"Tiền đã chuyển vào tài khoàn của cậu rồi đó, cậu kiểm tra một chút đi!" Điện thoại vừa mới bắt máy, phía đối diện liền truyền đến âm thanh rất bất đắc dĩ, cũng rất phiền muộn của Hoàng Phủ Kình Thiên.
Vô duyên vô cớ lại bị Diệp Khiêm xảo trá một khoản tiền lớn như vậy, trong lòng hắn tự nhiên có chút không thoải mái, tuy Cục Quốc An cục có thể sử dụng nguồn tài chính của trung ương, nhưng tám trăm vạn cũng không phải số lượng nhỏ a, Hoàng Phủ Kình Thiên phiền muộn chính là phài làm như thế nào để ghi báo cáo này a.
Diệp Khiêm cũng không phải rất để ý đến 800 vạn này, tiền tài đối với Diệp Khiêm mà nói chỉ là một con số lượng mà thôi, tiền của hắn đã đủ để cho hắn dùng cả đời cũng không hết rồi.
Mục đích Diệp Khiêm làm như vậy bất quá là muốn cho Hoàng Phủ Kình Thiên hạ mã uy mà thôi, muốn cho Hoàng Phủ Kình Thiên biết về sau không có việc gì thì đừng có vô duyên vô cớ phái người theo dõi hắn, nếu như không phải chuyện hắn muốn làm, thì ai cũng không thể ước thúc hắn được.
"Tôi vừa mới cùng thủ hạ của ông nói chuyện, nói ông là một lãnh đạo tốt, khuyên hắn trung thành và tận tâm báo đáp ông.
Tôi rất thích làm sinh ý cùng với ông, lần sau có cơ hội chúng ta lại tiếp tục hợp tác ah." Diệp Khiêm hắc hắc cười cười, nói, "Tôi kiểm tra tài khoản một chút, chỉ cần tiền đến tài khoản tôi sẽ lập tức thả người của ông ra.
Ah, đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên nói cho ông biết một chuyện, bộ đội Ẩn Long của Cục Quốc An cũng bình thường thôi, chỉ cần không tới hai năm, sức chiến đấu của Nanh Sói sẽ siêu việt Ẩn Long."
Toàn thân Hoàng Phủ Kình Thiên không khỏi chấn động, ẩn ẩn phát giác được mấy thứ gì đó.
Ý tứ trong lời nói của Diệp Khiêm đã rất rõ ràng, hắn đã biết người theo dõi hắn là thành viên của bộ đội Ẩn Long, như vậy có thể đại biểu cho chuyện hiện tại Diệp Khiêm cũng đã biết tu luyện cổ võ, hơn nữa còn có thể xem là cao thủ, chuyện này khiến cho Hoàng Phủ Kình Thiên có chút giật mình.
Hơn một năm trước lúc Hoàng Phủ Kình Thiên gặp Diệp Khiêm, hắn cũng không có tu luyện cổ võ, tuy bên trong thân thể của hắn có một cổ tà khí rất kỳ quái, nhưng muốn đối phó thành viên bộ đội Ẩn Long là không đủ, mà hôm nay Diệp Khiêm lại có thể đánh thắng được thành viên bộ đội Ẩn Long, chuyện này đã nói lên Diệp Khiêm hiện tại đã tu luyện cổ võ.
Trọng yếu hơn vẫn là câu nói phía sau của Diệp Khiêm, nói trong vòng hai năm Nanh Sói sẽ có thể siêu việt bộ đội Ẩn Long, chuyện này chẳng khác nào là ám chỉ toàn bộ thành viên Nanh Sói cũng đang tu luyện cổ võ.
Hoàng Phủ Kình Thiên thật sự một điểm cũng không nghi ngờ Diệp Khiêm dám làm như thế, những quy củ đối với người tu luyện cổ võ, đối với Diệp Khiêm mà nói bất quá chỉ là lời nói suông mà thôi, hắn sẽ không để ý nhiều như vậy.
