Diệp Văn vốn còn muốn nói gì đó, nhưng Thanh Phong đã dùng ánh mắt ngăn cản cô lại, sau đó liền cùng đi xuống dưới chân núi. Thanh Phong hiểu rõ tâm trạng của Diệp Khiêm bây giờ nhất định là đang rất rối loạn, hiện tại để cho Diệp Khiêm ở yên một mình mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Diệp Khiêm cứ đứng lẳng lặng như vậy trước mộ của Diệp Chính, không nói gì, cũng không có bất kỳ động tác gì, ánh mắt vẫn nhìn ảnh chụp trên bia mộ, phảng phất giống là như đang cùng Diệp Chính trò chuyện. Bộ dạng người trên tấm ảnh cũng không để cho Diệp Khiêm thất vọng, rất giống với hình ảnh mà hắn thường hay mơ tưởng về ba của hắn.
Đây là ba của mình sao? Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ. Hắn phảng phất giống như nhìn thấy Diệp Chính đang nhìn hắn mỉm cười, nụ cười rất hiền lành, lại giống như là ông ấy đang hướng Diệp Khiêm nói ra sự áy náy trong lòng.
Hồi lâu, Diệp Khiêm chậm rãi vươn tay, vuốt ve ảnh chụp trên bia mộ. "Không thể tận mắt nhìn thấy ba, nên con có chút tiếc nuối. Trước kia, con một mực tưởng tượng nếu như có một ngày con có thể nhìn thấy ba, con nhất định sẽ hỏi ba, tại sao ba lại bỏ rơi con, mặc kệ là nguyên nhân gì, thì con cũng sẽ không tha thứ cho ba. Nếu như có ba ở bên canh thì con đã không ăn nhiều đau khổ như vậy rồi, con cũng có thể giống như những đứa trẻ khác có thể làm nũng với ba, có thể cùng ba chơi đùa. Thậm chí con đã từng có ý nghĩ không muốn gặp lại ba mẹ, như vậy, ít nhất còn có thể bảo lưu phần tưởng tượng của con ở trong lòng, cũng có thể tự lừa mình dối người. Nhưng bây giờ nhìn thấy ba nằm ở chỗ này, con chỉ muốn ba có thể sống lại để con có thể gọi ba một tiếng "Ba" mà thôi." Diệp Khiêm chậm rãi nói.
"Mẹ nói ba là đại anh hùng đại hào kiệt, nhưng ngay cả người nhà của mình ba cũng không bảo hộ được, cuối cùng lại bị chôn ở một nơi hẻo lánh như thế này. Nếu như cho ba thêm một lần cơ hội, ba có tiếp tục chọn làm đại anh hùng đại hào kiệt nữa hay không, hay là nguyện ý buông bỏ tất cả cùng chúng ta sống bình bình đạm đạm hết cả cuộc đời? Ba không cần trả lời ta, con biết rõ, ba khẳng định sẽ vẫn chọn con đường cũ, có đúng vậy không ba? Nam nhân mà, luôn có rất nhiều lý tưởng hào hùng, con rất hiểu rõ."
"Hôm nay con tới quá vội vàng, con cũng không có chuẩn bị tâm lý gì, cũng không có mua lễ vật gì. Hôm khác con sẽ trở lại thăm ba, hai cha con chúng ta phải hảo hảo uống một chén, hảo hảo trò chuyện. Thực xin lỗi, con muốn ba tha thứ cho hành động vừa rồi của con đối với mẹ, trong khoảng thời gian ngắn con không biết nên làm như thế nào để tiếp nhận chuyện này. Ba yên tâm đi, về sau con sẽ chăm sóc tốt cho mẹ và em gái. Về sau con chính là trụ cột trong nhà, trọng trách gia đình này sẽ do con gánh vác."
"Ba yên tâm, hiện tại cuộc sống của con vô cùng tốt, tuy con không phải là đại anh hùng đại hào kiệt gì, nhưng có thể tính toán là một kiêu hùng. Ba thấy như thế nào? So với ba cũng không có chênh lệch a? Còn có, cuộc sống của con có thể tốt hơn ba rất nhiều, con có rất nhiều bạn gái ah, con sẽ sắp xếp thời gian đưa tất cả bạn gái của con đến đây thăm ba."
"Khi còn sống ba là đại anh hùng đại hào kiệt, nên con không thể để cho ba nằm ở hẻo lánh này được. Con sẽ dời ba đi nơi khác, dời lên chỗ cao nhất, để cho ba vẫn có thể quan sát chúng sinh như trước kia."
Cứ như vậy, Diệp Khiêm một mực đứng ở nơi đó lẳng lặng nói, phảng phất giống như là đang cùng Diệp Chính trò chuyện. Không thể cùng ba của mình trò chuyện, đây cũng là một cái tiếc nuối a. Cũng may hiện tại vẫn còn có cơ hội, tuy phương thức trò chuyện này có chút đặc biệt, nhưng Diệp Khiêm biết rõ, ba của hắn nhất định có thể nghe thấy những lời hắn nói.
Không biết từ lúc nào, hốc mắt của Diệp Khiêm đã bắt đầu ướt át. Mặc dù không có nước mắt rơi ra, nhưng trong hốc mắt đã có bóng dáng của từng giọt nước mắt rồi. Bất cứ người nào cũng có một mặt yếu đuối của riêng mình, Diệp Khiêm cũng thế, hắn là người trọng tình trọng nghĩa, lúc này cho dù hắn có rơi lệ thì cũng không có giảm phong độ của hắn chút nào.
Nếu đã thừa nhận Diệp Chính là ba của mình, thừa nhận An Tư là mẹ của mình, thì chuyện mà hiện tại Diệp Khiêm muốn biết nhất chính là năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ba của hắn đã chết như thế nào, mẹ của hắn tại sao lại bị bệnh, nhà của hắn tại sao lại rách nát như vậy, một loạt vấn đề được đặt ra, Diệp Khiêm muốn biết rõ ràng tất cả mọi chuyện. Mà muốn biết hết thảy chuyện này, thì hắn phải đi hỏi mẹ của mình.
Dưới núi, Thanh Phong lấy ra điếu thuốc ngậm ở trong miệng, nhưng lại không có châm lửa. Tuy Thanh Phong đang cảm thấy rất cao hứng, bởi vì Diệp Khiêm đã tìm thấy cha mẹ của mình; nhưng hắn cũng cảm thấy bi thương, bởi vì ba của Diệp Khiêm đã chết đi.
Thời gian cứ như vậy từng giây từng phút trôi qua, mặt trời cũng dần dần xuống núi. Những đám mây trên bầu trời giống như một đám thú vật không ngừng lao nhanh tới, biến hóa không ngừng.
"Anh ấy sẽ không có việc gì chứ? Lâu như vậy mà còn không có đi xuống." Diệp Văn có chút lo lắng nhìn Thanh Phong, nói.
Thanh Phong có chút nở nụ cười, nói: "Yên tâm đi, lão đại không có việc gì. Em không trải qua cảm giác bị cha mẹ bỏ rơi, cho nên không thể hiểu được cảm nhận của một đứa cô nhi, hiện tại lão đại khẳng định có rất nhiều chuyện muốn nói cùng với ba của em, chúng ta hãy để cho anh ấy trò chuyện thêm một lúc nữa. Hành động của lão đại lúc ở nhà em vừa rồi, em cũng đừng có trách lão đại, chỉ là trong lúc nhất thời anh ấy có chút khó có thể tiếp thụ được, đây là chuyện rất bình thường. Lão đại là người mạnh miệng nhưng rất mềm lòng, đừng nhìn vừa rồi lão đại có bộ dạng giống như rất quyết tuyệt, kỳ thật trong lòng của anh ấy lại rất khó chịu."
"Anh cùng anh của em quen nhau lâu rồi sao?" Diệp Văn hỏi.
"Ừ, cũng gần tám năm rồi. Chúng ta đã cùng nhau trải qua sinh tử, cùng nhau vui đùa, có thể đem tánh mạng ký thác cho nhau. Những năm này, anh đi theo anh của em nam chinh bắc chiến, chúng ta đã từng chảy máu, đã chảy nước mắt cùng nhau." Thanh Phong nói.
"Anh có biết chuyện của anh em không? Anh có thể kể cho em nghe chuyện của anh ấy hay không?" Diệp Văn yếu ớt hỏi.
Thanh Phong nhìn cô một cái, có chút cười cười, nói: "Anh có thể hút thuốc hay không? Không hút thuốc lá anh không có cảm giác ah."
Diệp Văn nhẹ gật đầu, nói: "Anh cứ hút đi, em không có việc gì đâu."
Mỉm cười, Thanh Phong từ trong túi tiền lấy ra bật lửa đem điếu thuốc nhen nhóm, hung hăng hít một hơi, sau đó chậm rãi nói: "Nói chuyện khi còn bé của anh ấy nha. Lão đại lúc còn rất nhỏ đã phải lang thang đầu đường xó chợ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, phải chịu đựng sự lạnh nhạt cùng cười nhạo của người khác. Có đôi khi vì tìm kiếm một bữa cơm ăn, thậm chí còn bị người ta hung hăng đánh cho một trận; có đôi khi, anh ấy muốn lấy chút thức ăn thừa từ trong thùng rác ở phía sau tiệm cơm để ăn, thế nhưng mà cũng bị những ông chủ của những tiệm cơm đó xua đuổi, xem anh ấy giống như là ôn thần. Anh không biết khi đó lão đại làm thế nào mà chịu đựng được, tuy chì là một đứa bé nhưng lại có thể chịu đựng được khuất nhục lớn như vậy. Bất quá, đoạn kí ức này có lẽ cũng là một trong những đoạn kí ức quý giá nhất của lão đại, chuyện này làm cho anh ấy càng thêm coi trọng tình nghĩa."
"Thật không có ý tứ, anh là người nghiện thuốc lá nặng." Thanh Phong áy náy cười cười, lại hung hăng hút một hơi, nói tiếp: "Về sau, có một ông lão nhặt ve chai chứa chấp anh ấy, từ đó về sau, lão đại xem như đã có một ngôi nhà của mình. Tuy cuộc sống rất gian khổ, nhưng cuối cùng thì anh ấy cũng có người nhà, đã có thể cười vui vẻ. Khi đó ông lão nhân nuôi hai đứa bé, ông lão đã dùng hết mọi cách để kiếm tiền cho bọn họ đi học. Không bao lâu, ông lão lại nhặt về thêm một đứa cô nhi nữa, trong nhà lại thêm một người, tiếng cười vui tự nhiên càng nhiều. Nhưng mà, trọng trách trên người ông lão cũng càng ngày càng nặng."
"Về sau, lão đại vì bảo hộ đứa em nhỏ nhất, đã ngộ thương lão đại của một tổ chức xã hội đen địa phương, kết quả là anh ấy phải xa xứ để tránh né. Tuy lúc trước lão đại nói là mình đã sớm có muốn đi ra ngoài lưu lạc một phen, nhưng anh biết rõ đó là vì lão đại không muốn liên lụy đến người nhà của mình. Bất cứ người nào đều sẽ không vô duyên vô cớ rời khỏi nhà của mình, tất cả đơn giản chính là vì sinh tồn mà thôi. Lão đại lần nữa lại trải qua cuộc sống phiêu bạt bất định, màn trời chiếu đất, dầm mưa dãi nắng."
"Một lần cơ duyên, lão đại bị đội trưởng của chúng ta nhìn trúng, mang đi. Từ đó về sau, cuộc sống của lão đại đã khác hoàn toàn.."
Thanh Phong chỉ đem chuyện Diệp Khiêm trước khi tiến vào Nanh Sói nói ra, còn chuyện sau khi vào Nanh Sói thì cũng không có nói ra. Dù sao, Thanh Phong cũng không biết Diệp Khiêm có nguyện ý đem thân phận của hắn bây giờ nói cho Diệp Văn biết hay không, cho nên, Thanh Phông cũng không tiện nói.
Diệp Văn vẫn cảm thấy cuộc sống mình vô cùng gian khổ, rất mệt a, chẳng những phải tự chiếu cố bản thân mà con phải chăm sóc cho mẹ quanh năm đau ốm nằm ở trên giường, rồi còn phải đi tìm việc để kiếm tiền sống qua ngày. Mà hôm nay, sau khi nghe Thanh Phong nói xong, Diệp Văn mới biết được những đau khổ mà cô chịu đựng so với Diệp Khiêm căn bản là không có ý nghĩa gì, chuyện này cũng khó trách Diệp Khiêm lúc nhìn thấy mẹ mình lại có oán niệm như vậy. Đột nhiên, Diệp Văn cảm thấy anh của mình là người rất kiên cường, thật vĩ đại, lúc này hình dáng của Diệp Khiêm cùng với hình dáng đứa trẻ luôn muốn bảo vệ cô lúc nhỏ hoàn toàn chồng lên nhau. Nhớ tới những chuyện này, khóe miệng của Diệp Văn bỗng nhiên hiện ra một nụ cười rất vui vẻ.
Khi hai người đang nói chuyện, Diệp Khiêm từ trên núi chậm rãi đi xuống, biểu hiện xoắn xuýt trong ánh mắt đã biến mất, ánh mắt của hắn đã trở nên kiên định giống như bình thường. Nhìn thấy Diệp Khiêm có biểu hiện như vậy, Thanh Phong có chút nở nụ cười, hắn biết rõ Diệp Khiêm đã nghĩ thông suốt.
"Đi thôi, trở về đi!" Diệp Khiêm nhìn Thanh Phong cùng Diệp Văn, nói.
Thanh Phong cùng Diệp Văn hai người nhẹ gật đầu, chui vào trong xe. Diệp Khiêm không có ngồi ở vị trí tay lái phụ mà, mà ngồi ở bên cạnh Diệp Văn. Khúc mắc trong lòng Diệp Khiêm đã mở ra, Thanh Phong cũng vui vẻ không ít, trên mặt lại hiện ra thần sắc phóng đãng không bị trói buộc giống như bình thường, chăm chú lái xe, thỉnh thoảng thông qua kính chiếu hậu nhìn Diệp Khiêm một chút.
"Em bây giờ đang làm tại nhà hàng hả? Công việc như thế nào? Có mệt hay không?" Diệp Khiêm nhìn Diệp Văn, nói. Dù sao thời gian ở chung quá ngắn, để cho Diệp Khiêm bỗng nhiên tiếp nhận cô em gái này, biểu hiện ra một bộ dạng đại ca, hiển nhiên vẫn còn có chút khó khăn.
"Khá tốt, mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng thời gian làm việc khá ổn định, như vậy em mới có thể có thời gian chăm sóc mẹ." Diệp Văn nói.
"Thực xin lỗi, những năm này đã để cho em chịu khổ rồi. Về sau đã có anh, mọi chuyện trong nhà em không cần quan tâm. Em cũng không cần phải đến nhà hàng làm việc nữa, chỗ đó rồng rắn lẫn lộn không thích hợp với em." Diệp Khiêm nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...