Diệp Khiêm cũng thật sự không ngờ, An Đức Liệt cùng Phổ La Đỗ Nặc Oa hội lại đưa lễ vật cho hắn như vậy, thật sự là không biết nên nói thế nào với bọn họ nữa. Bất quá, Diệp Khiêm ngược lại rất là hiếu kỳ, người có thân phận địa vị như bọn họ, chắc có lẽ không chỉ là đưa những món lễ vật này a?
"Oa, thật xinh đẹp ah!" Đang lúc Diệp Khiêm kinh ngạc, thì Lâm Nhu Nhu phát ra một tiếng sợ hãi thán phục. Chỉ thấy trong tay cô đang cầm một sợi dây chuyền kim cương, chỉ cẩn nhìn bề ngoài liền biết đây không phải là mặt hàng bình thường.
"Đây là đồ trang sức mà Sa Hoàng thứ XVI đã đeo, nó có tên là "Bầu trời đêm đầy sao"" Tống Nhiên nhìn thoáng qua, sau đó nói.
Diệp Khiêm không khỏi ngạc nhiên, cũng không biết lễ vật này rốt cuộc là của An Đức Liệt hay là Phổ La Đỗ Nặc Oa, thật sự quá quý giá a. Bất quá, bọn họ đã tặng cho hắn, thì Diệp Khiêm cũng không có tính toán trả lại, dù sao bọn họ đều là kẻ có tiền, tin tưởng cũng không quan tâm những thứ này.
"Những thứ này em đừng nói là em mua nha, nói thật đi, lại lừa gạt ai nữa rồi?" Tống Nhiên nhìn Diệp Khiêm, hỏi.
Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Chị Nhiên, chị có thể đừng thông minh như vậy hay không ah. Được rồi, em nói, những lễ vật này, đều là người khác tặng cho em. Bọn họ biết em phải về nước, cho nên đưa chút ít lễ vật để em mang về tặng mọi người. Chỉ là, em cũng thật không ngờ bọn họ lại đưa lễ vật quý giá như vậy."
"Thứ này quá mắc, Diệp Khiêm, hay là anh trả lại cho người ta đi." Lâm Nhu Nhu nói.
"Cô bé ngốc, những lễ vật đã tặng làm sao có thể thu hồi lại a. Hơn nữa, đồ vật đã nằm trong tay tên tiểu tử này, thì em cũng đừng mơ nó sẽ lấy ra. Em cứ yên tâm nhận lấy a, nhất định là tiểu tử này tại nước Nga đã giúp người ta đại ân gì đó." Tống Nhiên nói.
"Đúng vậy, ngu sao mà không nhận lấy. Nhu Nhu, em thích thì cứ giữ lại a." Diệp Khiêm nói.
Sau khi đem tất cả lễ vật mang ra, Diệp Khiêm thình lình phát hiện trong đó còn có một hộp gấm rất đẹp, hiếu kỳ cầm lấy hộp gấm mở ra. Lập tức, Diệp Khiêm, Mặc Long cùng Ngô Hoán Phong đều hiện lên vẻ kinh sợ, chỉ thấy trong hộp gấm đang đặt một thanh chủy thủ, chuôi dao găm là một pho tượng rất quỷ dị, hình dạng thân dao găm cũng rất kỳ lạ.
Trọng yếu hơn là, lúc hộp gấm mở ra, tất cả mọi người giống như cảm giác được một cổ khí tức rất tà ác. Cổ khí tức tà ác là loại khí tức trộn lẫn giữa phẫn nộ cùng cừu thị, phảng phất giống như muốn đem cừu hận trong nội tâm con người phóng đại vô hạn.
"Thanh dao găm này thật quỷ dị ah, không biết lai lịch của nó ra sao?" Tống Nhiên tò mò hỏi.
"Nếu như em không có nhìn lầm thì thanh dao găm có tên gọi Báo Thù. Nó là thanh dao găm do một phản giáo đồ Thiên Chúa giáo từng dùng để giết hại 19 cha xứ, về sau thanh dao găm này đã bị thất lạc, nhiều năm sau, một người em của một trong những cha xứ đã bị giết tìm thấy nó, sau đó đã dùng chính thanh dao găm này giết chết kẻ đã sát hại 19 cha xứ, mấy tháng sau thanh dao găm này lại xuất hiện ở một bên trong một vụ án báo thù khác, hơn nữa về sau này có mấy vụ án báo thù đều liên quan đến thanh dao găm này, cho nên mọi người đều gọi thanh dao găm này là Báo Thù. Nghe nói nó có thể tự mình tìm được người có oán hận, giúp kẻ đó giết chết cừu nhân, mà sự cừu hận cũng có thể là ma lực để giúp cho thanh dao găm này càng lớn mạnh!" Diệp Khiêm chậm rãi nói.
Sau đó Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Hoán Phong, thanh dao găm này xem như là lễ vật mà tao tặng mày a."
"Tạ ơn lão đại nhiều!" Lần này Ngô Hoán Phong cơ hồ là không có bất kỳ ý tứ cự tuyệt, cũng không có bất kỳ lời nói khiêm tốn nào. Hoàn toàn chính xác, lần đầu tiên trông thấy "Báo Thù", Ngô Hoán Phong đã rất ưa thích nó.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Diệp Khiêm cùng Mặc Long lái ô-tô hướng hội sở Kim Bích Huy Hoàng chạy tới. Lúc ăn cơm Diệp Khiêm cũng đã nhìn ra Mặc Long có chút không yên lòng rồi, tự nhiên cũng không có ý định trì hoãn thêm nữa, cho nên vừa mới cơm nước xong xuôi, liền cùng với Mặc Long đi gặp Hoàng Phủ Kình Thiên.
Lúc bọn họ đến hội sở Kim Bích Huy Hoàng, Hoàng Phủ Kình Thiên còn chưa có tới. Diệp Khiêm sau khi chọn một căn phòng chữ Thiên, liền phân phó nhân viên phục vụ nếu như Hoàng Phủ Kình Thiên đến thì trực tiếp dẫn hắn tiến vào phòng là được rồi.
Sau khi đến bên trong phòng ngồi xuống, Diệp Khiêm tùy tiện chọn một ít món ăn, sau đó lại tự mình pha trà. Trong lúc pha trà, Diệp Khiêm thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Mặc Long, hai tay của hắn không ngừng chậm rãi chà xát lên nhau, rất rõ ràng hắn đang có chút khẩn trương. Diệp Khiêm vỗ vỗ bả vai Mặc Long, nói: "Chớ khẩn trương, đợi tí nữa tao sẽ giúp mày thăm dò một chút, mày đừng có nói chuyện a. Đến, uống trước chén trà!"
Thông qua chuyện xảy ra tại nhà Trần Nhất ở thành phố Murmansk lần trước, thì bên trong Mặc Gia nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi. Tuy Trần Nhất bảo Mặc Long đến tìm Hoàng Phủ Kình Thiên, nhưng ai cũng không dám cam đoan hiện tại Hoàng Phủ Kình Thiên có còn nhớ lấy lời hứa hẹn với Trần Nhất hay không. Cũng không phải Diệp Khiêm nghi ngờ nhân phẩm của Hoàng Phủ Kình Thiên, nếu như chỉ cân nhắc đến thân phận cục trưởng Cục Quốc An của hắn, thì Diệp Khiêm rất tin tưởng vào nhân cách của hắn. Thế nhưng mà, chuyện này liên lụy đến ngàn năm lịch sử của Mặc Gia, nên Diệp Khiêm không thể không lo lắng chuyện Hoàng Phủ Kình Thiên sẽ thay đổi.
Nếu như trực tiếp nói cho hắn biết Mặc Long là Cự Tử Mặc Gia, thì cũng không ổn cho lắm. Diệp Khiêm cùng Mặc Long hai người cộng lại cũng không phải là đối thủ của Hoàng Phủ Kình Thiên a, cho nên, vì an toàn của Mặc Long, Diệp Khiêm cần phải đối với Hoàng Phủ Kình Thiên tiến hành thăm dò trước.
"Ừ!" Mặc Long nhẹ gật đầu, tiếp nhận chén trà một ngụm uống vào.
Diệp Khiêm cũng không nói gì thêm nữa, tiếp tục pha trà. Đối với trà đạo Diệp Khiêm cũng không hiểu rõ cho lắm, bất quá ngâm trà vào nước thì vẫn có thể, hơn nữa, Diệp Khiêm trong lúc ngâm trà vào nước thì cũng đang suy nghĩ tí nữa lúc trông thấy Hoàng Phủ Kình Thiên thì nên hỏi hắn những chuyện gì.
Không bao lâu, sau khi nghe tiếng gõ cửa vang lên, nhân viên phục vụ đẩy cửa ra, nói: "Diệp tiên sinh, Hoàng Phủ lão tiên sinh đã đến."
"Tôi rất già sao? Gọi tôi là Hoàng Phủ ca ca cũng có thể nha." Hoàng Phủ Kình Thiên nhìn nhân viên phục vụ nói.
Nhân viên phục vụ sững sờ, cuống quít áy náy nói: "Thực xin lỗi, Hoàng Phủ tiên sinh."
Diệp Khiêm cũng rất ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ Hoàng Phủ Kình Thiên vậy mà sẽ nói những lời như vậy, xem ra tâm tình của lão nhân này rất không tồi ah. "Già mà không đứng đắn." Diệp Khiêm giận Hoàng Phủ Kình Thiên, sau đó nhìn nhân viên phục vụ phất phất tay, nói: "Nơi đây không có chuyện của cô rồi, cô đi ra ngoài đi."
"Tọi vốn cũng không già a, cho tới bây giờ không có người nào gọi tôi là lão tiên sinh. Hơn nữa, tôi còn chưa có kết hôn mà, bảo cô ấy gọi tôi một tiếng ca ca cũng không có vấn đề gì." Hoàng Phủ Kình Thiên vừa nói vừa đi đến trên vị trí ngồi xuống.
"Tâm tình của ông hôm nay giống như rất không tồi a, nói nói, có phải có chuyện gì vui hay không? Nói ra cho tôi vui ké với."