"Được, đừng lải nhải nữa, dù sao mỗi lần tôi gặp cậu tôi đều chịu thiệt hại, về sau tôi phải cách xa cậu một chút mới được." Hoàng Phủ Kình Thiên sau khi nói xong, liền trực tiếp cúp điện thoại, chẳng muốn cùng Diệp Khiêm dây dưa thêm nữa.
Hắn đường đường là cục trưởng Cục Quốc An, nắm giữ quyền sinh tử của rất nhiều người, vậy mà tại trước mặt Diệp Khiêm lại bất lực, hơn nữa còn bị tiểu tử này xảo trá, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút biệt khuất ah.
Bất quá Hoàng Phủ Kình Thiên vô cùng rõ ràng, Diệp Khiêm cũng không phải là người đại gian đại ác gì, cho dù để cho thế lực của Diệp Khiêm phát triển lớn mạnh, cũng không tính là chuyện gì xấu.
Trọng yếu hơn là, Diệp Khiêm là anh em của Mặc Long, chỉ dựa vào lực lượng một mình Mặc Long thì tuyệt đối không cách nào thu phục Mặc Giả Hành Hội, nếu như có sự trợ giúp của Diệp Khiêm cùng Nanh Sói thì cơ hội thành công sẽ lớn hơn rất nhiều.
Bất kể nói thế nào, Hoàng Phủ Kình Thiên cũng là Minh Mặc đệ tử, bởi vì Mặc Long là Cự Tử Mặc Giả Hành Hội, nên hắn phải trợ giúp Mặc Long đoạt lại quyền khống chế Mặc Giả Hành Hội, không thể để cho Mặc Giả Hành Hội bị những Ám Mặc đệ tử làm xằng làm bậy, nếu không sớm muộn có một ngày tiền đồ của Mặc Giả Hành Hội sẽ biến mất.
Nghe được phía đối diện truyền đến âm thanh đô đô, Diệp Khiêm có chút bĩu môi, thu điện thoại vào trong ngực.
Hoàng Phủ Kình Thiên đã nói chuyển tiền vào trong tài khoản Diệp Khiêm rồi, thì Diệp Khiêm cũng không cần phải đi kiểm tra làm gì, đối với Hoàng Phủ Kình Thiên hắn vẫn có chút tín nhiệm, Diệp Khiêm còn không đến mức hoài nghi Hoàng Phủ Kình Thiên lấy chuyện này lừa gạt hắn.
Lườm người trẻ tuổi, Diệp Khiêm nói: "Tốt rồi, anh có thể đi.
Nếu như về sau không có việc gì, thì hoan nghênh anh tới theo dõi tôi a."
Hắc hắc cười cười, Diệp Khiêm nói vời Tiểu Tiểu một tiếng, sau đó liền chui vào trong xe của mình.
Nhìn thấy Diệp Khiêm lái xe hơi rời đi, người trẻ tuổi phiền muộn cười khổ một tiếng, âm thầm thầm nghĩ: "Còn muốn mình theo dõi? Lại đi theo dõi, chắc sẽ khiến cho Cục Quốc An phá sản." Đứng dậy đi vào trong xe của mình, lúc người trẻ tuổi vừa muốn rời đi, thì âm thanh điện thoại trong túi quần vang lên.
Lấy điện thoại ra nhìn thì thấy là Hoàng Phủ Kình Thiên gọi tới, người trẻ tuổi không dám có chút lãnh đạm, cuống quít bắt máy, nói: "Cục trưởng, tôi...!Thật xin lỗi, nhiệm vụ của tôi đã thất bại, còn làm phiền hà cục trưởng."
Hoàng Phủ Kình Thiên có chút thở dài, nói: "Là do tôi sơ sót, tôi không ngờ tiểu tử này lại tu luyện cổ võ.
Năng lực cảm giác nguy hiệm của tiểu tử này vốn đã rất đối mạnh, hôm nay lại tu luyện cổ võ, nên chuyện cậu bị hắn phát hiện thi theo dõi hắn đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Đúng rồi, hắn đâu rồi?"
"Vừa mới lái xe đi rồi, bên cạnh hắn còn có một tiểu nha đầu, chi tiết thế nào thì tôi còn không có biết rõ.
