Nhớ rõ Trần Nhất đã từng nói qua, bên trong Cự Tử Lệnh có giấu võ công tâm pháp cao cấp nhất của Mặc Gia. Mặc Long cũng không rõ lời hắn nói là có ý gì, dù sao Mặc Long còn không có tiếp xúc đến những nhân vật này. Mà Diệp Khiêm lại có thể cảm giác ra, theo hắn phỏng đoán thì võ công tâm pháp mà Trần Nhất nói là chỉ võ công mà loại người giống như Hoàng Phủ Kình Thiên đang tu luyện.
Chỉ là, một người cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc qua phương diện này, thật có thể thông qua một bộ võ công tâm pháp là có thể đem công phu của mình đề cao sao? Diệp Khiêm cũng không dám gật đầu bừa. Lúc trước Lâm Cẩm Thái đã từng nói với Diệp Khiêm cái gì gọi là Luyện Khí sư, lão từng nói là lão được một vị cao nhân chỉ đạo tu luyện, cho đến hôm nay cũng chỉ là gần kề nhập môn mà thôi. Bất quá, hôm nay từ trong miệng Hoàng Phủ Kình Thiên biết được, loại người này cũng không phải gọi là Luyện Khí sư.
Diệp Khiêm cũng lười quản loại người này đến cùng gọi là gì, dù sao Diệp Khiêm biết rõ công phu của loại người này mạnh hơn hắn rất nhiều, nếu như hắn muốn trèo lên đỉnh phong thì chỉ sợ dựa vào lực lượng hiện tại còn xa không đủ. Đặc biệt là Hoàng Phủ Kình Thiên đã từng ám chỉ qua tổ chức thần bí, chuyện này để cho Diệp Khiêm đến nay còn có chút sợ hãi, không dám tự tiện đem thế lực Nanh Sói phát triển đến kinh đô.
Kinh đô chính là thủ đô của Hoa Hạ, đó là nơi tàng long ngọa hổ, cũng tuyệt đối không thể dùng phát triển giống như thành phố Thượng Hải. Một là quốc gia tuyệt đối không cho phép, hai là quá rêu rao. Muốn phát triển đến kinh đô, hết thảy đều phải bàn bạc kỹ hơn ah.
Mặc Long đem Cự Tử Lệnh thu vào trong ngực, nhìn Hoàng Phủ Kình Thiên nói: "Hoàng Phủ tiền bối, hiện tại tiền bối có thể đem chuyện năm đó nói ra a? Tôi muốn biết người nhà của tôi rốt cuộc là chết như thế nào."
Hoàng Phủ Kình Thiên có chút ấp a ấp úng nói không ra lời, hiển nhiên là chuyện này có chút khó nói. Có lẽ ngoại nhân không biết rõ, thế nhưng mà Hoàng Phủ Kình Thiên thì lại rất rõ ràng, dựa vào lực lượng của Mặc Long, cộng thêm của hắn nữa, thì cũng khó có thể cải biến chuyện gì. Mặc Gia hôm nay không phải đơn giản có thể rung chuyển nữa rồi. Lúc trước sau khi Mặc Phong chết, toàn bộ Mặc Gia cũng chia năm xẻ bảy, rất nhiều trung thần nghĩa sĩ, cũng đều nhao nhao quy ẩn, không hề hỏi đến chuyện Mặc Gia. Hôm nay coi như là muốn liên hệ với những người này cũng rất khó khăn, chớ nói chi là không biết bọn họ có nguyện ý buông tha cuộc sống hiện tại, một lần nữa cuốn vào vòng xoáy tranh đoạt bên trong Mặc Gia không nữa.
"Như thế nào? Thật khó nói sao?" Ánh mắt của Mặc Long có chút tàn khốc, ngữ khí cũng trở nên có chút không còn tôn kính nữa. Mặc dù Hoàng Phủ Kình Thiên đem Cự Tử Lệnh giao cho hắn, nhưng lại không chịu nói ra chuyện năm đó, chuyện này để cho Mặc Long không thể không hoài nghi Hoàng Phủ Kình Thiên phải chăng cũng tham dự vào sự kiện giết hại người nhà của hắn hay không. Tuy Mặc Long cũng không có ý nghĩ như vậy, nhưng thái độ của Hoàng Phủ Kình Thiên thật sự có chút để cho hắn khó có thể tiếp nhận.
"Cự Tử, chuyện này quá mức phức tạp, trong thời gian ngắn cũng không thể nói rõ ràng. Hơn nữa, nếu cậu biết sự thật thì đối với cậu cũng không có lợi, tôi nghĩ, cứ như vậy coi như xong, chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua đi a." Trầm mặc một lát, Hoàng Phủ Kình Thiên nói. Hắn cũng giống như Trần Nhất, sợ vạn nhất Mặc Long sau khi biết chuyện này sẽ bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, chạy tới gây sự với thành viên Mặc Gia, đến lúc đó cho dù hắn có một vạn cái mạng, cũng không đủ để chết.
"Chẳng lẽ ông không nói ra thì tôi sẽ không biết sao? Tôi là thành viên Mặc Gia, nếu như ngay cả tổng bộ Mặc Gia ở đâu cũng không biết, nếu như ngay cả người nhà của mình chết như thế nào cũng không biết, thì tôi còn sống ở trên đời này làm gì? Kỳ thật ông không nói thì tôi cũng có thể đoán, đủ loại dấu hiệu cho thấy, năm đó Mặc Gia nhất định đã xảy ra nội loạn. Mà Mặc Gia hôm nay đã không phải là Mặc Gia trước kia nữa rồi, có đúng không? Ông sợ tôi biết chân tướng sẽ trở về báo thù, sẽ liều lĩnh đi báo thù, đúng không?" Mặc Long nói.
Nhẹ gật đầu, Hoàng Phủ Kình Thiên nói: "Cự Tử, tôi tin tưởng Trần lão tiền bối không có đem mọi chuyện nói cho cậu biết, là vì sợ cậu đi báo thù, có đúng không? Hiện tại hậu nhân Mặc Gia cũng chỉ còn lại một mình cậu, nếu như ngay cả cậu cũng chết, thì tôi đây làm sao dám đi gặp lão Cự Tử đã mất. Hiện tại dùng lực lượng của cậu, căn bản không có năng lực báo thù, thì cần gì phải biết rõ những chuyện này? Bất quá tôi có thể đáp ứng cậu, chỉ cần Cự Tử cần, tôi sẽ đem một thân công phu của tôi dốc túi truyền thụ, đợi đến lúc Cự Tử có đủ năng lực báo thù, tôi nhất định sẽ đem mọi chuyện nói cho cậu biết."
Diệp Khiêm hơi sững sờ, nghe lời Hoàng Phủ Kình Thiên nói, xem ra hắn cũng không biết bên trong Cự Tử Lệnh ẩn tàng võ công tâm pháp tối cao của Mặc Gia. Bất quá, công phu của Hoàng Phủ Kình Thiên cũng không tệ, nếu như Mặc Long có thể cùng hắn học, vậy cũng là một chuyện tốt.
Mặc Long có chút trầm ngâm một lát, nói: "Kỳ thật cho dù ông đem mọi chuyện nói ra cũng không có vấn đề gì, Thành viên Mặc Gia rất biết ẩn giấu, cho dù tôi muốn tìm cũng tìm không ra bọn hắn, không phải sao? Hoàng Phủ tiền bối, ông có chấp nhất của ông, chấp nhất đối với lời hứa giữa ông với Trần Nhất tiền bối, châp nhất đối với Mặc Gia, tôi rất cám ơn ông. Thế nhưng mà, tôi cũng có chấp nhất mình, tôi nhất định phải biết rõ chuyện gì đã xảy ra năm đó. Tôi có thể đáp ứng ông, dưới tình huống không có lực lượng báo thù, tôi tuyệt đối sẽ không đi tìm cừu nhân. Ông cũng không muốn trong lòng của tôi có gút mắc a? Tôi biết ông là trung thần lương tướng, ông không nên ép tôi dùng thân phận Cự Tử ép buộc ông nói ra a."
Nghe xong lời Mặc Long nói, Hoàng Phủ Kình Thiên không khỏi có chút sửng sốt, mà Diệp Khiêm lại âm thầm nở nụ cười. Đặc biệt là câu cuối cùng, Mặc Long vậy mà lại nói dùng thân phận Cự Tử ép buộc Hoàng Phủ Kình Thiên, chuyện này để cho Diệp Khiêm khen ngợi không thôi. Cho tới nay, Diệp Khiêm mặc dù biết Mặc Long rất thông minh, cũng rất có tài hoa, có thể là do Mặc Long quá buồn bực, không thích nói nhiều, cho nên hắn không phải là người lãnh đạo thành công. Hôm nay Mặc Long nói ra những lời này, chuyện này để cho Diệp Khiêm cảm thấy Mặc Long đã có chút thông suốt rồi, đầu tiên là dùng "Trung thần lương tướng" bao lấy Hoàng Phủ Kình Thiên, sau lại dùng thân phận Cự Tử ép buộc hắn, lời nói uyển chuyển này đủ để nói rõ, Mặc Long có thể trở thành một người lãnh đạo, một người lãnh đạo thành công.
Trầm mặc hồi lâu, Hoàng Phủ Kình Thiên chậm rãi nói: "Được rồi, tôi sẽ đem mọi chuyện nói ra. Tổng bộ Mặc Gia (hay còn gọi là Mặc Giả Hành Hội) thành lập vào cuối thời kì Xuân Thu, là nơi thành viên Mặc Gia (hay còn gọi là Mặc Giả) tổ chức hội nghị. Mặc Gia tư tưởng chủ trương chủ yếu gồm: Giữa người với người bình đẳng, yêu quý lẫn nhau (Kiêm Ái), phản đối các cuộc chiến tranh với mục đích xâm lược (Phi Công), tôn sùng tiết kiệm, phản đối phô trương lãng phí (Tiết Dụng), coi trọng kế thừa các di sản văn hóa do người trước để lại (Minh Quỷ), tìm hiểu nắm giữ các quy luật tự nhiên (Thiên Chí), dùng Mặc Gia Cự Tử (chưởng môn nhân Mặc Gia) làm hạch tâm kết thành chuẩn tổ chức quân sự, Đệ tử Mặc môn phải nghe lệnh Cự Tử, thi hành chủ trương của Mặc Gia, xả thân hành đạo. Mặc Giả đã từng có ý đồ sáng tạo một quốc gia lý tưởng, nhưng vào lức phát triển nhất thì bị Nho giáo công kích. Sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất đất nước, cấm tiệt tư học, "Chuyên nhiệm hình pháp, Nho Mặc đã tan thành mây khói". Những năm đầu thời Tây Hán chỉ tôn trọng Hoàng Lão Đạo, Mặc học chỉ có thể truyền bá trong dân gian mà thôi, đến thời Hán Vũ Đế thì Nho giáo độc tôn, trong thời gian này Mặc học bị coi là dị đoan tà thuyết nên bị đả kích rất nặng nề. Bất quá, vẫn có một nhóm người thủy chung kiên trì học thuyết Mặc Gia, mà bộ phận người này thời gian dần trôi đã lưu truyền tới nay."
"Mà theo thời đại thay đổi, Mặc Giả Hành Hội đều tự âm thầm lui xuống sân khấu chính trị. Bất quá, nguyên bản đối với sự phân chia bên trong Mặc Giả cũng có một chút cải biến. Nguyên bản Mặc Giả chia làm Nhật Nguyệt Tinh ba loại, bất quá thời gian dần trôi qua bởi vì thái độ và hình thức của bọn họ, nên đã biến thành Minh Mặc cùng Ám Mặc hai loại. Minh Mặc chủ trương làm việc quang minh chính đại, mà Ám Mặc chủ trương chỉ cần đạt được mục đích thì không từ bất cứ thủ đoạn nào. Tại đất nước Hoa Hạ có mấy ngàn năm lịch sử này, Mặc Giả cũng sắm vai một nhân vật rất trọng yếu. Ví dụ như Ngụy Chinh thời kì Đường Thái Tông, Lưu Bá Ôn thời kì Minh Thái Tổ vv....., kỳ thật bọn họ đều là Mặc Giả. Phàm là triều đại biến thiên, tất nhiên không thể thiếu bóng dáng của Mặc Giả. Vô luận là Minh Mặc hay là Ám Mặc, lý tưởng của bọn họ chỉ có một, chính là đem Mặc Giả Hành Hội phát dương quang đại, chẳng qua là thủ đoạn bất đồng mà thôi."
"Ông của cậu là Mặc Phong, là Cự Tử thứ 235 của Mặc Gia, dưới sự chỉ huy của ông ấy, Mặc Giả Hành Hội đã có bước phát triển trước nay chưa từng có. Mà Mặc Giả cũng trải rộng khắp Hoa Hạ từ chính, thương, quân tam giới, thậm chí là văn hóa, giải trí, đều có bóng dáng Mặc Giả."
"Bất quá, tuổi của ông ấy càng lúc càng lớn, cho nên ông ấy nhất định phải mau chóng lựa chọn Cử Tử kế tiếp của Mặc Gia. Nguyên bản, Cự Tử Mặc Gia đều là dạng cha truyền con nối, một mực đều do người Mặc Gia đảm đương. Chuyện này đã diễn ra mấy ngàn năm nay, không có bất kỳ biến hóa nào. Thế nhưng mà, ông của cậu lại không cho là như vậy, ông ấy nói Mặc Gia nếu như muốn phát triển, như vậy nhất định cần phải tìm một người có năng lực đảm nhiệm chức Cự Tử, muốn áp dụng chế độ tuyển bạt dân chủ. Chỉ cần là người có năng lực đều có thể ra ứng cử."
"Chuyện này có lẽ là sai lầm lớn nhất của ông của cậu, nếu như lúc trước ông ấy trực tiếp đem chức Cự Tử truyền cho cha của cậu, thì cũng sẽ không phát sinh ra những chuyện sau đó. Lúc ấy, cha của cậu là người lãnh đạo Minh Mặc, mà ông của cậu còn có một người con nuôi tên là Mặc Chính Bạch, hắn là người lãnh đạo Ám Mặc. Nếu như chỉ nói về năng lực, thì Mặc Chính Bạch cao hơn cha của cậu một bậc, thế nhưng mà hắn làm người quá mức âm hiểm, cho nên có một số trưởng lão hội không thích hắn. Cứ như vậy, đại họa gây ra, Mặc Chính Bạch vì muốn trở thành Cự Tử, hắn đã dẫn Ám Mặc làm phản, trong ngày diễn ra hội nghị Mặc Gia, hắn đã trắng trợn giết chết trưởng lão hội. Mà người nhà của cậu cũng chết ở trong cuộc chiến kia."
"Bởi vì Mặc Chính Bạch xuất kỳ bất ý, hơn nữa hắn đã sớm có dự mưu, nên thành viên Minh Mặc căn bản không phải đối thủ của Ám Mặc, bị đánh bại liên tiếp. Sau đó Mặc Chính Bạch công khai leo lên vị trí Cự Tử, rất nhiều thành viên Minh Mặc nhao nhao rời khỏi Mặc Gia, từ nay về sau không hề hỏi đến chuyện của Mặc Gia. Có thể là ông của cậu đã sớm đoán được tậm tư của Mặc Chính Bạch, cho nên, đã sớm đem Cự Tử Lệnh giao cho Trần lão tiền bối giữ. Bởi vậy, mặc dù Mặc Chính Bạch bây giờ là Cự Tử Mặc Gia, thế nhưng mà vẫn là danh bất chính, ngôn bất thuận."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...