Diệp Khiêm cũng không có mong đợi một đao kia có thể khiến cho Lôi Giang cùng Hoa Kiệt lập tức khai chiến, nhưng tối thiểu có thể khiến cho mâu thuẫn giữa hai người bọn họ càng trở nên gay gắt. Đối với Lôi Giang, Diệp Khiêm cũng không có thù hận gì, ngược lại là Hoa Kiệt, lúc tại sân bay thành phố Thượng Hải lại muốn đùa nghịch hắn, thù này hắn không thể không báo a.
Chắc hẳn hiện tại Hoa Kiệt đã biết rõ chuyện mình đã đến tỉnh Hải Nam rồi a? Hai thủ hạ của Hoa Kiệt đã bị mất tích thời gian dài, hắn không có khả năng không nghĩ ra được nguyên nhân a. Hắn lo làm ông trùm cá độ bóng đá thì tốt rồi, không nên vô duyên vô cớ gây phiền toái cho mình, tất cả đầu tư của mình ở tỉnh Hải Nam đều do Lý Tể Thiên một tay thao tác, đây bất quả chỉ là một sinh ý rất nhỏ mà thôi, thu nhập mỗi ngày của Hoa Kiệt lớn như vậy, hắn cần gì phải tranh giành với mình a.
Lúc ở Châu Âu, Diệp Khiêm cũng đã từng thấy qua thu nhập của những ông trùm cá độ bóng đá, cơ hồ mỗi ngày đều hơn ngàn vạn, đấy là còn chưa tính tới World Cup. Vào thời điểm diễn ra World Cúp thì thu nhập mỗi ngày đều hơn trăm triệu.
Hoa Kiệt là ông trùm cá độ bóng đá lớn nhất Đông Nam Á, thu nhập mỗi ngày của hắn tối thiểu cũng mấy ngàn vạn a, thu nhập của hắn đã nhiều như vậy, hắn cần gì phải nhúng chàm vào chuyện này. Bất quá, có lẽ Hoa Kiệt là muốn lợi dụng kinh doanh cờ bạc để rửa tiền a. Hơn nữa Hoa Kiệt còn có một sòng bạc tại Ma Cao, nên chuyện này đối với hắn rất dễ dàng.
Mà Lôi Giang sở dĩ cùng Hoa Kiệt sinh ra mâu thuẫn, cũng chính là vì chuyện này. Lôi Giang là thành viên hội Intelligent, hắn muốn thông qua việc mở sòng bạc để trợ giúp các thành viên trong hội rửa tiền, nhưng dã tâm của Lôi Giang cũng không dừng lại ở việc rửa tiền. Hắn cũng nhìn trúng lợi nhuận cực lớn từ việc cá độ bóng đá, muốn cùng Hoa Kiệt kiếm một chén canh. Rất hiển nhiên, Hoa Kiệt làm sao có thể nguyện ý đem miếng thịt đã dâng tới miệng chia cho người khác, hơn nữa Lôi Giang thậm chí còn muốn chiếm sòng bạc ngầm của Hoa Kiệt, để trợ giúp cho việc rửa tiền của hắn, chuyện này khiến cho Hoa Kiệt không thể nhịn được nữa rồi.
Nhìn thấy Thanh Phong trở về, Diệp Khiêm hỏi: "Như thế nào rồi?"
"OK. Tin tưởng Lôi Giang đã hoàn toàn tin tưởng em là người do Hoa Kiệt phái tới giết hắn, chỉ là, lão đại, làm như vậy thật có thể để cho Lôi Giang cùng Hoa Kiệt khai chiến sao?" Thanh Phong hỏi.
