã không làm tròn trách nhiệm của một người ông đối với cháu những năm này."
Đây mới là thân tình, trong nội tâm Diệp Khiêm hết sức thoải mái.
Diệp Khiêm là một người hiểu được tri ân đồ báo (có ơn tất báo), là một người ân oán phân minh, nếu như người Diệp gia ai cũng giỗng như lão gia tử, thì cho dù hắn không phải là người Diệp gia, thì hắn cũng sẽ cảm ơn bọn họ.
Chỉ là, nếu như hắn không phải là người Diệp gia, thì lão gia tử còn có thể đối với hắn như thế này nữa không? Chỉ sợ là không thể nào a? Nghĩ tới đây, Diệp Khiêm có chút khát vọng chuyện hắn là người Diệp gia, lại có chút sợ hãi chuyện hắn là người Diệp gia, biểu lộ lộ ra có chút do dự cùng xoắn xuýt.
Hít thật sâu một hơi, Diệp Khiêm chậm rãi nói: "Chuyện của tôi đã giải quyết, hiện tại chúng ta nên đàm luận một chút chuyện của ông, Diệp gia chủ."
Diệp Chính Hùng hơi sững sờ, kinh ngạc nói: "Chuyện của tôi? Tôi thì có chuyện gì a?"
"Diệp gia chủ, ông đường đường là gia chủ Diệp gia, mỗi lời nói cử động của ông đều đại biểu cho toàn bộ Diệp gia, trong tay ông nắm giữ sinh tử của rất nhiều thuộc hạ, chắc hẳn ông hiểu rõ trách nhiệm cùng trọng trách mà ông đang gánh chịu a? Tôi không biết tôi có chỗ nào đắc tội Diệp gia chủ, tôi nghĩ chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt a?" Diệp Khiêm nói.
Diệp Chính Hùng có chút như lọt vào trong sương mù, không rõ được là chuyện gì đang xảy ra, mờ mịt nhìn Diệp Khiêm, kinh ngạc nói: "Tôi không rõ ý của cậu là gì, xin cậu hãy nói rõ ràng a."
Cười nhạt một tiếng, Diệp Khiêm nói: "Tốt, vậy tôi đây nói đơn giản một chút.
Đã tôi không có đắc tội Diệp gia chủ, hơn nữa lần này tôi tới đây là vì mừng thọ lão gia tử, tôi không biết Diệp gia chủ dựa vào ch gì lại để cho người của ông tạm giam chúng tôi, xem chúng tôi giống như là phạm nhân? Không để cho chúng tôi tới mừng thọ lão gia tử? Tạm thời không nói tới chuyện tôi có phải là người Diệp gia hay không, nhưng tôi tới đây mừng thọ lão gia tử thì cũng có thể xem là khách nhân Diệp gia? Ông không cho tôi ở phòng khách, lại an bài tôi ở địa phương cũ nát, mặc dù tôi cũng không phải loại người truy cầu hưởng thụ xa hoa; thế nhưng mà ông lại cho người canh giữ chúng tôi, chuyện này khó tránh khỏi có chút không được thỏa đáng a? Chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của ông? Nếu như lan truyền chuyện này đi ra ngoài thì người ta sẽ thấy Diệp gia thế nào? Nếu như không phải Nhị phu nhân để cho nha hoàn của bà ấy tới, thì chỉ sợ chúng tôi ngay cả cửa đều đi ra không được a?"
Sắc mặt của lão gia tử trở nên có chút âm trầm, hoàn toàn chính xác, cho dù Diệp Khiêm không phải người Diệp gia, thì cũng là khách nhân đến mừng thọ ông ấy, Diệp Chính Hùng vậy mà đối đãi với người khác như vậy, nếu như chuyện này lan truyền đi ra ngoài thì Diệp gia còn mặt mũi nào mà tồn tại? Huống chi, hiện tại ông ấy càng thêm tin tưởng Diệp Khiêm là cháu của mình, đối với cách làm của Diệp Chính Hùng tự nhiên là càng thêm phẫn nộ.
Lạnh lùng hừ một tiếng, lão gia tử nói: "Chính Hùng, cha thấy con là làm vị trí gia chủ quá lâu rồi, có chút ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh a?"
Diệp Chính Hùng quá sợ hãi, cuống quít nói: "Cha, con không phải có ý tứ kia.
Con...!Con cũng là sợ bọn họ chạy tới quấy rối thọ yến của cha, cho nên mới an bài như vậy."
"Hừ, con chỉ có chút can đảm như vậy sao? Diệp gia chúng ta tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, chưa từng sợ qua người nào? Không nói đến chuyện tiểu Khiêm có tới quấy rối thọ yến của cha hay không, cho dù nó có tới quấy rối, thì con thân là gia chủ của Diệp gia chẳng lẽ ngay cả chút phách lực cũng không có? Diệp gia chúng ta chẳng lẽ vì chuyện này mà kinh sợ, Diệp gia chúng ta cũng biết sợ sao?" Lão gia tử xụ mặt nghiêm khắc quát..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...