Siêu Cấp Binh Vương


Bất cứ chỗ nào cũng luôn có một vài con sâu làm rầu nồi canh.

Người Hoa Hạ luôn có tật xấu, chính là hay khi dễ người từ bên ngoài tới, không biết đây là dùng để bảo hộ khu vực của mình, hay là do nội tâm con người tác quái.

Nếu như đến địa phương xa lạ, thì luôn dễ dàng bị người khác lừa bịp tống tiền, ví dụ như loại lái xe tăng cao giá tiền này càng là nhìn mãi quen mắt.

Đáng tiếc gã lái xe lần này đã đá vào tấm thiết bảng rồi, tâm tình của Lâm Phong vốn cũng đã không tốt rồi, hắn hi vọng mau chóng nhìn thấy Lâm Phàm, rồi lại sợ hãi khi nhìn thấy Lâm Phàm lại không giống như hắn tưởng tượng.

Mà lúc này, gã lái xe lại còn muốn chém chết hắn, nên cũng khó trách Lâm Phong sẽ tức giận.

Bất quá, Lâm Phong ra tay vẫn có chừng mực, cũng không có hạ tử thủ.

Chỉ là, bởi vì hắn phẫn nộ nên độ mạnh yếu khi ra tay khó tránh khỏi có chút chênh lệch.

Lúc khuỷu tay đánh vào cổ gã lái xe, lập tức đánh cho gã lái xe choáng váng đầu óc, hắn chỉ cảm thấy máu của mình lưu thông không được thông suốt, trong đầu "Ông" một tiếng, cả người liền ngã trên mặt đất, mắt nổi đom đóm.

"Cho mặt mũi mà không biết xấu hổ, đcmm!" Lâm Phong phẫn nộ quát.

Đây là lần đầu tiên Diệp Khiêm nghe thấy Lâm Phong nói ra lời thô tục như vậy, hiển nhiên là hắn đã thật sự rất phẫn nộ rồi.

Gã lái xe choáng một hồi, giãy dụa bò lên, trong miệng vẫn còn cằn nhằn mắng: "Con mịa mày, có bản lĩnh thì hãy đánh chết lão tử, nếu không lão tử cam đoan bọn mày sẽ không còn sống mà rời khỏi đây."
"Muốn chết? Lão tử thành toàn cho mày." Lâm Phong vừa mới nói xong, tay phải tìm tòi, lấy chủy thủ từ trong ngực ra, lập tức hướng gã lái xe đâm tới.

Nhìn thấy một màn như vậy, Diệp Khiêm cuống quít tiến lên kéo Lâm Phong lại.

Mặc dù lời nói của gã lái xe này có chút quá mức, nhưng còn không đến mức bị giết chết a.

"Anh Lâm, được rồi được rồi, cho tôi cái mặt mũi, chuyện này cứ như vậy thôi." Diệp Khiêm tranh thủ thời gian khuyên nhủ.

Sau đó lại hung hăng trợn mắt nhìn gã lái xe, nói: "Còn không mau đi, bộ muốn chết ở chỗ này hả."

Gã lái xế kia cũng không phải là người không biết sợ hãi, bản thân hắn cũng không có thực lực cùng chỗ dựa gì, lời nói vừa rồi bất quá chỉ là một ít lời nói ngạo khí mà thôi.

Nam nhân mà, luôn có xem trọng mặt mũi a.

Bây giờ đã có cơ hội xuống đài, hắn đâu còn dám dừng lại, cuống quít chui vào trong xe, chạy nhanh như chớp rời khỏi nơi đây.

Buông Lâm Phong ra, Diệp Khiêm nói: "Tốt rồi, một tiểu lâu la mà thôi, không cần phải chấp nhặt với hắn làm gì.

Đi thôi, chúng ta đi gặp Lâm Phàm."
Lâm Phong nhẹ gật đầu, cất bước hướng trong thôn đi tới.

Dân quê tựa hồ đều thức dậy sớm, tuy bây giờ đã là mùa đông, cũng không thể canh tác gì, nhưng lúc sáng sớm vẫn là có thể nhìn thấy khói bếp từ trong nhà bốc lên, bên bờ sông cũng có chút phụ nữ tốp ba tốp năm ở chỗ này giặt quần áo, huyên thuyên nói một ít chuyện bát quái ở trong thôn.

Đơn giản là chuyện ngồi lê đôi mách, con trai của nhà này như thế nào, con dâu nhà kia như thế nào vv....!Tiếng chim chóc thanh thúy ở trên đầu cành kêu lên, sương mù bao phủ sơn thôn, không khí đặc biệt tươi mát, khiến cho người ta có cảm giác sảng khoái tinh thần.

Thiên nhiên quả thật là trị liệu sư thần kỳ nhất, có thể vô thanh vô tức hóa giải lệ khí trên người, khiến cho nội tâm con người bình tĩnh và tường hòa.

Diệp Khiêm cùng Lâm Phong đi xuyên qua thôn, rất xa liền trông thấy ngôi nhà củ nát đứng sừng sửng ở trên đỉnh núi, không khí trầm lặng bao trùm nơi đó, không có một chút sinh khí nào.

Nhìn thấy một màn như vậy, trong nội tâm của Lâm Phong không hiểu sao lại cảm thấy đau xót, nơi này là nơi em trai hắn sinh sống? Lâm Phong cảm giác bản thân đã không có chiếu cố tốt hắn, vậy mà lại để cho hắn sống khổ sở ở nơi này.

Càng tiến tới gần ngôi nhà, thì trong nội tâm của Lâm Phong lại càng cảm thấy bất ổn, hắn thậm chí có cảm giác ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.

Diệp Khiêm nhìn thấy ở trong mắt, bất quá cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài, hắn lý giải tâm tình của Lâm Phong bây giờ, cũng biết bản thân cũng không thể giúp hắn chuyện gì.

Hiện tại người có khả năng giúp đỡ Lâm Phong cũng chỉ có chính bản thân Lâm Phong mà thôi.

Đẩy cửa nhà ra, một mùi nấm mốc đập vào mặt, khiến cho người ta nhịn không được phải cau chặt lông mày.

Trong phòng toàn là tro bụi, hiển nhiên là đã lâu không có người ở.


Bài trí trong phòng vẫn giống như lần đầu tiên Diệp Khiêm tới đây, không có biến hóa gì.

"Tiểu Phàm, Tiểu Phàm!" Phòng rất nhỏ, cơ hồ có thể nhìn thấu, Diệp Khiêm lớn tiếng kêu, nhưng lại không có bất kỳ hồi âm.

Hết thảy, đều im ắng như vậy.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, chăn, mền được xếp chỉnh tề đặt ở đầu giường, chỉ là phía trên toàn là tro bụi, hiển nhiên là đã lâu rồi không có người ngủ.

Diệp Khiêm không khỏi có chút sửng sốt, có chút nghĩ ngợi không thông.

"Người đâu? Anh Diệp, Lâm Phàm đâu?" Trong nội tâm của Lâm Phong có chút kích động, lo lắng hỏi.

Thật vất vả hắn mới có được tin tức của em trai hắn, chẳng lẽ cứ như vậy lại mất đi tin tức sao?
"Anh đừng có gấp, Thiên Hòe không phải đã nói Lâm Phàm muốn giữ đạo hiếu cho ông của nó ba năm sao, đoán chừng là nó vẫn còn ở dưới chân núi.

Năng lực sinh tồn của nó rất mạnh, anh không cần phải lo lắng, để tôi đi tìm người nghe ngóng một chút." Diệp Khiêm an ủi vỗ vỗ bả vai Lâm Phong, sau đó liền cất bước đi ra ngoài.

Vừa ra cửa, liền trông thấy một đứa bé khoẻ mạnh kháu khỉnh chạy tới, nhìn thấy Diệp Khiêm, liền nhếch miệng nở nụ cười một chút, nói: "Em nghe người trong thôn nói có người xa lạ đến đây, liền đi đến nhà Phàm tử, nên em đoán người đó nhất định là thúc.

Thúc, lâu rồi không có tới đây nha."
Lâm Phong quay đầu nhìn tiểu tử, ánh mắt nghi hoặc chuyển hướng Diệp Khiêm.

Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Đây là bạn của Lâm Phàm, gọi là Hổ Tử." Sau đó quay đầu nhìn Hổ Tử, Diệp Khiêm hỏi: "Hổ Tử, Tiểu Phàm đâu? Nó tại sao lại không ở trong nhà?"
Hổ Tử có chút thở dài, nói: "Thúc đã tới chậm rồi, hôm trước Phàm tử đã rời khỏi thôn rồi."
"Cái gì? Đi hả? Đi nơi nào?" Trong lòng Lâm Phong căng thẳng, liền xông lên trước, một phát bắt được bả vai của Hổ Tử, lo lắng hỏi.

Bởi vì nguyên nhân khẩn trương, nên lúc ra tay khó tránh khỏi có chút mất đi khống chế.

Khiến cho Hổ Tử đau nhe răng trợn mắt, nói: "Thúc, đau quá."
Lâm Phong lúc này mới ý thức được mình đã thất thố, cuống quít buông hai tay của mình ra, nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi.


Vậy con có biết Tiểu Phàm đi nơi nào hay không?"
Có chút lắc đầu, Hổ Tử nói: "Không biết, lúc Phàm tử rời đi cũng không có nói sẽ đi nơi nào, anh ấy chỉ bảo con chờ anh ấy.

Chờ khi anh ấy trở nên nổi bật, thì anh ấy nhất định sẽ dẫn con đi ra ngoài cùng bước chân vào chốn giang hồ, cùng một chỗ đánh rớt xuống một mảnh giang sơn.

Thúc, giang sơn là gì a? Có ăn được không?"
Diệp Khiêm vỗ vỗ bả vai Hổ Tử, nói: "Đợi khi con trưởng thành thì sẽ tự mình hiểu rõ." Hổ Tử là người trung hậu, điểm ấy Diệp Khiêm đã nhìn ra, nói không chừng trong tương lai nó sẽ là phụ tá đắc lực của Lâm Phàm.

Dừng một chút, Diệp Khiêm hỏi tiếp: "Tiểu Phàm không phải đã nói sẽ giữ đạo hiếu cho ông của nó ba năm sao? Vì sao lại đi nhanh như vậy?"
Lâm Phàm, là một đứa trẻ số khổ, từ nhỏ đã đi theo ông của mình sống trong căn nhà xây bằng bùn đất.

Đặt ở hơn mười năm trước, có lẽ còn có thể gọi là phong cảnh non xanh nước biếc, thế nhưng mà hiện tại, thì chính là nơi chim không thèm ỉa.

Từ nhỏ Lâm Phong đã biết tự lập, lên núi đi săn, xuống nước bắt cá, giặt quần áo, nấu cơm, toàn bộ đều tự bản thân hắn làm.

Vốn một nhà ông cháu sống nương tựa lẫn nhau, vẫn có thể xem là một loại niềm vui gia đình, thế nhưng mà, ai cũng không ngờ Lâm Cẩm Thái lại chết vì một căn bệnh không hiểu thấu.

Bởi vì khi Lâm Cẩm Thái còn sống cũng không cùng người trong thôn lui tới, cũng không có lưu lại của cải gì, thậm chí sau khi chết thì ngay cả tiền mua quan tài cũng không có.

Lâm Phàm phải đi đến từng nhà quỳ lạy cầu xin bọn họ tiền để chôn cất Lâm Cẩm Thái.

Người nơi đây đều là dân quê, cũng không có ai là người giàu có, bất quá cuối cùng vẫn có người cho hắn 3 NDT.

Lâm Phàm dùng số tiền này, để cho một thợ mộc trong thôn làm một cỗ quan tài cho Lâm Cẩm Thái, sau đó liền đặt thi thể của Lâm Cẩm Thái vào trong quan tài.

Vì không có tiền thuê người rinh quan tài, nên Lâm Phong chỉ có thể tự mình kéo quan tài lên đỉnh núi, sau đó đào một cái hố đất, chôn quan tài xuống dưới.

Hắn nói phong cảnh trên đỉnh núi rất tốt, có thể nhìn thấy rất xa, hắn muốn ông của hắn nhìn thấy hắn, để bảo vệ cả đời hắn.

Cứ như vậy, Lâm Phàm ở trước ngôi mộ quỳ suốt ba ngày ba đêm, lúc đầu còn vang lên những tiếng khóc lóc thảm thiết, cuối cùng giọng của hắn khàn đi khiến cho người nghe nhịn không được cảm thấy lạnh hết cả người.

Trời đông giá rét, đợi đến lúc có người phát hiện hắn, thì hắn đã ngất đi.

Hơn phân nửa đều cho rằng hắn sẽ chết chắc, nhưng mà, cuối cùng hắn lại sống giống như kỳ tích.


Người bên ngoài nhìn thấy rất chua xót, thế nhưng mà không có người nào chịu dìu hắn một tay, ai cũng hiểu rõ, lúc này ai mạo xưng là trang hảo hán thì trong nhà sẽ có thêm con ghẻ kí sinh.

Sau khi Lâm Phàm tỉnh lại, thì lại đi tới trước mộ của ông nội.

Chỉ là không biết vì cái gì, có một ngày sau khi hắn về nhà cầm lấy một ít hành trang, thì bỗng nhiên liền rời khỏi thôn.

Thiếu đi một người như vậy, đối với người trong thôn mà nói cũng không có gì kỳ quái, bọn họ vẫn sinh hoạt giống như thường ngày, cũng không có cảm thấy có bất kỳ biến hóa gì.

Chỉ có Hổ Tử nhớ rõ, đã từng có một người bạn chơi như vậy, một người đã mang theo hắn đi lên núi bắt lợn rừng đánh sài lang.

Nghe xong lời Hổ Tử nói, trong nội tâm Diệp Khiêm không khỏi bắt đầu co rúm lại, một cổ phẫn nộ như ba đào mãnh liệt mà ra.

Thế nhưng mà, đây là nhân tính, Diệp Khiêm cũng không có cách nào trách những thôn dân này.

Hiện tại trong nội tâm của Lâm Phong càng là ngũ vị tạp trần, không rõ là tư vị gì.

Hít thật sâu một hơi, Diệp Khiêm vỗ vỗ bả vai Hổ Tử, từ trong lòng ngực lấy ra một quyển sách đưa cho Hổ Tử, nói: "Đây là một bản bí tịch võ công, mỗi ngày con hãy dựa theo phương pháp trong sách này tu luyện, tương lai hảo hảo giúp Tiểu Phàm đánh rớt xuống một mảnh giang sơn.

Nó đã từng nói qua sẽ đến tìm con, thì nhất định sẽ tới tìm con.

Nhớ kỹ, chuyện con luyện võ công không thể nói cho bất luận kẻ nào, kể cả ba mẹ của con, có biết không?"
Quyển sách này, là cổ võ thuật mà tất thành viên Nanh Sói đều tu luyện, Diệp Khiêm vốn có ý định mang nó tới cho Lâm Phàm.

Bất quá, hiện tại Lâm Phàm đã không ở đây, vì vậy liền đem sách này tặng cho Hổ Tử.

Tiểu tử này trung hậu trung thực, tương lai nhất định sẽ trở thành phụ tá đắc lực của Lâm Phàm, mình cũng xem như giúp Lâm Phàm một tay a.

Hổ Tử hưng phấn không thôi, cầm quyển sách giống như cầm bảo bối, sao đó liền nhét nó vào trong ngực, liên tục nói tạ ơn Diệp Khiêm.

Nở nụ cười một chút, sau đó Diệp Khiêm quay đầu nhìn Lâm Phong, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Anh Lâm, anh cũng đừng có gấp, Hoa Hạ mặc dù lớn, nhưng chỉ cần kiên trì, thì vẫn có thể tìm được.

Tôi sẽ để cho Jack hỗ trợ nghe ngóng tin tức của tiểu Phàm, tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức của nó a.

Anh cũng đừng lo lắng, Tiểu Phàm rất tinh minh, hơn nữa từ nhỏ nó đã cùng sư phụ học một ít công phu, cho dù ở bên ngoài cũng sẽ không lỗ lả.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận