Tuy Diệp Khiêm cùng Lâm Phong chưa từng liên thủ qua, nhưng hai người lại phối hợp hết sức ăn ý.
Hai người phảng phất giống như là Tâm Hữu Linh Tê, ra tay cay độc, nhưng lại không đả thương đến tánh mạng của người áo đen kia.
Đã muốn điều tra chân tướng sự kiện ở bến tàu, tự nhiên là phải lưu lại người sống rồi, vô luận người áo đen kia có phải là người đã trải qua huấn luyện đặc thù hay không, có lực ý chí kiên định đến thế nào, thì Diệp Khiêm đều có lòng tin khiến cho hắn nói ra toàn bộ.
Mặc dù nói ở phương diện tra tấn, Diệp Khiêm không bằng Phong Lam, thế nhưng mà thủ đoạn tra tấn của hắn cũng tầng tầng lớp lớp; huống hồ, còn có dược vật chuyên môn dùng để tra tấn đặc công, Diệp Khiêm tin tưởng trên thế giới này, cho dù có người trâu bò đến cở nào cũng ngăn cản không nổi sự tra tấn này.
Người áo đen nhìn thấy cửa ra vào đã bị người chặn lại, biết rõ không cách nào đào thoát, tay trái bỗng nhiên vung lên một nắm bột phấn.
Lâm Phong chấn động, cuống quít kêu lên: "Coi chừng, có độc."
Diệp Khiêm từng nghe Tống Nhiên nhắc tới, lưu phái Ninja Giáp Hạ rất am hiểu dùng độc, cho nên sớm đã có đề phòng.
Nếu như nói đám người tập kích Nghiêm Hàm tại bến tàu là người của lưu phái Ninja Giáp Hạ, như vậy người áo đen sát hại đường chủ Phúc Thanh Bang đoán chừng cũng cùng lưu phái Ninja Giáp Hạ không thể thiếu liên quan, cho nên, vừa mới bắt đầu Diệp Khiêm đã có đề phòng rồi.
Không thể giết chết hắn, lại còn phải phòng bị hắn dùng độc, Diệp Khiêm cùng Lâm Phong khó tránh khỏi có chút bó tay bó chân.
Bất quá, Hắc y nhân thực sự rất khó có thể thoát ra khỏi căn phòng này, trong nội tâm cũng khó tránh khỏi có chút sốt ruột.
Diệp Khiêm cùng Lâm Phong phối hợp tương đối ăn ý, thế công cũng không phải thập phần sắc bén, hiển nhiên chính là đang kéo dài thời gian, hi vọng theo thời gian dần trôi sẽ tiêu hao thể lực đối phương, để cho hắn ở trong tình trạng kiệt sức.
Người áo đen xuất hiện, rõ ràng có chút vượt quá dự đoán của Diệp Khiêm, chỉ là, chuyện cho tới bây giờ tựa hồ càng ngày càng trở nên phức tạp rồi, khiên cho Diệp Khiêm có chút cân nhắc không thấu, không biết ai mới thật sự là gian tế ở bên trong Phúc Thanh Bang.
Hiện tại biện pháp duy nhất, chính là phải bắt được người áo đen này.
Bất quá, Diệp Khiêm hiểu rất rõ, đám Ninja này đều là người đã bị tẩy não, trong óc của bọn họ chỉ có chủ tử, muốn từ trong miệng của bọn họ lấy được tin tình báo hữu ích, thì vẫn có khó khăn nhất định, hơn nữa, còn phải phòng bị bọn họ tự sát.
Chỉ là, đây là biện pháp duy nhất, Diệp Khiêm cũng không còn phương pháp nào khác, muốn trách thì chỉ có thể tự trách hắn đối với Nhật Bản biết quá ít, mối quan hệ của những thế lực này rõ ràng có chút rườm rà.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thể lực của người áo đen rõ ràng có chút chống đỡ hết nổi rồi, ứng phó đối với sự công kích của Diệp Khiêm cùng Lâm Phong càng lúc càng gian nan.
Người áo đen hiểu rất rõ, chỉ sợ hắn rất khó có thể rời khỏi nơi đây rồi.
Hắn cũng thật không ngờ, Diệp Khiêm cùng Lâm Phong lại đến nhanh như vậy, lúc hắn vừa chuẩn bị rời khỏi nơi đây, thì bọn họ đã tới, khiến cho hắn không có thời gian đào tẩu.
Nguyên bản, hắn có ý định trốn ở trong tủ quần áo, đợi Diệp Khiêm cùng Lâm Phong rời khỏi thì hắn sẽ rời khỏi đây, thế nhưng mà đâu nghĩ rằng hắn lại bị phát hiện.
Với tư cách là một Ninja, hắn rất giỏi về việc ẩn tàng thân hình cùng khí tức của mình, chỉ là hắn lại gặp hai người hắn không nên gặp phải.
Đặc biệt là Lâm Phong, hắn là thủ lĩnh Thất Sát, am hiểu nhất chính là Vô Thanh Sát Nhân Thuật; mà điểm quan trọng nhất của Vô Thanh Sát Nhân Thuật là ẩn tàng chính mình, kể cả thân hình lẫn khí tức.
Người áo đen ở trước mặt của hắn chơi trò ẩn giấu, khó tránh khỏi có chút giống như ở trước mặt Quan Công đùa nghịch đại đao vậy.
Lâm Phong nhìn Diệp Khiêm, hai người nhẹ gật đầu, thế công đột nhiên biến nhanh.
Một chiêu tiếp một chiêu, giống như sóng biển, liên tục không dứt.
Người áo đen biết rõ tình cảnh của mình vô cùng nguy hiểm, hét lớn một tiếng, "Baka (ngu ngốc)", hai tay cầm đao hướng phía Lâm Phong bổ nghiêng xuống.
Hắn cũng không phải muốn giết Lâm Phong, hắn cũng biết hắn không có năng lực giết chết Lâm Phong, hắn bất quá chỉ muốn mượn chiêu này để cho Lâm Phong né tránh, để cho hắn thừa cơ hội này mở cửa phòng ra đào tẩu mà thôi.
Hiển nhiên, Lâm Phong đã phát hiện ra ý đồ của hắn, thân thể trùn xuống, dao găm trong tay quỷ dị xẹt ra một đường cong, trực tiếp cắt đứt kinh mạch trên đùi người áo đen.
Vừa nhanh vừa chuẩn, không có lệch chút nào, một chiêu này cũng không phải là nhất thời nửa khắc có thể luyện thành, chỉ cần là phần nhãn lực kia cũng đã cần phải huấn luyện một đoạn thời gian rất dài rồi.
Lúc Lâm Phong ra chiêu, thì Huyết Lãng ở trong tay Diệp Khiêm cũng xẹt qua một đạo hào quang huyết hồng, trực tiếp hướng về phía cánh tay người áo đen.
Huyết Lãng vừa mới tiếp xúc đến cánh tay người áo đen, cổ tay của Diệp Khiêm khẽ đảo, liền cắt đứt kinh mạch cánh tay người áo đen.
Bởi vì quá đau, cho nên trường đao trong tay người áo đen rơi xuống trên mặt đất, hắn quỳ một chân trên đất.
Kinh mạch cánh tay cùng đùi bị cắt đứt, người áo đen biết rõ không có cách nào đào tẩu nữa rồi, trong ánh mắt hắn bỗng nhiên bộc phát ra quyết tâm phải chết.
Mắt thấy không sai, Lâm Phong hét lớn: "Không tốt, hắn muốn tự sát!" Lời còn chưa dứt, tay trái thành trảo, trực tiếp chộp tới cổ họng đối phương.
Lâm Phong cùng Ninja Y Hạ đánh nhau nhiều lần, nên đối với phương pháp làm việc của Ninja, Lâm Phong vẫn hiểu rõ nhất định.
Bọn hắn có thói quen giấu thuốc độc (loại bao con nhộng giống như viên thuốc Tây) ở trong miệng của mình, một khi nhiệm vụ thất bại, bọn hắn sẽ gặp cắn nát bao con nhộng, tự sát.
Tuy phản ứng của Lâm Phong đã rất nhanh, nhưng vẫn không kịp.
Người áo đen đã cắn nát bao con nhộng trong miệng, thuốc độc lập tức theo cổ họng chảy xuống.
Chỉ ngắn ngủn vài giây đồng hồ, liền nhìn thấy thất khiếu của người áo đen chảy máu, ngã xuống đất chết.
Nhìn thi thể của người áo đen, Diệp Khiêm tức giận hừ một tiếng, nói: "Thật thất bại, hai người chúng ta liên thủ mà vẫn không thể chế phục được hắn."
Lâm Phong vỗ vỗ bả vai Diệp Khiêm, nói: "Tôi cùng Ninja đánh nhau nhiều lần, muốn bắt sống bọn họ là một chuyện rất khó.
Anh cũng không nên tự trách, người tuy đã chết rồi, nhưng có đôi khi người chết cũng sẽ cho chúng ta biết rất nhiều thứ." Nói xong, Lâm Phong ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra thi thể người áo đen.
Lông mày của Diệp Khiêm nhíu lại, những Ninja rát am hiểu sử dụng dược vật, ứng phó thật có chút gian nan a.
Xem ra, phải tìm một người hiểu rõ dược lý tới hỗ trợ mới được.
Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ, trong đầu tự nhiên xuất hiện thân ảnh Độc Lang Lưu Thiên Trần.
Ở bên trong Nanh Sói, tiểu tử này là người am hiểu sử dụng độc vật nhất, ban đầu lúc ở Myanmar, Lưu Thiên Trần đã từng hạ độc giết chết toàn bộ binh lính của đội du kích, có thể thấy được hắn dùng độc lợi hại đến cỡ nào a.
Hiện tại tình hình bên Myanmar đã ổn định, có Phong Lam ở đó tọa trấn, tin tưởng tạm thời chắc có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì, bây giờ là lúc nên điều Lưu Thiên Trần đến Nhật Bản hỗ trợ, chuyên môn đối phó những Ninja này.
"Dấu hiệu trên người hắn là của lưu phái Ninja Giáp Hạ." Lâm Phong đứng dậy, nói, "Chuyện này có chút kỳ quái.
Anh Diệp, anh cảm thấy thế nào?"
Có chút lắc đầu, Diệp Khiêm nói: "Hiện tại chỉ có hai loại giải thích.
Một là, đường chủ Phúc Thanh Bang này chính là gian tế, Nghiêm Hàm tại bến tàu gặp chuyện không may cũng là do hắn tiết lộ thông tin, người Hắc Long hội sợ chúng ta điều tra hắn sẽ tra ra những người nằm vùng khác, cho nên giết người diệt khẩu; hai là, hắn chẳng qua là một người chịu tội thay mà thôi, là người nằm vùng muốn giá họa cho hắn."
Hai loại giải thích hoàn toàn khác nhau, nhưng đều có thể xảy ra.
"Bất kể là loại nào, thì hiện tại việc chúng ta có thể làm chính là yên lặng theo dõi kỳ biến, sau đó lại vụng trộm cẩn thận điều tra một lần nữa." Lâm Phong nói.
Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Cũng chỉ có thể như thế, kế hoạch cũng chỉ có thể tạm thời đẩy lui lại.
Đi thôi!" Nói xong, Diệp Khiêm cất bước hướng dưới lầu đi đến, Lâm Phong rất tự nhiên đi theo hắn.
Hai người vừa mới đi ra bên ngoài biệt thự, liền trông thấy một chiếc xe cá nhân cấp tốc chạy nhanh tới.
Trông thấy biển số xe, lông mày của Diệp Khiêm không khỏi có chút nhíu lại.
Xe rất chạy tới cửa biệt thự liền ngừng lại, cửa xe mở ra, chỉ thấy Vưu Hiên mang theo hai người thủ hạ từ trong xe đi ra.
Nhìn thấy Diệp Khiêm cùng Lâm Phong, lông mày của Vưu Hiên có chút nhíu lại, kinh ngạc hỏi: "Ồ? Diệp tiên sinh, Lâm tiên sinh, hai người tại sao lại ở chỗ này?"
"Bến tàu xảy ra chuyện, cho nên tôi sang đây điều tra một chút." Diệp Khiêm thản nhiên nói, "Vưu Sư Gia, ông như thế nào cũng ở nơi đây? Muộn như vậy sao còn không nghỉ ngơi?"
"Ai, Diệp tiên sinh, chuyện này là Phúc Thanh Bang tôi có lỗi với anh." Vưu Hiên nói, "Sau khi tôi biết chuyện đã xảy ra tại bến tàu, liền muốn điều tra một chút, nhìn xem có phải bên trong Phúc Thanh Bang xuất hiện nằm vùng hay không.
Không nghĩ tới, mới tra có một chút đã có thu hoạch.
Tôi cũng thật không ngờ, Triệu Khải lại là người do Hắc Long hội an bài tại Phúc Thanh Bang, cho nên liền sang đây xem xem.
Ai, không nghĩ tới ở bên trong Phúc Thanh Bang có người nằm vùng mà lại không biết, hơn nữa còn đảm nhiệm vị trí trọng yếu như thế.
Diệp tiên sinh, thật sự xin lỗi.
Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cho anh một cái công đạo, bắt kẻ nằm vùng giao cho anh xử lý."
Lông mày của Diệp Khiêm có chút cau lại, thản nhiên nói: "Vưu Sư Gia đã tới chậm, Triệu đường chủ đã bị giết chết."
"Cái gì?" Vưu Hiên một bộ dạng rất giật mình, nói, "Hừ, nhất định là hắn biết rõ chuyện của mình bại lộ, cho nên đã tự sát."
"Cũng không phải, lúc chúng ta tới, Triệu đường chủ đã bị người khác sát hại.
Tên Ninja sát hại Triệu đường chủ cũng đã tự sát rồi." Diệp Khiêm nói.
Lông mày có chút nhíu lại, Vưu Hiên nói: "Nhanh như vậy? Xem ra là Hắc Long hội muốn giết người diệt khẩu ah.
Diệp tiên sinh, anh đối với chuyện này cảm thấy thế nào?"
"Người đều đã bị giết chết, cũng tra không ra nguyên nhân gì." Diệp Khiêm thản nhiên nói, "Chuyện này Vưu Sư Gia cũng đừng để trong lòng, tôi nghĩ Vưu Sư Gia cũng không hy vọng xuất hiện chuyện như vậy a?"
"Đúng vậy a." Vưu Hiên liên tục gật đầu, nói, "Bất quá, hiện tại bên trong Phúc Thanh Bang xuất hiện người nằm vùng, đây là chuyện rất phiền phức, vì phòng ngừa vạn nhất, tôi phải tiến hành điều tra đối với đệ tử Phúc Thanh Bang một lần nữa, nhìn xem có còn người nằm vùng nào khác hay không.
Diệp tiên sinh, chuyện này là do tôi sơ sót, tôi sẽ mau chóng một lần nữa an bài cho người kia rời khỏi Nhật Bản."
"Tạm thời không cần, hắn đang bị thương, cũng cần tu dưỡng một thời gian ngắn." Diệp Khiêm nói, "Vưu Sư Gia, chuyện ở bên trong giao lại cho ông xử lý a, chúng tôi đi trước."
"Tốt, tốt." Vưu Hiên nói, "Chuyện nơi đây giao lại cho tôi giải quyết là được rồi, các anh cứ đi thong thả."
Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nhìn Lâm Phong, hai người hướng xe của mình đi đến..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...