"Tôi nghĩ cậu nghĩ sai rồi, tôi không phải đang vui vẻ, đây chẳng qua là một loại phương thức để tôi phát tiết phiền muộn mà thôi." Hoàng Phủ Kình Thiên nói, "Cho dù cậu không tìm tôi, thì tôi cũng đang muốn tìm cậu để tính sổ."
"Tính sổ? Tính sổ cái gì? Tôi nhớ tôi không có thiếu nợ ông bất cứ thứ gì a." Diệp Khiêm tùy tiện nói. Kỳ thật Diệp Khiêm vô cùng rõ ràng, Hoàng Phủ Kình Thiên cũng không phải người là ngu, thông qua chuyện đã xảy ra bên nước Nga, nhất định có thể phỏng đoán ra người đã Phổ Hi Kim là hắn. Bất quá, Hoàng Phủ Kình Thiên cũng không có bất kỳ chứng cứ nào, hơn nữa chỉ cần hắn đánh chết cũng không nhận nợ là được rồi.
"Cậu chớ cùng tôi giả bộ hồ đồ. Nói đi, lần trước tại Đông Bắc, là người của cậu cứu Phổ Hi Kim có phải hay không?" Hoàng Phủ Kình Thiên nói.
"Trời ạ, thật sự là oan uổng a, quả thực so với đậu nga còn oan uổng hơn a." Diệp Khiêm không ngừng kêu khổ, "Ngày đó tôi một mực đều ở trong khách sạn, tôi làm sao biết Phổ Hi Kim là được ai cứu đi. Về sau tôi đi nước Nga, lúc trông thấy hắn tôi còn tưởng là ông cố ý thả hắn về nước."
"Giả bộ, cậu cứ tiếp tục giả bộ a. Trừ cậu ra, còn có người nào có thể làm được chuyện này a?" Hoàng Phủ Kình Thiên hiển nhiên không tin lời Diệp Khiêm nói, đối với tính tình của tiểu tử này Hoàng Phủ Kình Thiên hết sức rõ ràng, trừ hắn ra, Hoàng Phủ Kình Thiên cũng thật sự nghĩ không ra còn có người nào khác.
"Tôi làm sao biết là người nào ah. Lão đầu tử, ông cũng đừng mơ có thể đỗ oan cho tôi. Tôi còn không có tìm ông tính sổ, ông lại là ác nhân cáo trạng trước." Diệp Khiêm nói.
"Cậu tìm tôi tính nợ gì a? Tôi cũng không có đắc tội cậu nha." Hoàng Phủ Kình Thiên nói.
"Không đắc tội tôi? Hừ, ông cho rằng việc ông phái ngưới giám sát tôi, tôi không biết sao? Tôi chỉ là cho ông mặt mũi nên không muốn vạch trần mà thôi, vậy mà ông còn muốn đỗ oan cho tôi, thật sự là hảo tâm không có hảo báo ah. Ông nói thử xem, ông phái người giám sát tôi là có ý gì? Nếu ông đã nhắc đến chuyện này thì xin ông hãy cho tôi một cái công đạo a." Diệp Khiêm nói.
Hoàng Phủ Kình Thiên cười cười xấu hổ, nói: "Chuyện kia... Diệp Khiêm a, cậu cũng không thể trách tôi, chuyện này là vì tôi muốn tốt cho cậu, sợ cậu làm ra chuyện gì hồ đồ thì sẽ không tốt. Tốt rồi tốt rồi, chuyện này coi như xong, được không? Dù sao hiện tại Phổ Hi Kim cũng đã trở về nước Nga, chúng ta lại nhao nhao cũng không được gì. Đúng rồi, kẻ tôi nghe về chuyến đi tới Nga lần này của cậu đi. Cậu thật đúng là cho người Hoa Hạ mặt mũi a, vừa mới tới Nga đã đem bên kia náo cho long trời lỡ đất, ngay cả Mafia cũng bị cậu đùa giỡn trong lòng bàn tay."
"Ông đây là đang châm chọc tôi sao? Tôi cũng không lực ảnh hưởng lớn như vậy, lần này tôi đi nước Nga là vì Cáo Bắc Cực mà thôi. Lúc ở Đông Bắc, Cáo Bắc Cự đã cùng tôi kết thù, mối thù này tôi không thể không báo." Diệp Khiêm nói, "Ngược lại là ông, tựa hồ tôi đi đâu, làm chuyện gì đều không thể giấu được ông ah. Xem ra người Cục Quốc An đúng là chỗ nào cũng có a, chuyện này làm cho tôi rất hoài nghi không biết bên trong Nanh Sói có người của ông nằm vùng hay không?"
Diệp Khiêm đương nhiên là nói đùa, hắn biết năng lực của Cục Quốc An rất lớn, nhưng hắn không bao giờ hoài nghi huynh đệ Nanh Sói của mình. Nếu như ngay cả huynh đệ của mình cũng hoài nghi, thì hắn nên sớm nhường lại chức thủ lĩnh Nanh Sói của mình rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...