Cục trưởng, có muốn tôi đi thăm dò một chút hay không?" Người trẻ tuổi nói.
"Còn tra? Thôi đi, cậu hãy tranh thủ thời gian trở về a, chuyện của hắn cậu không cần quản nữa rồi, tiểu tử kia biết rõ chừng mực, sẽ biết phải xử lý như thế nào." Hoàng Phủ Kình Thiên nói, "Đúng rồi, vừa rồi cậu nói cái gì? Nói hắn lái xe đi hả? Lái xe gì?"
Người trẻ tuổi có chút sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: "Là một chiếc xe cổ a."
"Mịa, lão tử đã bồi thường cho hắn tám trăm vạn, tại sao cậu không đem xe lưu lại? Lỗ lớn rồi a." Hoàng Phủ Kình Thiên buồn bực nói.
Quá đen, Hoàng Phủ Kình Thiên hận không thể đem xương cốt của Diệp Khiêm đều nhai nhảo nhoẹt, tám trăm vạn cứ như vậy không công cho hắn.
Người trẻ tuổi xấu hổ, hắn đâu có biết nhiều như vậy a, huống hồ, cho dù hắn có muốn đem xe Diệp Khiêm lưu lại, thì hắn cũng không có bổn sự kia ah.
Ấp úng cả buổi, người tr3 tuổi cũng không biết phải nói cái gì để an ủi Hoàng Phủ Kình Thiên.
"Được rồi được rồi, cậu hãy tranh thủ thời gian trở về a, nếu cậu ở lại nơi đó, thì không biết tiểu tử kia sẽ còn gây thêm phiền toái gì cho cậu không nữa." Hoàng Phủ Kình Thiên buồn bực nói.
Hắn biết rõ tính cách của Diệp Khiêm, nếu như để cho người trẻ tuổi tiếp tục lưu lại Jamaica, có lẽ Diệp Khiêm sẽ cố ý bới móc, sau đó lại tiếp tục xảo trá.
Diệp Khiêm chính là một Hấp Huyết Quỷ, không đem người ta ép sạch sẽ thì chắc chắn sẽ không bỏ qua, Hoàng Phủ Kình Thiên cũng không muốn lại trêu chọc vị đại gia này a.
"Vâng, cục trưởng!" Người trẻ tuổi trả lời, sau đó liền cúp điện thoại.
Chiếc xe đồ cổ của Diệp Khiêm vẫn chậm rãi chạy trên đường lớn như trước, chỉ có điều đuôi xe đã hoàn toàn bị đụng nát rồi, bất quá cũng không có ảnh hưởng gì.
Một chuyện nhỏ như vậy, mà Diệp Khiêm liền từ trong tay Hoàng Phủ Kình Thiên vơ vét tài sản tám trăm vạn, Diệp Khiêm tự nhiên là vui vẻ không thôi, trên đường đi thỉnh thoảng phát ra tiếng cười nhỏ.
"Sư phụ, chúng ta bây giờ đi nơi nào a?" Tiểu Tiểu hỏi.
"Đi nơi nào? Về nhà." Diệp Khiêm nói.
"À? Cứ như vậy là xong rồi sao? Thời gian còn sớm, chúng ta hãy đi chơi bốn phía a." Tiểu Tiểu nói.
"Đừng làm rộn, nhớ kỹ, lời sư phụ nói vĩnh viễn đều đúng.
Người luyện võ chúng ta phải biết tu thân dưỡng tính, mỗi ngày anh đều đúng giờ rèn luyện thân thể, em không phải muốn cùng anh học võ sao, vậy thì từ giờ trở đi em phải biết rèn luyện thân thể của mình a." Diệp Khiêm nói.
Tuy Tiểu Tiểu cảm thấy chuyện này không chút thú vị, nhưng vẫn đáp ứng.
Bởi vì cô rất có hứng thú đối với võ công.
Trở lại khách sạn, Diệp Khiêm đem chìa khóa xe ném cho đứa bé giữ cửa khách sạn, từ trong túi tiền móc ra 200 đôla đưa tới, nói: "Đem xe của anh đậu dùm."
"Diệp tiên sinh, xe của anh bị đụng hư rồi ah, có muốn em giúp anh tìm người sửa lại hay không?" Đứa bé giữ cửa nhìn thấy đuôi xe của Diệp Khiêm bị đụng nát, khách khí nói.
Hơn một năm nay, Diệp Khiêm đều ở tại khách sạn này, dần dà cũng quen thuộc đứa bé giữ cửa này, hơn nữa Diệp Khiêm làm người khá hào phóng, đứa bé giữ cửa tự nhiên là rất ưa thích cùng Diệp Khiêm liên hệ, cho nên, trên cơ bản chỉ cần là chuyện Diệp Khiêm nhờ hắn làm, thì hắn đều nhanh chóng xử lý tốt.
"Ừ? Em biết nơi sửa lại loại xe này sao? Đây chính là xe cổ ah, hình như rất khó tìm được linh kiện thay thế a?" Diệp Khiêm kinh ngạc nói.
"Em có người bằng hữu trong nhà có cửa hàng sửa xe, là tổ truyền, được vài thập niên rồi, nói không chừng có thể tìm được linh kiện thay thế.
Nếu như Diệp tiên sinh tin tưởng, thì em sẽ đem lái xe đến đó hỏi một chút." Đứa bé giữ cửa nói.
Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Đã như vậy, vậy thì anh xin nhờ em rồi." Vừa nói Diệp Khiêm lại vừa từ trong túi tiền móc ra mấy tờ tiền đưa tới, "Nơi này có chút ít tiền, em cầm trước, nếu như không đủ thì em cứ đến tìm anh."
"Không cần, Diệp tiên sinh, người đó là bằng hữu của em, em nhờ hắn sửa, hắn cũng sẽ không thu tiền của em." Đứa bé giữ cửa từ chối nói.
"Nếu như bạn em không nhận thì cứ xem như anh mời hai đứa uống cà phê.
Đừng có khách khí với anh, cầm lấy a, quan trọng nhất là đem xe của anh sửa cho tốt, tiền bạc không là vấn đề." Diệp Khiêm đem tiền nhét vào trong túi áo đứa bé giữ cửa, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói.
"Yên tâm đi, Diệp tiên sinh, nhất định sẽ sửa thật tốt, cam đoan nó sẽ phục hồi lại giống như lúc ban đầu." Đứa bé giữ cửa vui vẻ nói, tuy hắn không có nhìn rõ ràng vừa rồi Diệp Khiêm nhét cho hắn bao nhiêu tiền, nhưng một chồng dầy như vậy, tối thiểu cũng có ba bốn ngàn đôla a?
Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Vậy anh lên trước, có gì gặp lại em sau!" Nói xong, Diệp Khiêm trực tiếp hướng trong khách sạn đi đến.
Tiểu Tiểu một mực sững sờ nhìn xem hết thảy, lúc nhìn thấy Diệp Khiêm đi vào trong khách sạn, Tiểu Tiểu liền cuống quít đi theo, nói: "Sư phụ, chờ em một chút, chờ em một chút ah."
"Sư phụ cũng quá hào phóng đi a? Sư phụ cho hắn nhiều tiền như vậy, sư phụ không sợ hắn đem tiền của sư phụ nuốt luôn sao?" Đuổi theo Diệp Khiêm, Tiểu Tiểu nói.
"Kết giao bằng hữu chú ý chính là tín nhiệm, nếu như ngay cả điểm tín nhiệm ấy cũng không có, thì làm sao có thể kết bạn với người khác a? Hơn nữa, anh tin tưởng cách làm người của hắn, sẽ không vì số tiền ít như vậy liền bán rẻ nhân cách của mình." Diệp Khiêm nói.
Sau đó Diệp Khiêm quay đầu nhìn Tiểu Tiểu, nói: "Đúng rồi, em hãy tranh thủ thời gian đi mướn một căn phòng ah."
"Thuê phòng làm gì a?" Tiểu Tiểu chớp con mắt xanh lam của mình, tò mò hỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...