Siêu Cấp Binh Vương

"Hai anh đang nói gì đấy? Không phải là đang nói xấu tôi chứ?" Phổ La Đỗ Nặc Oa quay đầu, có chút vừa cười vừa nói.

"Không có không có, chúng tôi đang nói nếu như cô đi thi hoa hậu quốc tế thì nhất định sẽ đoạt chức quán quân." Diệp Khiêm lừa dối nói.

Nữ nhân, đều thích nghe lời ngon ngọt, cho dù là nữ nhân thông minh cũng không có ngoại lệ. Phổ La Đỗ Nặc Oa cười một tiếng, nói "Anh Diệp thật sự nghĩ như vậy? Không phải là đang trêu chọc để cho tôi vui vẻ chứ?"

"Làm gì có, tôi chỉ đang nói thật lòng mà thôi." Diệp Khiêm nói.

"Đúng rồi, vừa rồi hai anh có nhắc tới "Hắc Mộc Nhĩ ", vậy Hắc Mộc Nhĩ là gì thế?" Phổ La Đỗ Nặc Oa tò mò hỏi. Tuy cô có thể nói lưu loát tiếng Hán, thế nhưng mà đối với từ ngữ có nghĩa bóng thì cô cũng không biết rõ.

Lâm Phong đình chỉ cười, cuống quít quay đầu sang hướng khác. Diệp Khiêm hắc hắc cười cười, nói: "Hắc Mộc Nhĩ là một loại thực vật ở Hoa Hạ, nó sống trên thân cây, có thể dùng để làm đồ ăn. Lâm Phong cũng rất thích ăn Hắc Mộc Nhĩ."

"PHỐC..." Lâm Phong thiếu chút nữa đã ngã cấm đầu xuống mặt đất, mịa, cho đến bây giờ hắn vẫn còn zin, thì sao có thể nói hắn thích ăn Hắc Mộc Nhĩ a.

"Ah!" Phổ La Đỗ Nặc Oa cái hiểu cái không nhẹ gật đầu, sau khi đưa mật mã vào, thì cửa biệt thự liền mở ra, nói: "Anh Diệp, anh Lâm, xin mời hai anh vào!"


Thiết bị trong biệt thự được lắp đặt phi thường xa hoa, quả thực giống như là đi vào trong cung điện, trong nội tâm của Diệp Khiêm âm thầm cảm thán, thực biết hưởng thụ ah. Lúc nào hắn mua một hòn đảo nhỏ, hắn sẽ xây một tòa cung điện ở trên đó, hưởng thụ cảm giác làm đế vương ah.

Phổ La Đỗ Nặc Oa mời Diệp Khiêm cùng Lâm Phong ngồi xuống trên ghế sa lon, sau đó cô cũng ngồi xuống đối diện bọn họ hỏi: "Hai anh uống chút gì không?"

"Trà!" Diệp Khiêm cùng Lâm Phong trăm miệng một lời nói. Hai người quay đầu nhìn nhau nở nụ cười một chút, Diệp Khiêm nói tiếp: "Có trà không? Chúng tôi thích uống trà."

"Hai anh đúng là có lộc ăn a, trước đó vài ngày tôi mới sai người mua một ít trà Hoàng Sơn mao Phong từ Hoa Hạ, nghe nói đây là một trong thập đại danh trà của Hoa Hạ ah." Phổ La Đỗ Nặc Oa nói xong, nhìn người hầu khoát tay áo, người hầu liền cung kính lui ra ngoài, rất nhanh liền bưng ba chén trà ngon đi ra.

Diệp Khiêm nâng chung trà lên chậm rãi nhấp một miếng, có chút dừng một chút, nói: "Cô quả thật biết hưởng thụ a, cô chắc hẳn đã bỏ ra không ít tâm tư cho biệt thự này a?"

"Biệt thự này là một tay tôi tự mình thiết kế, anh Diệp cảm thấy nó như thế nào?" Phổ La Đỗ Nặc Oa nói.

"Rất tốt, rất có không khí gia đình, ấm áp thoải mái dễ chịu, vừa xa hoa lại vừa cao nhã." Diệp Khiêm lung tung nói. Kỳ thật Diệp Khiêm đối với kiến trúc một chút cũng không hiểu.

"Thế nhưng mà nơi đây còn thiếu một người đàn ông, cho nên nhà cũng không thành nhà." Phổ La Đỗ Nặc Oa bề ngoài giống như rất thất lạc nói, đôi mắt câu hồn đoạt phách phảng phất như nói cô rất tịch mịch cô độc cùng thất lạc, cô nhìn chằm chằm Diệp Khiêm khiêu khích dục vọng của hắn, ý tứ hàm xúc không cần nói cũng biết ah.


Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Cô quá khiêm tốn rồi, bằng thân phận, địa vị, sắc đẹp của cô bây giờ thì chắc hẳn người theo đuổi cô cũng có thể xếp hàng từ nơi này đến điện Kremlin a."

"Anh Diệp quả thật rất biết nói chuyện a." Phổ La Đỗ Nặc Oa có chút cười cười, đem ánh mắt của mình thu về. Dừng một chút, Phổ La Đỗ Nặc Oa nói tiếp: "Nghe Phổ Hi Kim nói thì anh Diệp cùng hắn là bằng hữu, lần này tới Mát-xcơ-va là vì muốn cùng ông chủ Tác Lạc Duy Ước Phu của chúng tôi đàm phán chuyện hợp tác, có phải vậy không?"

"Đúng vậy a." Diệp Khiêm đáp, cũng không có giải thích quá nhiều.

"Theo tôi được biết, thì Nanh Sói là tổ chức lính đánh thuê a, làm sao lại nghĩ đến việc cùng ông chủ của chúng tôi hợp tác?" Phổ La Đỗ Nặc Oa tiếp tục truy vấn.

"Ai..." Diệp Khiêm thở dài, nói: "Thực không dám giấu giếm, hiện tại sinh ý lính đánh thuê cũng không được tốt cho lắm, hơn nữa người làm nghề giống như chúng tôi sống nay chết mai, không biết lúc nào sẽ lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân. Hơn nữa, nghề này cũng không thể làm cả đời a? Cho nên tôi đã nhờ ông Phổ Hi Kim hỗ trợ tôi gặp ông Tác Lạc Duy Ước Phu nói chuyện hợp tác, nhìn xem có thể cùng ông ấy hợp tác trên phương diện buôn bán được hay không."

"Ha ha, anh Diệp nói chuyện thực khôi hài, không biết lúc nào sẽ lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân, rất chuẩn xác ah." Phổ La Đỗ Nặc Oa ha ha nở nụ cười một chút, nói, "Không biết anh Diệp đối với lần hợp tác này, có mấy thành nắm chắc?"

"Nói thật a, tôi một điểm cũng không nắm chắc. Bất quá, tôi nghĩ nếu được ông Phổ Hi Kim giúp nói vài lời thì có lẽ có ba thành nắm chắc a." Diệp Khiêm nói. Đối với việc cùng Phổ La Đỗ Nặc Oa liên hệ, Diệp Khiêm không thể không nhắc ngàn vạn lần, nói chuyện cũng rất có chừng mực, không nói ra suy nghĩ thật lòng của hắn. Nhưng phải nói ra một số chuyện thật sự, chỉ có thật thật giả giả mới khó có phân phân biệt.


"Tôi nghe nói anh Diệp cùng Phổ Hi Kim quen nhau tại Hoa Hạ, hơn nữa anh còn cứu hắn một mạng, có phải vậy không?" Phổ La Đỗ Nặc Oa hỏi.

Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Cũng không có gì, giúp bằng hữu, nghĩa bất dung từ ah."

"Tác phong đối đãi với bằng hữu của anh Diệp, tôi rất bội phục, chỉ là anh Diệp coi người ta là bằng hữu, nhưng lại có biết người ta có xem anh là bằng hữu hay không?" Phổ La Đỗ Nặc Oa nói.

Diệp Khiêm làm bộ dạng rất mê hoặc hỏi: "Ah? Lời này của cô là như thế nào?"

Phổ La Đỗ Nặc Oa có chút cười cười, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, sau đó đem chén trà buông xuống, móc ra một điếu xì gà ngậm trong miệng, chậm rãi nhen nhóm, nói: "Anh Diệp là người một nhà, tôi đây cũng không ngại nói thẳng. Kỳ thật, anh Diệp đối với tính tình của ông chủ chúng tôi biết được bao nhiêu? Đối với Phổ Hi Kim lại biết rõ bao nhiêu?"

Có chút lắc đầu, Diệp Khiêm ấp úng nói "Chuyện này... Chuyện này..."

Nhìn thấy biểu hiện của Diệp Khiêm, trong nội tâm của Phổ La Đỗ Nặc Oa âm thầm nở nụ cười một chút. Cô đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, tiếp xúc đủ loại người, hơn nữa Phổ La Đỗ Nặc Oa tự nhận là người rất hiểu lòng nam nhân, cho nên cô cảm thấy khả năng cô cùng Diệp Khiêm hợp tác sẽ rất cao. Thế nhưng mà, cô đâu có biết rằng, Diệp Khiêm chính là thợ săn trời sinh, một thợ sắn rất giỏi săn bắt con mồi, cho dù là ở trên bàn đàm phán, Diệp Khiêm cũng thường thường có thể thắng vì đánh bất ngờ.

"Thủ hạ của ông chủ Tác Lạc Duy Ước Phu tổng cộng có ba phe phái, một là Phổ Hi Kim, hai là gia tộc Á Lịch Sơn Đại của ông chủ, còn lại chính là tôi. Tuy ba phái biểu hiện ra bên ngoài là giúp đỡ lẫn nhau, kỳ thật người sáng suốt đều nhìn ra, ba phe phái vẫn một mực không có đình chỉ tranh đấu. Mà ông chủ của chúng tôi đối với những tranh đấu này thường thường là mở một con mắt, nhắm một con mắt. Bên trong ba phe phái, tuy thế lực của Phổ Hi Kim lớn nhất, nhưng do lần này hắn đã không hoàn thành nhiệm vụ tại Hoa Hạ, nên tín nhiệm của ông chủ đối với hắn đã hạ xuống rất nhiều. Nói thật, nếu như không phải vì hắn và anh Diệp có quan hệ, thì chỉ sợ Phổ Hi Kim đã bị đày vào lãnh cung rồi." Phổ La Đỗ Nặc Oa chậm rãi nói.


Những chuyện này, Diệp Khiêm đã sớm biết rõ, nếu như ngay cả chút tư liệu này cũng không có, thì cơ quan tình báo Nanh Sói chỉ có hư danh mà thôi. Bất quá, Diệp Khiêm vẫn giả bộ rất tò mò hỏi: "Không thể nào? Theo lý thuyết thì phe của gia tộc ông chủ cô phải mạnh nhất chứ, như thế nào lại là phe của ông Phổ Hi Kim?"

"Kỳ thật Phổ Hi Kim là người theo ông chủ từ rất sớm, cho nên ông chủ của chúng tôi đối với hắn rất tín nhiệm. Hơn nữa, Phổ Hi Kim là người rất giỏi về vuốt mông ngựa, cho nên rất được ông chủ yêu thích. Thực không dám giấu giếm, tôi đối với Phổ Hi Kim cùng gia tộc Á Lịch Sơn Đại đều rất bất mãn. Nếu như anh Diệp muốn cùng ông chủ của chúng tôi hợp tác mà chỉ có một mình Phổ Hi Kim giúp anh nói chuyện, thì chỉ sợ phân lượng chưa đủ a." Phổ La Đỗ Nặc Oa hướng Diệp Khiêm ném ra cành ô-liu, người thông minh nhất định có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, chính là Diệp Khiêm muốn cùng Tác Lạc Duy Ước Phu hợp tác, dựa vào một người Phổ Hi Kim là không đủ, tối thiểu phải chọn thêm một người giữa cô cùng gia tộc Á Lịch Sơn Đại mới được.

"Ý của cô là gì?" Diệp Khiêm giả bộ rất mơ hồ hỏi.

"Là như vầy, tôi muốn hợp tác với anh Diệp, anh Diệp cảm thấy như thế nào?" Phổ La Đỗ Nặc Oa thẳng thắn nói.

Diệp Khiêm làm bộ sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: "Cô đây là có ý gì? Tôi cùng ông chủ của cô hợp tác không phải là đại biểu tôi đã hợp tác với cô rồi sao? Tôi không biết ý của cô là muốn hợp tác ở phương diện nào?"

"Anh Diệp là người thông minh, chắc biết rõ ý của tôi a, không phải sao?" Phổ La Đỗ Nặc Oa nói. Cô cũng không dám nói quá rõ ràng, dù sao Diệp Khiêm cùng cô cũng chưa có đạt thành hiệp nghị hợp tác, vạn nhất Diệp Khiêm không đáp ứng, chẳng phải là cô tự rước họa vào thân hay sao?

Diệp Khiêm đưa ánh mắt chuyển hướng Lâm Phong, hỏi: "Anh có hiểu rõ ý tứ của cô ấy hay không?"

"Hiểu rõ đại khái a." Lâm Phong nói, "Tôi nghĩ cô ấy có ý muốn hợp tác với chúng ta, để đi đối phó ông Phổ Hi Kim a."

"Híz-khà-zzz..." Diệp Khiêm hít một hơi khí lãnh, bộ dạng của hắn giống như rất kinh ngạc, đưa ánh mắt hướng đến trên người Phổ La Đỗ Nặc Oa, nói: "Không thể nào? Ông Phổ Hi Kim nói như thế nào cũng là bạn của tôi a, hơn nữa nếu như tôi đối phó ông ấy, thì chẳng phải sẽ chọc giận ông chủ của cô sao, đến lúc đó chuyện hợp tác giữa tôi và ông chủ của cô làm sao có thể hoàn thành được? Tôi thật sự có chút không rõ ý tứ của cô a."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui