Siêu Cấp Binh Vương


Đường Thục Nghiên có chút cười cười, nói: "Có đôi khi tâm ý so với hành động thực tế còn trọng yếu hơn, chỉ cần cậu có phần tâm ý này là đủ rồi, có giúp đỡ được hay không cũng không có quan hệ." Dừng một chút, Đường Thục Nghiên lại nói tiếp: "Tốt rồi, thời gian không còn sớm nữa, cậu hãy trở về nghỉ ngơi đi.

Dưỡng tinh thần cho tốt, hi vọng ngày mai cậu có thể giành được thành tích tốt ở trên đài luận võ."
"Bà không muốn biết người áo đen kia là ai hả?" Diệp Khiêm có chút nghi ngờ hỏi.

Nhàn nhạt nở nụ cười một chút, Đường Thục Nghiên nói: "Hắn là ai cũng không trọng yếu, tôi cũng không muốn biết.

Nếu như không tổ chức đại thọ 80 tuổi cho lão gia tử, thì tôi nghĩ hắn cũng không có khả năng đi vào nơi này? Cho nên, tôi nghĩ cho dù hắn không có cam lòng thế nào thì sau này cũng sẽ không còn cơ hội nữa rồi."
Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, nói: "Nhị phu nhân quả thật là rất thiện lương.

Xã hội này, còn có người như bà thì thật là đáng quý.

Nếu như có thể, thì tôi hi vọng bà có thể tiếp tục bảo trì tâm tính như vậy."
"Đợi khi cậu đến độ tuổi này của tôi, có lẽ cậu cũng sẽ trở nên giống như tôi vậy, thấy chuyện gì cũng vô cùng nhạt.

Có lẽ, cậu cũng sẽ không chấp nhất với những cái gọi là quyền lợi cùng dục vọng không thức tế kia." Đường Thục Nghiên nói.

Có chút nở nụ cười, Diệp Khiêm nói: "Hi vọng như thế đi." Dừng một chút, Diệp Khiêm hành lễ, nói: "Nhị phu nhân, tôi đây đi trước, bà cũng nên sớm trở về nghỉ ngơi đi." Nói xong, Diệp Khiêm quay người rời đi.

Đi vài bước, Diệp Khiêm lại bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn Đường Thục Nghiên, mỉm cười, nói: "Nhị phu nhân, hôm nay hàn huyên với bà rất vui vẻ, hi vọng lần sau còn có cơ hội như vậy."
"Tôi cũng thế." Đường Thục Nghiên nói.

Mỉm cười, Diệp Khiêm cất bước rời đi.

Sau khi nhìn thấy bóng dáng của Diệp Khiêm chậm rãi biến mất trong bóng đêm, Đường Thục Nghiên mới thu hồi ánh mắt của mình, quay đầu nhìn tiểu Thúy, nói: "Đi thôi, chúng ta cũng nên trở về nghỉ ngơi."
"Nhị phu nhân, em thấy người trẻ tuổi này lớn lên không giống mẹ của hắn a? Hắn lớn lên thật sự rất giống Nhị thiếu gia.


Nhị phu nhân có chú ý tới ánh mắt của hắn hay không, thật sự rất giống ánh mắt của công tử a.

Nếu như hắn không đi cùng với người phụ nữ kia thì em nhất định sẽ coi hắn là công tử." Tiểu Thúy nói.

"Đều là con của Chính Nhiên, hai đầu lông mày có chút tương tự là chuyện tất nhiên." Đường Thục Nghiên nói.

Lời nói mặc dù nói ra giống như rất nhẹ nhàng, thế nhưng mà suy nghĩ trong lòng bà lại giống như lời tiểu Thúy nói.

Chỉ là, bà biết rõ, con của bà lành ít dữ nhiều, mất tích nhiều năm như vậy đều không có tin tức, tỷ lệ sinh tồn là rất nhỏ bé.

