Chó gấp còn muốn nhảy tường, Nhâm Thiểu bị dồn ép nên chuyện gì hắn cũng dám làm.
Nhìn thấy thủ hạ của Hổ ca từng bước từng bước tiến đến gần mình, hai tay của Nhâm Thiểu có chút run rẩy, nói: "Các anh đừng tới đây, đừng ép tôi, ta sẽ nổ súng đó."
"Bắn đi a, thảo, mày có gan thì cứ nổ súng ah. Con mịa mày, cầm một khẩu súng đồ chơi liền muốn lừa gạt lão tử hả? Bắn đi a, mày có gan thì nổ súng đi ah." Thủ hạ của Hổ ca từng bước tới gần Nhâm Thiểu, lớn tiếng đe dọa Nhâm Thiểu.
"Phanh!" Ngay tại lúc tay hắn sắp tóm được Nhâm Thiểu, Nhâm Thiểu liền bóp lấy cò súng. Lập tức, thời gian phảng phất giống như đứng yên. Tất cả mọi người không khỏi ngây ngẩn cả người, kể cả Hổ ca ở bên trong, hắn rất kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ Nhâm Thiểu thật sự dám nổ súng. Thủ hạ của Hổ ca che lấy miệng vết thương của mình, máu tươi lập tức từ giữa kẽ tay hắn chảy ra,
"Là anh bức tôi đấy, là anh bức tôi đấy, tôi đã nói các anh không nên tới gần tôi rồi mà." Nhâm Thiểu vội vàng hấp tấp nói. Lần đầu tiên nổ súng, Nhâm Thiểu khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Tuy hắn bình thường một bộ dạng rất ngang ngược càn rỡ, nhưng lại chưa từng giết người, đây là lần đầu tiên hắn giết người, hắn làm sao có thể không có sợ hãi ah.
"Đjxmm~, mày thật dám nổ súng? Con mịa mày, nhắm ngay tao mà bắn ah."
"Đến, nhắm ngay tao mà bắn!"
"Nhắm ngay tao mà bắn a!" Bọn họ thay phiên lên tiếng, khiến cho Nhâm Thiểu bối rối không biết phải làm sao.
Thừa dịp Nhâm Thiểu bối rối không tập trung chú ý, một đám người liền tuôn lên, lập tức đoạt được súng ở trong tay Nhâm Thiểu, sau đó liền khống chế hắn luôn. Nhìn thấy Nhâm Thiểu đã bị khống chế, Hổ ca chậm rãi đứng lên, hừ lạnh một tiếng, nói: "Cũng dám dùng súng, tiểu tử, tao cho mày biết, hôm nay mày đừng nghĩ có thể rời khỏi nơi đây."
"Hổ ca, anh hãy thay cho tôi. Tôi không phải cố ý, tôi thật sự không phải cố ý a. Chỉ cần anh tha cho tôi, tôi sẽ đáp ứng anh mọi chuyện, tôi nhất định sẽ gom góp tiền đưa cho anh." Nhâm Thiểu bối rối nói. Hắn hắn biết rõ, vừa rồi hắn nổ súng đả thương thủ hạ của Hổ ca, nếu bay giờ hắn không hạ thấp tư thái của mình xuống chỉ sợ hắn sẽ không thể rời khỏi nơi đây. Nói không chừng Hổ ca sẽ giết hắn để hả giận, hắn còn trẻ, hắn cũng không muốn chết a.
"Hừ, hiện tại cũng không phải chỉ cần có tiền là có thể giải quyết được rồi." Hổ ca hừ lạnh một tiếng, nói, "Mày đả thương anh em của tao, chuyện này mày nhất định phải gánh trách nhiệm. Về phần tiền, tao sẽ tìm cha mày lấy, bất quá hiện tại cũng không phải là 450 vạn NDT nữa, không có tám trăm vạn thì mày cũng đừng nghĩ dọn dẹp được chuyện này. Mày tốt nhất hãy cầu nguyện cha của mày không có đùa nghịch thủ đoạn gì, bằng không thì đừng trách tao không khách khí."
Nói xong, Hổ ca lấy điện thoại cầm tay ra, bấm số điện thoại của Nhâm Xuân Bách.
An Đức Liệt sau khi ở tại thành phố Hải Khẩu vài ngày, Diệp Khiêm liền tiễn đưa hắn tới sân bay, sau đó lên máy bay đi Singapore. Singapore là quốc gia có nền kinh tế phát triển nhất Đông Nam Á, thời gian đã không nhiều lắm rồi, An Đức Liệt cần phải đi qua đó tự mình chủ trì chuẩn bị tiếp thu sản nghiệp của Hoa Kiệt.
Trong biệt thự, Diệp Khiêm nghiêng người dựa vào trên ghế sa lon đọc báo. Thanh Phong ngồi ở một bên, có chút chán đến chết, đứng ngồi không yên. "Lão đại, em thực không rõ, ngày đó vì cái gì anh lại đơn giản buông tha tiểu tử kia như vậy a, cha hắn là cục trưởng phòng công an tỉnh Hải Nam thì thế nào. Theo em thì lúc ấy anh nên hung hăng giáo huấn hắn một chút, ai ngờ anh lại khách khí như vậy." Thanh Phong rốt cục nhịn không được bĩu môi, nói.
Trợn nhìn Thanh Phong, Diệp Khiêm mặc kệ hội hắn, tiếp tục đọc báo. Một tiêu đề tin tức, lập tức khiến Diệp Khiêm hứng thú, khóe miệng không khỏi hiện ra một nụ cười hài lòng. Nhìn thấy biểu hiện của Diệp Khiêm như vậy, Thanh Phong không khỏi ngẩn người, kinh ngạc hỏi: "Lão đại, có chuyện gì mà anh lại cười hèn mọn bỉ ổi như vậy a?"
"Mịa, cái gì mà cười hèn mọn bỉ ổi." Trừng Thanh Phong, Diệp Khiêm nói. Sau đó đem tờ báo đưa tới, nói: "Tự mày xem đi, xem xong sẽ biết tao cười chuyện gì."
Thanh Phong mê hoặc tiếp nhận tờ báo, cẩn thận nhìn xem, thời gian dần trôi qua, trên mặt không khỏi hiện ra một tia kinh ngạc. Mờ mịt nhìn Diệp Khiêm, Thanh Phong hỏi: "Lão đại, hết thảy đều nằm trong kế hoạch của anh hả?"
Diệp Khiêm có chút nhún vai, nói: "Không sai biệt lắm, bất quá chuyện này phát triển rõ ràng so với tao dự đoán còn tốt hơn, còn muốn kích thích hơn a."
Trên tờ báo ghi lại chuyện gì? Đương nhiên là chuyện giữa Hổ ca cùng Nhâm Thiểu rồi. Hổ ca quả thật là có chút công phu sư tử ngoạm rồi, mới mở miệng liền muốn tám trăm vạn, Nhâm Xuân Bách làm sao có thể lấy ra được. Sau khi biết rõ con của mình bị Hổ ca bắt cóc, Nhâm Xuân Bách có chút luống cuống rồi, trong nội tâm đem tên tiểu tử thúi Nhâm Thiểu mắng không biết bao nhiêu lượt. Nhưng bây giờ cho dù hắn có mắng chữi thì có làm được chuyện gì? Mấu chốt là phải đem con của hắn cứu ra.
Nhâm Xuân Bách lập tức triệu tập cảnh sát vũ trang, đặc công, cảnh sát trị an toàn bộ xuất động, đem KTL Tinh Quang Sáng Lạn bao vây chật như nêm cối.
Quá trình tự nhiên là thập phần khúc chiết, kết quả cuối cùng thì lại rất đơn giản, chính là Nhâm Thiểu bị Hổ ca giết chết, còn đoàn người Hổ ca thì toàn bộ đều bị bắt.
Kết quả như vậy khiến cho Nhâm Xuân Bách không tiếp thụ được, lúc trước Nhâm Xuân Bách thật vất vả mới cứu được con mình từ trong tay Diệp Khiêm, không có để cho hắn ngồi tù, nhưng bây giờ lại làm hại con mình chết rồi. Nếu như sớm biết như vậy Nhâm Xuân Bách tình nguyện ngày đó đem con của mình đưa vào trong ngục giam, cũng miễn cho hắn bị tai họa bất ngờ này.
Diệp Khiêm không ngờ Hổ ca lại hung ác như vậy, vậy mà dám giết chết Nhâm Thiểu. Trong dự đoán của Diệp Khiêm, thì Hổ ca có lẽ sẽ giáo huấn cùng xảo trá Nhâm Thiểu một số tiền, đây là chuyện chắc chắn không thể thiếu được rồi, nhưng kết quả lại thành như vậy, quả thật có chút vượt quá dự liệu của hắn.
"Lão đại, anh quả thật giống như thần a, không cần tự mình ra tay, hơn nữa còn bán cho Nhâm Xuân Bách một phần mặt mũi, để cho hắn cảm kích anh. Nhất cử lưỡng tiện, lão đại, anh quả thật là người cực kỳ âm hiểm ah." Thanh Phong hắc hắc vừa cười vừa nói.
"Mịa, mày đừng cứ mãi dùng hai từ "âm hiểm" để hình dung tao có được không? Đây gọi là bày mưu tính kế, mày có hiểu không?" Diệp Khiêm trợn nhìn Thanh Phong, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nói.
Thanh Phong có chút nhún vai, một bộ dạng "Anh vốn là người như thế a". Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, cùng tiểu tử này có lý cũng nói không rõ a. Hỡn nữa, hai từ "âm hiểm" mà Thanh Phong nói, kỳ thật cũng không phải nói Diệp Khiêm là người xấu.
Đang khi hai người nói chuyện, thì âm thanh điện thoại của Diệp Khiêm vang lên. Lấy điện thoại cầm tay ra nhìn một chút, là Phong Lam gọi tới, Diệp Khiêm lập tức tỉnh táo tinh thần, hẳn là Phong Lam đã tra ra sự kiện ám sát tại Đông Nam Á gần đây rồi a. Nghĩ tới đây, Diệp Khiêm cuống quít bắt máy, nói: "Phong Lam, như thế nào rồi?"
"Lão đại, đã điều tra ra rồi." Phong Lam nói, "Anh đoán thử xem ai làm chuyện này, em nghĩ cho dù anh có suy đoán như thế nào cũng sẽ không đoán ra a."
Diệp Khiêm có chút sửng sốt một chút, Phong Lam càng nói như vậy, trong nội tâm của Diệp Khiêm lại càng hiếu kỳ. "Là ai làm? Nói mau." Diệp Khiêm có chút không thể chờ đợi được hỏi.
"Theo như tin tức mà huynh đệ chúng ta điều tra ra, thì đầu têu của chuyện này là Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe. Tuy bọn họ không có gặp mặt, đều là dùng điện thoại liên hệ, nhưng vẫn bị huynh đệ chúng ta nghe trộm được tin tức, những người kia toàn bộ đều là người của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe." Phong Lam nói.
Chuyện này không thể nghi ngờ giống như sấm sét giữa trời quang, chấn cho Diệp Khiêm có chút thẫn thờ. Diệp Khiêm thật sự ngờ chuyện này là do Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe làm, trong nội tâm đối với cử động của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe càng thêm mê hoặc, âm thầm thầm nghĩ, chẳng lẽ Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cũng muốn tham gia vào ngành cá độ bóng đá ở Đông Nam Á?
"Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe? Có biết mục đích của hắn là gì không?" Diệp Khiêm truy vấn. Lần trước Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đem tên xạ thủ ám sát An Đức Liệt đưa cho hắn, hiện tại lại làm ra chuyện ám sát liên hoàn này, Diệp Khiêm không thể không thừa nhận hắn hoàn toàn bị cử động của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe làm cho mờ mịt. Cho dù Diệp Khiêm là người rất hiểu rõ Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, nhưng hắn cũng không hiểu Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe làm như vậy đến cùng là vì mục đích gì.
"Mục đích cụ thể là gì em cũng không rõ ràng, bất quá theo em nghĩ thì hẳn không phải vì muốn tranh đoạt ngành cá độ bóng đá của Hoa Kiệt. Những sát thủ kia sau khi ám sát thành công, thì đều rời khỏi Đông Nam Á, tựa hồ cũng không có ý định can thiệp vào thế cục của Đông Nam Á." Phong Lam nói.
Long mày của Diệp Khiêm không khỏi nhíu lại, trong nội tâm càng cảm thấy kinh ngạc. Nếu như nói những cử động của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe là vì muốn cướp lấy ngành cá độ bóng đá ở Đông Nam Á thì Diệp Khiêm còn có thể lý giải được, thế nhưng mà Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe sau khi giết chết những người kia thì liền rút lui khỏi ra Đông Nam Á, chuyện này rõ ràng đã tỏ vẻ hắn căn bản không muốn xen vào thế cục Đông Nam Á. "Chẳng lẽ Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe được Lôi Giang ủy thác sao?" Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ. Ngoại trừ nguyên nhân này, Diệp Khiêm hoàn toàn không nghĩ ra nguyên nhân nào khác có thể khiến cho Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe làm như vậy.
Xem ra, muốn biết rõ ràng mọi chuyện thì chỉ có chờ lần sau gặp Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe hỏi hắn mới biết được, nếu không bất kể mình có đoán thế nào, chỉ sợ cũng đoán không ra dụng ý của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe. "Tao đã biết, vất vả mày rồi, chuyện bên Đông Nam Á mày hãy hỗ trợ chú ý một chút, An Đức Liệt đã đi Singapore, hắn sẽ ở bên đó chủ trì chuẩn bị tiếp thu sản nghiệp của Hoa Kiệt, các quốc gia còn lại mày hãy hỗ trợ hắn một chút. Bất quá nhớ kỹ, không được ra mặt, mọi chuyện đều phải giao cho người của An Đức Liệt đi làm. World Cup sắp diễn ra rồi, tao nghĩ, hành động này cũng sắp bắt đầu rồi." Diệp Khiêm nói.
Nhẹ gật đầu, Phong Lam nói: "Em biết phải làm sao, lão đại, anh cứ yên tâm đi."
Sau khi nói vài câu, Diệp Khiêm liền cúp điện thoại. "Lão đại, Phong Lam gọi điện thoại tới làm gì a? Vừa rồi hình như em nghe hắn nhắc tới Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, có chuyện gì vậy? Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lại có hành động gì nhằm vào Nanh Sói sao?" Thanh Phong không thể chờ đợi được truy vấn.
"Đúng..." Diệp Khiêm vừa muốn nói chuyện, âm thanh điện thoại lại vang lên. Cầm lên nhìn một chút, là Nam Cung Tử Tuấn gọi tới, Diệp Khiêm không khỏi có chút cười cười, xem ra chuyện đã có kết quả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...