"Nào có dễ dàng như vậy ah." Diệp Khiêm nói, "Tuy mối quan hệ giữa Hoa Kiệt cùng Lôi Giang đã là thủy hỏa bất dung rồi, nhưng rất có thể bọn họ sẽ vì lợi ích mà đạt thành hiệp nghị hợp tác, nếu là như vậy thì chuyện chúng ta muốn đối phó bọn họ sẽ rất phiền toái. Mục đích của chuyện lần này là đem mâu thuẫn của bọn họ trở nên gay gắt, để bọn họ không có khả năng hợp tác với nhau. Bất quá, Lôi Giang là người rất thông minh, chỉ sợ chuyện này cũng không dễ dàng lừa gạt được hắn."
"Vậy làm sao bây giờ? Vậy chuyện vừa rồi chẳng phải là làm không công rồi sao? Theo ý của em, thì trực tiếp giết Lôi Giang là xong, cần gì phải phiền toái như vậy." Thanh Phong nói.
"Giết Lôi Giang chẳng phải là tương đương với việc trợ giúp Hoa Kiệt sao? Phải biết rằng, địch nhân lớn nhất của chúng ta là Hoa Kiệt, chứ không phải là Lôi Giang. Về phần Lôi Giang, tao cảm thấy có lẽ nên giao cho Cục Quốc An xử lý, dù sao bọn họ đã có ý muốn bắt thành viên hội Intelligent lâu rồi nhưng là vì không có chứng cớ mà thôi, chúng ta coi như là tặng cho Hoàng Phủ Kình Thiên một món quà." Diệp Khiêm nói.
Thanh Phong sững sờ, lập tức ha ha nở nụ cười, nói: "Lão đại, anh quả thật quá âm hiểm, lại lợi dụng Hoàng Phủ Kình Thiên."
Trợn nhìn Thanh Phong, Diệp Khiêm nói: "Nói bậy bạ gì đó a, cái gì mà lợi dụng, tao đây là đang giúp ông ấy a. Bất quá, muốn đối phó Lôi Giang cũng không có dễ dàng như vậy, hành động của bọn họ rất bí mật, hơn nữa Lôi Giang cũng chưa bao giờ tham dự vào quá trình buôn bán thuốc phiện, nói cách khác chúng ta cũng không có cách nào lấy được chứng cớ hắn buôn lậu thuốc phiện, cũng không có cách nào để cho Hoàng Phủ Kình Thiên ra tay."
"Hay là chúng ta bắt Lôi Giang lại, sau đó nghiêm hình bức cung, em cũng không tin hắn sẽ không nói." Thanh Phong nói.
Diệp Khiêm có chút dở khóc dở cười, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Chuyện này cùng chuyện chúng ta trực tiếp giết hắn có gì khác nhau a? Tốt rồi, không nói những chuyện này nữa. Mấy ngày này, mày hảo hảo điều tra Lôi Giang một chút, kể cả chuyện hắn mỗi ngày gặp người nào, làm chuyện gì, toàn bộ ghi chép lại. Về phần Hoa Kiệt tao sẽ tự xử lý."
"Tốt!" Thanh Phong đáp.
Sau đó Diệp Khiêm bấm số điện thoại của Hoàng Phủ Kình Thiên. Có thể là bởi vì Mặc Long, nên ngữ khí nói chuyện của Hoàng Phủ Kình Thiên so với trước kia thì ôn hòa hơn rất nhiều. Nghe được âm thanh của Hoàng Phủ Kình Thiên như vậy, Diệp Khiêm nhịn không được âm thầm bật cười, nói: "Lão đầu tử, Mặc Long là Mặc Long, tôi là tôi, tôi vẫn thích cách nói chuyện của ông trước kia, hiện tại ông khách khí như vậy tôi quả thật có chút chịu không được."
"Cậu quả thật là đồ đê tiện!" Hoàng Phủ Kình Thiên nói, "Nói đi, muộn như vậy gọi điện thoại cho tôi để làm gì? Không phải lại có chuyện gì muốn tôi giúp cậu chứ?"
"Xem ông nói kìa, tôi là đang giúp ông mà?" Diệp Khiêm nói, "Chắc ông biết hội Intelligent a?"
"Đương nhiên, những năm này chúng tôi một mực đều đang điều tra, nhưng lại không có bất cứ tiến triển gì mang tính thực chất hết. CIA nước Mỹ lại không muốn hợp tác với chúng tôi, cho nên rất phiền toái." Hoàng Phủ Kình Thiên nói, "Như thế nào đột nhiên lại hỏi chuyện này? Ah, đúng rồi, cậu bây giờ đang tỉnh ở tỉnh Hải Nam, như thế nào? Lại muốn lợi dụng tôi giúp cậu loại bỏ Lôi Giang sao?"
"Cái gì mà lợi dụng a, tôi muốn loại bỏ Lôi Giang mà còn cần phải tìm ông hỗ trợ sao? Trực tiếp giết chết hắn chẳng phải là được rồi sao. Tôi chỉ nghĩ, bây giờ nói như thế nào thì ông cũng là người của Mặc Long rồi, tôi có phải nên giúp ông lập công hay không? Nếu ông bắt được Lôi Giang, thì đây chính là một chiến công rất lớn nha. trọng yếu hơn là có thể để cho CIA nước Mỹ biết, Cục Quốc An Hoa Hạ so với bọn họ thì lợi hại hơn nhiều."
Hoàng Phủ Kình Thiên lâm vào trong trầm tư, hoàn toàn chính xác, những năm này Cục Quốc An đều có ý nghĩ giải quyết Lôi Giang, nhưng khổ nổi lại không có chứng cớ gì. Lôi Giang làm việc rất có chừng mực, chưa bao giờ tự mình tham dự, cho nên cho dù bắt được hắn cũng không có bất kỳ chứng cứ chính xác nào. Chuyện này cũng giống như là Ngụy Phi Tường của tập đoàn Phi Tường lúc trước, mặc dù biết hắn làm cái gì, nhưng lại không có cách nào định tội của hắn, cuối cùng vẫn phải lợi dụng Diệp Khiêm đem Ngụy Phi Tường loại bỏ.
Phối hợp với Diệp Khiêm để loại bỏ Lôi Giang, có minh có ám, chuyện này sẽ dễ làm hơn rồi. Hơn nữa, Diệp Khiêm có rất nhiều ý đồ xấu, nói không chừng Diệp Khiêm thật sự có thể loại bỏ Lôi Giang. Trầm mặc một lát, Hoàng Phủ Kình Thiên nói: "Tốt, qua mấy ngày nữa tôi sẽ phái người qua đó hiệp trợ cậu. Gần đây tôi có rất nhiều việc phải làm, nên chắc có lẽ sẽ không qua bên đó được. Bất quá, cậu cũng hy vọng tôi sẽ cảm tạ cậu a, cậu đừng cho là tôi không rõ trong lòng cậu đang đánh chủ ý quỷ quái gì."
Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười một chút, từ chối cho ý kiến.
★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★
Thanh Phong đi trở về khách sạn, mà Diệp Khiêm thì chỉ ở trong xe nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau lúc trời hừng đông Diệp Khiêm liền trông thấy Diệp Văn từ trong nhà đi ra. Mở cửa xe đi xuống, Diệp Khiêm hỏi: "Em đi đâu vậy?"
"Anh? Anh...Tối hôm qua anh ngủ ở trên xe hả?" Diệp Văn có chút sửng sốt một chút, nói. Dừng một chút, lại hồi đáp: "Sắp chín giờ rồi, em phải đi làm."
"Không cần, ngày hôm qua không phải anh đã nói rồi sao, chỗ đó rồng rắn lẫn lộn, không thích hợp với em." Diệp Khiêm nói, "Nếu như em muốn đi học thì anh sẽ đưa em tới trường học. Nếu như em không muốn đi học, vậy thì hãy ở nhà chăm sóc cho mẹ. Đi thôi, đi vào nhà cùng với anh, mẹ bảo hôm nay có chuyện muốn nói với chúng ta."
Diệp Văn sau khi sửng sốt một chút, nhẹ gật đầu, đi theo Diệp Khiêm tiến vào trong phòng.
Lúc đi vào trong phòng, nhìn thấy An Tư đang ngồi ở trên giường, trên tay cầm lấy một tấm hình của Diệp Chính Nhiên, đang thì thào nói gì đó. Sau khi nhìn thấy Diệp Khiêm đi tới, liền vui vẻ nở nụ cười, đem ảnh chụp buông xuống, nói: "Đến, tiểu Khiêm, tới đây ngồi! Tiểu Văn, con cũng tới đây!"
"Mẹ, ngày hôm qua không phải mẹ nói có việc muốn nói với con cùng với em của con sao? Chuyện gì à?" Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, nói. Tối hôm qua hàn huyên một đêm, Diệp Khiêm cũng không có kêu lên một tiếng "Mẹ", dù cho hiện tại kêu ra, Diệp Khiêm vẫn cảm thấy có chút lạ lẫm giống được tự nhiên, có lẽ là do hắn đã quá lâu không có kêu như vậy a, ngay cả từ này thiếu chút nữa là đã quên rồi.
"Tiểu Khiêm, con là nam nhân duy nhất của nhà chúng ta, thù của ba con, con nhất định phải báo." An Tư nói, "Tối hôm qua mẹ đã nói với con, Diệp gia là một cổ võ thế gia, nếu như con muốn báo thù thì nhất định phải đem võ công luyện tốt. Những năm này, mẹ một mực không có dạy tiểu Văn võ công, là vì mẹ cho rằng không có cơ hội báo thù cho ba của con, cho nên không muốn tiểu Văn mang theo quá nhiều cừu hận. Hiện tại con đã trở về rồi, mẹ muốn hỏi con, con có nguyện ý báo thù cho ba con hay không?"
Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, có chút lắc đầu, nói: "Người giết chết ba đã bị giết chết, cho nên con không có nghĩ đến chuyện báo thù. Bất quá, con sẽ tìm Diệp gia tính sổ, hướng bọn họ chứng minh quyết định trước kia của bọn họ là một quyết định sai lầm. Con muốn lấy lại vinh dự của ba!"
Lúc nghe câu nói đầu tiên của Diệp Khiêm, An Tư có chút sửng sốt. Nhưng sau khi nghe câu sau, trong nội tâm của bà cũng an tâm xuống. Dừng một chút, An Tư nói: "Tiểu Khiêm, con có biết cái bớt hình kiếm trên cánh tay con là từ đâu có không?"
Có chút lắc đầu, Diệp Khiêm nói: "Không biết, chẳng lẽ không phải trời sinh đã có rồi sao?"
"Đương nhiên không phải, đó là gia tài quý giá nhất mà ba của con lưu lại cho con." An Tư nói.
Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, nói: "Chẳng lẽ nó cùng với khí tức rất quái lạ trong người con có quan hệ?"
Diệp Khiêm vừa nói như vậy, liền khiến cho An Tư sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: "Con biết loại khí đó hả? Mẹ thấy con căn bản không có luyện qua công phu a, con như thế nào lại biết đến loại khí đó?" Công phu trong miệng của An Tư tự nhiên là chỉ cổ võ, mà không phải là võ công thông thường.
"Con mặc dù không có luyện qua, bất quá đã từng tiếp xúc qua những người như vậy. Con đã hai lần cảm giác được cổ hơi thở kia, rất tà ác rất cường đại, con căn bản khống thể khống chế nó nổi, thiếu chút nữa là ngay cả mạng sống cũng không còn." Diệp Khiêm nói, "Bất quá may mắn, mỗi lần đều gặp được cứu tinh, nếu không thì quả thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì."
An Tư nhẹ gật đầu, nói: "Ừ, nếu con đã có thể cảm giác được loại khí đó thì rất tốt, lúc tu luyện công phu sẽ có hiệu quả làm chơi ăn thật."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...