Chỉ có điều, trong lòng của bà vẫn luôn có một phần chờ mong, kỳ vọng con trai Diệp Khiêm của bà không chết.

Rời khỏi nơi ở của Diệp Chính Nhiên, Diệp Khiêm lặng yên vượt qua tường vây, về tới phòng của mình.

Vừa mới đẩy cửa ra, liền phát hiện An Tư đang ngồi ở bên trong, sắc mặt âm trầm, phi thường khủng bố.

Diệp Văn cẩn thận từng li từng tí đứng ở một bên, sau khi nhìn thấy Diệp Khiêm tiến vào, liền vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Diệp Khiêm.

"Con đi đâu vậy hả? Vì cái gì đến bây giờ mới chịu về?" An Tư sâm lãnh hỏi.

"Ách, con ra ngoài đi dạo." Diệp Khiêm nói, "Đúng rồi, thân thể của mẹ khá hơn chút nào không? Nếu như thân thể còn không thoải mái thì...!Tiểu Văn, em mau đưa mẹ trở về nghỉ ngơi a."
"Có phải con có chuyện gì gạt mẹ hay không? Nếu không thì tại sao lại sợ gặp mẹ như vậy?" An Tư xụ mặt nói.

"Không có." Diệp Khiêm nói, "Con chỉ lo lắng cho thân thể của mẹ mà thôi, ngày mai là đại thọ 80 tuổi của lão gia tử Diệp gia, chúng ta cũng không thể mất đi cấp bậc lễ nghĩa a."
"Con biết là tốt rồi." An Tư nói, "Ngày mai sẽ tiến hành đại hội luận võ, con còn nhớ rõ lời mẹ đã nói với con không? Đây là một cơ hội tốt, con ngàn vạn lần đừng để cho mẹ thất vọng.

Mẹ đợi nhiều năm như vậy, chính là vì chờ đợi ngày này, mẹ muốn con cháu Diệp gia một tên cũng không để lại." Sau đó quay đầu nhìn Diệp Khiêm, nói: "Trời cũng tối rồi, con đi nghỉ ngơi đi, dưỡng tinh thần cho tốt, ngày mai hảo hảo biểu hiện, đừng làm cho mẹ thất vọng."

Nói xong, An Tư đứng lên, hướng phía ngoài đi đến.

Diệp Khiêm nhìn Diệp Văn một cái, cô liền cuống quít theo sau, đở lấy An Tư.

Sau khi đợi An Tư cùng Diệp Văn rời khỏi, Diệp Khiêm đóng cửa phòng lại, hít thật sâu một hơi.

Không biết vì cái gì, mỗi lần ở cùng với An Tư, Diệp Khiêm luôn cảm thấy áp lực rất lớn, căn bản không có loại cảm giác giống như lúc ở cùng với Đường Thục Nghiên.

Diệp Khiêm cảm thấy, hắn cùng Đường Thục Nghiên càng giống mẹ con hơn, còn cùng với An Tư thì lại càng giống như một người xa lạ.

Ngày mai sẽ là đại thọ 80 tuổi của lão gia tử Diệp gia, đến lúc đó Diệp Khiêm không biết An Tư sẽ đùa nghịch thủ đoạn gì nữa, nếu như có thể, thì Diệp Khiêm thật sự không hy vọng náo quá lớn.

Nếu như đến lúc đó, Diệp gia cùng An Tư phát sinh mâu thuẫn gì, thì hắn phải làm như thế nào? Là đứng bên phía Diệp gia, hay là đi trợ giúp An Tư? Thế nhưng mà, cẩn thận ngẫm lại, hắn còn có thể lựa chọn sao? Bất kể nói thế nào, thì hiện tại An Tư cũng là mẹ của hắn, mặc kệ hắn có hoài nghi thế nào, dù có không tin thế nào, thì trước khi có chứng cớ chứng minh An Tư không phải là mẹ của hắn, thì vô luận An Tư làm chuyện gì, hắn đều phải hết lòng ủng hộ.

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cho dù lúc này có lo lắng thế nào thì cũng không có chỗ dùng.

Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, đi đến bên cạnh giường của mình khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại bắt đầu điều tức.

Dựa theo tính tình của An Tư, Diệp Khiêm đoán chừng ngày mai sẽ không phải là một ngày tốt lành đối với hắn, một trận đại chiến chỉ sợ không thể tránh khỏi a, hiện tại chuyện duy nhất có thể làm, cũng chỉ có hảo hảo điều tức, dùng trạng thái tốt nhất để ứng phó chuyện ngày mai.

Lúc Diệp Khiêm mở mắt ra, thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Không khí sáng sớm rất trong lành, sương mù vẫn còn chưa tan, xen lẫn một ít khí tức bùn đất ở bên trong.

An Tư đã ở bên ngoài chờ hắn, lúc nhìn thấy Diệp Khiêm, sắc mặt rất tức giận, hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Khiêm, nói: "Một năm khởi đầu từ mùa xuân, một ngày khởi đầu từ sáng sớm, tuổi còn trẻ mà đã ngủ nướng, không thành châu báu được."
Diệp Khiêm bất đắc dĩ nở nụ cười một chút, hiện tại cũng chỉ hơn sáu giờ mà thôi, vẫn chưa tới bảy giờ sáng, vậy mà còn nói hắn ngủ nướng.


Bất quá, Diệp Khiêm cũng lười so đo làm gì, hắn dần dần có chút quen thuộc đối với việc An Tư hay cố tình gây sự rồi, nhớ tới chuyện An Tư chịu khổ nhiều năm như vậy, trong nội tâm bà có chút dị thường cũng là chuyện bình thường.

"Còn sững sờ ở đó làm gì? Chúng ta đi thôi." An Tư nói xong, liền cất bước hướng bên ngoài đi tới.

Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, bước nhanh đi theo.

Lúc đến cửa ra vào, hai đệ tử Diệp gia liền ngăn cản đường đi của bọn họ, nói: "Thật xin lỗi, quản gia đã thông báo, ba người không thể rời khỏi nơi đây."
"Anh có biết tôi là ai hay không? Các anh cũng dám ngăn cản con đường của tôi?" An Tư phẫn nộ trách mắng.

"Thực xin lỗi, đây là mệnh lệnh của quản gia, chúng tôi cũng chỉ nghe lệnh làm việc mà thôi.

Xin bà tha thứ cho, xin đừng để chúng tôi khó xử?" Một gã đệ tử Diệp gia thái độ thân thiện nói, cũng không có bởi vì thái độ của An Tư mà phẫn nộ.

"Hừ, chỉ bằng các anh cũng muốn ngăn cản tôi sao? Tiểu Khiêm, sao còn chưa ra tay?" An Tư quay đầu nhìn Diệp Khiêm, nói.

"Chuyện này...!Không tốt lắm a?" Diệp Khiêm có chút khó xử nói.

Hai gã đệ tử Diệp gia rất hiểu cấp bậc lễ nghĩa, nếu như hắn cố tình gây sự thì tựa hồ có chút không tốt.

Thế nhưng mà, An Tư đã yêu cầu hắn thì hắn cũng không thể không đi làm, trong lúc nhất thời khiến cho hắn có chút khó xử.

"Như thế nào? Ngay cả lời mẹ nói, con cũng không nghe sao?" An Tư phẫn nộ nói, "Vốn mẹ còn trông cậy con đi báo thù cho mẹ, thế nhưng mà hôm nay, còn không có nhận tổ quy tông, mà con đã quên mẹ đi rồi."
Diệp Khiêm bất đắc dĩ thở dài, tiến lên vài bước, nói: "Nhị vị, xin lỗi rồi." Nói xong, Diệp Khiêm liền muốn động thủ.

"Dừng tay!" Lúc này, bỗng nhiên một âm thanh quát mắng truyền đến.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nha hoàn đi tới, đúng là nha hoàn tiểu Thúy ở bên cạnh Đường Thục Nghiên mà Diệp Khiêm đã nhìn thấy vào tối hôm qua.

Lúc đi đến trước mặt mọi người, tiểu Thúy quay đầu nhìn Diệp Khiêm có chút nhẹ gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn hướng An Tư, trong ánh mắt rõ ràng có một tia không vui cùng cừu thị.


Nếu như không phải Đường Thục Nghiên phân phó thì vô luận như thế nào cô cũng sẽ không tới nơi này.

Đường Thục Nghiên biết rõ, hôm nay nếu như không có Diệp Chân Dương phân phó, thì bọn người Diệp Khiêm rất khó có thể rời khỏi căn phòng này.

Một khi chuyện này náo lớn, thì sẽ đưa tới sự vây công của đệ tử Diệp gia.

Theo Đường Thục Nghiên, vô luận An Tư có sai như thế nào, thì bà vẫn giúp Diệp Chính Nhiên lưu lại một giọt huyết mạch, chỉ cần là nguyên nhân này, thì Đường Thục Nghiên cũng không thể ngồi yên không để ý tới.

Tiểu Thúy từ trong lòng ngực lấy ra một tấm lệnh bài, lung lay trước mặt hai gã đệ tử Diệp gia một chút, nói: "Nhị phu nhân phân phó, để cho bọn họ đi tham gia thọ yến của lão gia tử."
"Thế nhưng mà..." Hai gã đệ tử Diệp gia có chút khó xử nói, "Thế nhưng mà quản gia đã từng nói không thể để cho bọn họ rời khỏi nơi đây, không thể để cho bọn họ đi nhiễu loạn thọ yến của lão gia tử."
"Hừ!" Tiểu Thúy lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Diệp gia lúc nào trở thành nhà của quản gia rồi? Là ông ấy nói có tác dụng, hay là Nhị phu nhân nói có tác dụng? Các anh không phải không biết rõ quy củ của Diệp gia a?"
"Vô sự mà ân cần, thì không phải gian xảo tức là đạo chích." An Tư lạnh lùng nói.

Chẳng những không có lĩnh tình của Đường Thục Nghiên, mà còn nói lời trào phúng.

Bà tự nhiên biết rõ Nhị phu nhân trong miệng tiểu Thúy là đang chỉ ai.

Diệp Khiêm nhìn tiểu Thúy áy náy nở nụ cười một chút.

Tiểu Thúy lườm An Tư, lạnh lùng hừ một tiếng, nếu như không phải Đường Thục Nghiên đã nhắn nhủ, thì cô đã sớm ra tay rồi.

"Còn không để cho bọn họ đi?" Tiểu Thúy nhìn hai gã đệ tử Diệp gia, nói.

Hai gã đệ tử Diệp gia đâu còn dám nhiều lời, đây là mệnh lệnh của Nhị phu nhân, bọn họ tự nhiên là không dám không nghe theo.

Tuy Nhị phu nhân Đường Thục Nghiên chưa bao giờ hỏi đến chuyện của Diệp gia, nhưng ở bên trong Diệp gia bàn vẫn có quyền thế tuyệt đối, ngay cả Diệp Chính Hùng đối với bà cũng phải lễ nhượng ba phần.

Tuy Diệp Chính Nhiên đã mất, nhưng thân phận của Đường Thục Nghiên cũng không thể khinh thường, gia thế khổng lồ của bà ngay cả Diệp gia cũng phải cố kỵ ba phần, vì vậy Diệp gia cũng không dám làm gì quá đáng đối với bà.

"Thọ yến được tổ chức ở sảnh phía trước, mọi người tự đi qua đi, tôi sẽ không đi cùng với mọi người." Tiểu Thúy nói xong, liền quay người rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận