Siêu Cấp Binh Vương


Yếu tố quyết định thắng thua của một trận chiến, không phải là vũ khí trang bị, mà là tín niệm của từng thành viên chiến đấu, đây mới là nguyên nhân để cho bọn họ chiến đấu không từ bỏ.

Chiến tranh kháng Nhật vì cái gì có thể thắng lợi? Tuyệt đối không phải vì vũ khí trang bị hơn người khác, mà là vì niềm tin chiến thắng của mỗi người dân Hoa Hạ.

Đương nhiên, chuyện này cũng cùng người lãnh tụ có quan hệ rất lớn.

Động viên trước khi chiến đấu là chuyện không thể thiếu, đây là vũ khí lợi hại nhất, có thể đem lực lượng con người phóng đại không giới hạn.

Vô luận là cuộc chiến tranh nào, cũng cần phải có lý do? Nương theo lý do đó, người ta mới có thể tiếp tục kiên trì chiến đấu.

Diệp Khiêm thoả mãn nhẹ gật đầu, chỉ vào đảo Điếu Ngư ở phía xa xa, nhìn thành viên đoàn hải tặc Thiết Huyết lớn tiếng nói: "Biết rõ phía trước là nơi nào không?"
"Đảo Điếu Ngư!" Mọi người cùng kêu lên đáp.

"Nó thuộc về quốc gia nào?" Diệp Khiêm tiếp tục hỏi.

"Hoa Hạ!"
"Hoa Hạ là phụ thân, đảo Điếu Ngư chính là con cái của Hoa Hạ.

Nếu có người khi dễ con của các anh, thì các anh phải làm sao bây giờ?" Diệp Khiêm tiếp tục kích động tinh thần của thành viên đoàn hải tặc Thiết Huyết.

"Giết!" Thành viên đoàn hải tặc Thiết Huyết cùng kêu lên, âm thanh lấn át tiếng sóng biển mãnh liệt, để lộ ra nồng đậm sát ý.

"Hiện tại có người khi dễ đồng bào chúng ta, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Diệp Khiêm lớn tiếng quát.

"Giết!"
"Các anh có sợ chết không?" Diệp Khiêm nói.

"Sinh làm nhân kiệt, chết cũng hi sinh oanh liệt." Thành viên đoàn hải tặc Thiết Huyết cùng kêu lên.

Những lời này, ở bên trong đoàn hải tặc Thiết Huyết đã lưu truyền rộng rãi, cơ hồ là khẩu hiệu của bọn họ rồi, đây cũng là tín niệm mà Lý Vĩ truyền đạt xuống dưới.


Đối với bất kỳ một tổ chức nào, thì tín niệm thường thường cao hơn hết thảy.

"Tốt, phía trước chính là đảo Điếu Ngư, hãy để cho chúng ta rữa hết nỗi nhục của đồng bào chúng ta a.

Sống không uổng phí, chết cũng không buồn!" Diệp Khiêm vung tay lên, nói, "Mở hết tốc độ tiến về phía trước!"
Tất cả quân hạm đều tăng tốc độ di chuyển lên mức tối đa, hướng đảo Điếu Ngư chạy tới.

Đạn dược đã được nạp đầy đủ, một khi tới khoảng cách nhất định, liền có thể trực tiếp nã pháo.

Diệp Khiêm không có tiếp tục chỉ huy nữa, đoàn hải tặc Thiết Huyết là nhân vật chính của lần hành động này, vì vậy tự nhiên là do Lý Vĩ toàn quyền chỉ huy.

Nhìn Lý Vĩ có chút nhẹ gật đầu, ánh mắt của Diệp Khiêm một lần nữa nhìn về khối lục địa cách đó không xa.

Lý Vĩ xoay người sang chỗ khác, bắt đầu chỉ huy quân hạm tiến hành công kích.

Bởi vì bên phía Nhật Bản chỉ lưu lại hai chiếc quân hạm để thủ đảo Điếu Ngư, bởi vậy đoàn hải tặc Thiết Huyết cũng không có xuất động toàn bộ, chỉ hai chiếc tàu cần cẩu cùng hai chiếc tàu ngầm, phối hợp với tiền phương chạy tới.

Đây là một lần thực chiến chính thức, dùng để kiểm nghiệm kết quả huấn luyện của bọn họ, bởi vậy, từng thành viên Thiết Huyết đều nâng cao tinh thần làm việc, không dám có chút lười biếng.

Trận chiến này, chỉ có thể thắng không cho phép bại, thất bại, không chỉ hủy hoại danh tiếng Thiết Huyết, mà còn có danh tiếng Nanh Sói cùng với tôn nghiêm Hoa Hạ.

Dưới mệnh của Lý Vĩ, hai chiếc tàu cần cẩu liền bắn đạn đạo nhắm ngay hướng quân hạm Nhật Bản bay tới.

Chỉ nghe "Bang bang" hai tiếng, liền nhìn thấy thấy hai chiếc quân hạm Nhật Bản bị nổ tung lên, lửa lớn thiêu đốt hừng hực, sau đó chậm rãi chìm xuống dưới nước.

Bởi vì bây giờ là lúc chạng vạng tối, sắc trời đã tối đi, lửa trên quân hạm lập tức chiếu sáng nữa bầu trời, giống như ánh nắng chiều, trông rất xinh đẹp.

Động tĩnh lớn như thế, hơn hai trăm binh lính đang ở trên đảo Điếu Ngư đều nghe thấy rõ ràng.

Thông qua tháp đèn pha ở trên đảo, Diệp Khiêm rõ ràng trông thấy nguyên một đám bóng người hướng bờ biển chạy tới.

"Thành viên Thiết Huyết nghe lệnh, ngoại trừ người lái quân hạm, toàn bộ hãy ra khỏi thuyền, tiến lên giết sạch đám rùa con kia." Lý Vĩ ra lệnh một tiếng, liền chạy đầu tiên.


Bởi vì gần đảo Điếu Ngư có rất nhiều đá ngầm, cho nên quân hạm không thể tới gần, chỉ thể thả xuống thuyền nhỏ, sau đó hướng đảo Điếu Ngư chạy tới.

Nghe được mệnh lệnh của Lý Vĩ, tất cả thành viên đoàn hải tặc Thiết Huyết tinh thần đại chấn, tức tốc nhảy xuống thuyền nhỏ, nhanh hướng đảo Điếu Ngư chạy tới.

Bọn họ đều được huấn luyện theo tiêu chuẩn của thủy quân lục chiến, có thể nói từng người đều là thành viên thủy quân lục chiến nhất đẳng, cho nên chiến trong biển là bài học bọn hắn bắt buộc phải học, tự nhiên là không có vấn đề gì.

Đêm, càng thêm đen.

Bóng đêm dày đặc giống như ác ma đang không ngừng thôn phệ hết thảy ánh sáng.

Chỉ qua một lúc, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Lý Vĩ cùng thành viên Thiết Huyết, chỉ còn lại một mảnh bóng đêm mênh mông.

"Rầm rầm rầm", sau đó không lâu, liền truyền đến trận trận tiếng súng.

Giống như tử thần đang không ngừng mang đi tánh mạng con người.

Diệp Khiêm quay đầu nhìn Mặc Long, nói: "Chúng ta cũng đi qua đó đi, tuy bọn họ là nhân vật chính, nhưng chúng ta cũng không thể chỉ đợi ở chỗ này xem cuộc vui ah." Nói xong, Diệp Khiêm nhảy lên, từ trên quân hạm rơi xuống trên thuyền nhỏ.

Mặc Long cùng Địch Nhượng theo sát phía sau, nhanh chóng hướng đảo Điếu Ngư chạy tới.

Binh lính Nhật Bản trú đóng ở đảo Điếu Ngư, lúc trước còn cho là ngư dân Hoa Hạ tiến vào đảo Điếu Ngư, liền lớn tiếng cười cười la hét cầm lấy súng bắn phá.

Thế nhưng mà, nghênh đón bọn họ không phải tiếng kêu gào thảm thiết, mà là từng đợt tiếng súng vang lên liên miên bất tận, khiến cho bọn họ sợ hãi choáng váng đầu óc, nhìn kỹ, thì lại phát hiện ở trước có một đám người đông nghịt.

Không khỏi chấn động, còn tưởng rằng quân đội Hoa Hạ đã tấn công tới.

Tuy những binh lính Nhật Bản rất ngang ngược càn rỡ, nhưng khi gặp phải quân đội Hoa Hạ thì vẫn rất sợ hãi, lập tức toàn bộ đem đầu co lại, tìm chỗ ẩn nấp, sau đó cao giọng kêu lên: "Các anh là ai? Tại sao lại dám tự tiện tiến vào lãnh thổ Nhật Bản?"
Hắn nói tiếng Nhật, Diệp Khiêm nghe không hiểu hắn đang nói gì.

May là có Mặc Long ở bên cạnh, nhẹ giọng thay Diệp Khiêm phiên dịch.


Diệp Khiêm phất phất tay, để cho người của mình chỉ công kích.

Nhìn thoáng qua, thành viên Thiết Huyết đang nằm trên mặt đất, trái tim của Diệp Khiêm run rẩy một chút.

Chiến tranh sẽ có tử vong, đây là chuyện không thể tránh khỏi, bất quá là chết oanh oanh liệt liệt hay là chết không đáng một đồng lại là hai chuyện khác nhau.

Rất hiển nhiên, những thành viên Thiết Huyết này đều chết oanh oanh liệt liệt.

Sinh làm nhân kiệt, chết cũng hi sinh oanh liệt.

"Đều cút ra đây ngay cho tao!" Diệp Khiêm lạnh giọng quát.

Chiến đấu đến nhanh, đi cũng nhanh.

Những binh lính Nhật Bản trú đóng ở đảo Điếu Ngư, vốn cho rằng Hoa Hạ sẽ không dám có bất kỳ hành động gì, cho nên mới dám trương dương ương ngạnh như thế.

Hôm nay lại thật sự bị công kích rồi,, khiến cho bọn họ sợ hãi không dám nói nửa lời.

Nguyên bản binh lính Nhật Bản có hơn hai trăm người, vừa rồi trong lúc chiến đấu kịch liệt, đã chết đi một nửa, hôm nay chỉ có không đến một trăm người.

Nghe được tiếng hô của Diệp Khiêm, nhìn đám người đông nghịt trước mặt, bọn họ đâu còn có dũng khí tái chiến, ngoan ngoãn đứng lên, giơ hai tay của mình lên, đem súng ném trên mặt đất.

"Các anh là chi bội đội nào của quân đội Hoa Hạ? Chẳng lẽ các anh không biết nơi này là lãnh thổ của Nhật Bản chúng tôi sao? Các anh công nhiên tập kích như vậy, chẳng lẽ không sợ xảy ra tranh chấp quốc tế sao?" Một gã bề ngoài giống như thủ lĩnh dùng tiếng Hán không phải rất thành thục hỏi.

Diệp Khiêm lạnh giọng nở nụ cười một chút, quay đầu nhìn Lý Vĩ, Lý Vĩ hiểu ý, tiến lên một cước hung hăng đá vào đầu gối của người này, hắn bị đau, phù phù một tiếng quỳ xuống.

Lý Vĩ nhìn lướt qua những người khác, nói: "Đều con mẹ nó quỳ xuống!" Những binh lính Nhật Bản ngẩn người, toàn thân nhịn không được có chút run rẩy, có chút không biết nên làm như thế nào.

Nói cho cùng, bọn họ cũng là quân nhân, nếu như cứ như vậy quỳ xuống, chẳng phải là quá mất mặt sao? Thế nhưng mà nếu như không quỳ xuống thì đối mặt với bọn họ sẽ là cái gì, thì bọn họ rất rõ ràng.

Rốt cục, bọn họ vẫn sợ hãi tử vong, tất cả đều quỳ xuống.

Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, nói: "Từ xưa đến nay, đảo Điếu Ngư đều là lãnh thổ của Hoa Hạ.

Uy nghiêm của Hoa Hạ tuyệt đối không thể xâm phạm, ngươi dám đụng tới người Hoa Hạ, thì cho dù xa cũng giết.


Chúng tao không phải quân đội Hoa Hạ, chẳng qua là một đám khinh thường cách làm của bọn mày mà thôi.

Chắc mày là thủ lĩnh của bọn họ phải không, chắc hẳn cũng là mày đã ra lệnh cho bọn họ bắn chìm thuyền đánh cá Hoa Hạ phải không?"
Bị ánh mắt sâm lãnh của Diệp Khiêm nhìn, người nọ không khỏi rùng mình một cái.

Sau đó liền nói: "Quân nhân Nhật Bản là quân nhân ưu tú nhất trên thế giới, là con của Thái Dương thần, chúng ta làm sao có thể thua ở trong tay một đám đám ô hợp.

Bọn mày đã không dám báo ra danh hào, nguyện ý làm rùa đen rút đầu thì tao đây cũng không thể nói gì hơn.

Bất quá, đều là quân nhân, tao hi vọng mọi người có thể dùng phương thức quân nhân để giải quyết.

Chúng tao yêu cầu quyết đấu 1 vs 1, dùng tinh thần võ sĩ đạo để giải quyết chuyện này." Tên thủ lĩnh kia tựa hồ cũng biết hôm nay khó tránh khỏi kiếp nạn này rồi, đưa ra yêu cầu là hi vọng có một tia cơ hội sống sót.

Cho dù không được, tối thiểu cũng có thể kéo thêm một cái đệm lưng, ít nhất cũng không có làm nhục hai chữ "quân nhân".

Diệp Khiêm khinh thường nở nụ cười một chút, nói: "Tuy tao rất khinh bỉ tinh thần võ sĩ đạo của bọn mày, bất quá tao có thể cho bọn mày một cơ hội, trong các ngươi chỉ cần ai có thể đánh thắng người của bọn tạo, thì có thể rời khỏi." Nói xong, liền nhìn Mặc Long ở bên cạnh, ý bảo do hắn ra tay.

Đây là trận chiến đầu tiên, áp lực tự nhiên lớn nhất, Diệp Khiêm dĩ nhiên phải giao cho Mặc Long.

Ở trong những người này, thì công phu của Mặc Long là tốt nhất, do hắn xuất mã tự nhiên là mã đáo thành công.

"Lão đại, anh đã nói rồi mà, nhân vật chính lần này là đoàn hải tặc Thiết Huyết, sao lại để cho Mặc Long ra trận a, phải để cho thành viên Thiết Huyết mới đúng." Lý Vĩ tiến lên vài bước, nói.

"Đều là huynh đệ nhà mình, lâu rồi Mặc Long không có động thủ, tao sợ thân thủ của nó tụt hậu, cho nên để cho nó thử xem thế nào." Diệp Khiêm nói.

Lý Vĩ há to miệng, vốn định nói thêm gì nữa, thế nhưng mà phát hiện ánh mắt của Diệp Khiêm bỗng nhiên trở nên rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hắn, khiến cho lời vừa tới miệng liền cuống quít nuốt xuống.

Mặc Long là người thứ nhất đi ra, nhìn lướt qua binh lính Nhật Bản phía đối diện, khinh thường nói: "Trong đám bọn mày, ai muốn chết trước?"
Gã thủ lĩnh nhìn đám binh lính đứng phía sau, sau đó nhìn một tên binh lính trong đó, ý bảo hắn lên trước.

Tên lính kia run run rẩy rẩy đi lên phía trước, nhìn thấy Mặc Long, lập tức bị sát khí từ trên người Mặc Long tỏa ra khiến cho toàn thân hắn run lên, không tự chủ được quỳ xuống.

"Baka!" Tên thủ lĩnh kia phẫn nộ một cước đạp tới, thành viên Thiết Huyết lập tức lớn tiếng cười nhạo.

Ngay cả dũng khí chiến đấu cũng không có, vây mà mỗi ngày đều kêu la cái gọi là tinh thần võ sĩ đạo, thật sự quá buồn cười a..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận