Hắc Quả Phụ Cơ Văn lo lắng cũng không phải không có lý, kỳ thật người có loại địa vị giống như cô đều hiểu rõ ràng, Hoa Hạ cứ cách vài năm sẽ tiến hành đã kích toàn bộ hắc đạo trong nước một lần, nhằm mục đích thu thập những thế lực có thể uy hiếp đến chính phủ Hoa Hạ. Chuyện này cùng với việc ngươi đã làm bao nhiêu chuyện xấu căn bản không có bất kỳ quan hệ gì, cũng không liên quan đến chuyện địa bàn do ngươi quản lý có kẻ nào hung hăng ngang ngược hay không, mà chỉ là một loại thủ đoạn của giới chính khách mà thôi.
Hoàng Phủ Kình Thiên là người chưởng quản an toàn quốc gia, hắn đối với phương diện nhất định sẽ rất rõ ràng, hắn bỗng nhiên đến thăm, không thể không khiến cho Hắc Quả Phụ Cơ Văn cảm giác được nguy cơ. Mấy năm này, giới giang hồ Đông Bắc quả thật là quá mức sinh động, ai biết lần này quốc gia có ra tay với giới giang hồ Đông Bắc hay không?
Dù sao cao tầng Hoa Hạ cũng phải cân nhắc đến vấn đề nhân dân toàn quốc, cân nhắc đến địa vị của quốc gia trên chính đàn thế giới, ánh mắt của bọn họ phải biết nhìn xa trông rộng a. Hơn nữa, đã bước chân ra giới giang hồ thì trên cơ bản không có một người nào là người tốt, điểm này ngay cả Hắc Quả Phụ Cơ Văn cũng thừa nhận. Bản thân cô cũng là người trong giới giang hồ, nên cô cũng đã làm rất nhiều chuyện xấu? Nếu như chính phủ thật sự muốn ra tay với cô, thì cô cũng không có gì để nói ah.
"Trong điện thoại nó cũng không nói là chuyện gì, cho nên ông cũng không biết nữa." Vân Loan nói, "Bất quá, theo ông thì bởi vì Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi chết, làm cho thế cục ở Đông Bắc có chút khẩn trương, nên ông nghĩ tên nhóc Hoàng Phủ Kình Thiên muốn gặp cháu là vì muốn cháu ổn định lại giới giang hồ Đông Bắc a. Dù sao, xã hội bây giờ yêu cầu chính là phồn vinh và hài hòa, bọn họ khẳng định không muốn chứng kiến tình cảnh chém chém giết giết làm cho dân chúng không dám đi ra đường."
Trầm ngâm một chút, Hắc Quả Phụ Cơ Văn nhẹ gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa. Quả thật là như vậy, sáng nay khi tin tức Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi bị giết chết truyền ra ngoài, toàn bộ thế cục Đông Bắc liền biến thành một mảnh hỗn loạn, những kẻ có máu mặt trên đường đều nhao nhao nhảy ra ngoài muốn thừa cơ hội này kiếm một chút tiện nghi. Vì thế, tất cả cục cảnh sát Đông Bắc phải phái ra tất cả nhân thủ để phụ trách tuần tra, thế nhưng mà chỉ giống như muối bỏ biển ah.
"Tiểu Văn, cháu cứ yên tâm đi, bất kể như thế nào, thì tên nhóc Hoàng Phủ Kình Thiên cũng sẽ bán cho ông vài phần tình mọn." Vân Loan nói.
"Không phải cháu sợ chết, cháu chỉ sợ nếu như cháu chết đi, thì tro cốt của anh Thiên vĩnh viễn cũng không thể trở lại quê nhà." Hắc Quả Phụ Cơ Văn nói. Từ lúc bước chân vào con đường này, Hắc Quả Phụ Cơ Văn đã biết rõ, cô đã bước một chân vào điện Diêm Vương rồi, cho nên, cái chết đối với cô cũng không phải là chuyện gì đáng sợ. Đáng sợ chính là, cô không thể đem tro cốt của Dương Thiên trở về quê nhà, đáng sợ chính là cô đã thất hứa với Dương Thiên.
"Ai, nếu quả thật không thể, thì cũng chỉ có thể trách Dương Thiên mệnh khổ mà thôi." Vân Loan thật dài thở dài, nói, "Mạng người ngắn ngủn, hơn thua háo thắng để được gì? Cuối cùng vẫn chỉ là một nắm đất vàng mà thôi. Nếu như không phải vì ông, thì Dương Thiên đã không có kết cục như vậy."
Người đã già, nên nhìn thấu rất nhiều chuyện, hơn nũa đã không còn ý chí chiến đấu cùng hùng tâm như lúc còn trẻ. Lúc trước Vân Loan từng là người chỉ điểm giang sơn, mà hôm nay, lão đã không còn ý chí chiến đấu cùng hùng tâm như lúc còn trẻ nữa rồi.
"Ông cũng đừng áy náy nữa, kỳ thật mỗi người đều có con đường của riêng mình, chẳng thể trách người khác. Cháu nghĩ, anh Thiên cũng sẽ không oán hận gì ông đâu, nếu cho anh ấy thêm một cơ hội, thì cháu tin tưởng anh ấy vẫn sẽ lựa chọn như vậy. Có đôi khi, làm người không phải là cầu một phút giây huy hoàng sao." Hắc Quả Phụ Cơ Văn nói.
Giống như Dương Thiên đã nói, hắn đã ở qua biệt thự tốt nhất, lái qua xe tốt nhất, nếm qua sơn trân hải vị, chơi qua nữ nhân xinh đẹp nhất. Nam nhân có thể có được những thứ như vậy, là đã đủ rồi.
"Vân Lão, có người cục Quốc An đến tìm." Một gã thủ hạ đi đến, cuống quít khiêm cung nói.
Hắn vừa mới nói xong, Hoàng Phủ Kình Thiên liền từ ở ngoài cửa đi đến, mỉm cười, rất nhanh đi tới phía trước. Một nam, một nữ đi theo phía sau lưng hắn, đó là Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển.
Vân Loan thấy thế, cuống quít đứng lên. Mặc dù bối phận của lão so với Hoàng Phủ Kình Thiên thì cao hơn, thế nhưng mà hôm nay thân phận của Hoàng Phủ Kình Thiên đã khác xa dĩ vãng, lão cũng không thể bày ra tư cách trước mặt hắn.
Hắc Quả Phụ Cơ Văn cũng đứng lên, không có biểu hiện câu nệ cùng sợ hãi, khuôn mặt của cô vẫn lạnh nhạt như trước. Dù sao cô cũng là một phương bá chủ, nếu như trông thấy Hoàng Phủ Kình Thiên liền sợ hãi, thì chẳng phải đã đánh mất uy phong của cô hay sao?
Hoàng Phủ Kình Thiên ha ha cười cười, cùng Vân Loan ôm một chút, hỏi tiếp: "Chú Vân, thân thể của chú còn cường tráng a?" Vân Loan là chiến hữu của cha hắn, hơn nữa lúc hắn còn trẻ đã được lão chiếu cố rất nhiều, nên Hoàng Phủ Kình Thiên cũng sẽ không bày ra giá đõ cục Quốc An gì cả.
Vào những năm đó, nếu như không có Vân Loan thì chỉ sợ Hoàng Phủ Kình Thiên cũng sẽ không có vị trí như ngày hôm nay. Vào những năm cách mạng văn hóa, bởi vì cha của Hoàng Phủ Kình Thiên lúc thời chiến tranh có làm ra chút sai lầm, liền bị nhắc lại chuyện xưa, làm cho cả nhà đều phải đi cải tạo. Khi đó, Vân Loan lại không hề cố kỵ bắt lấy những kẻ nháo sự, chỉ vào mũi của bọn họ mắng: Lúc cha của nó đánh giặc cứu nước thì các ngươi còn đang mặc tã lót? Các ngươi có biết cha của nó vì quốc gia chảy bao nhiêu máu, bị bao nhiêu tổn thương sao? Cuối cùng ngay cả mạng của mình cũng cho quốc gia, chẳng lẽ hiện tại còn muốn cho hắn đoạn tử tuyệt tôn sao?
Cuối cùng, Vân Loan giận dữ kêu lên: Nếu ai dám động đến bọn họ, thì lão tử sẽ để cho hắn không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai. Cứ như vậy, cả nhà Hoàng Phủ Kình Thiên được lão bảo vệ, về sau Vân Loan lại vận dụng quan hệ các nơi, đem bọn họ đều đưa vào ban ngành chính phủ. Lúc này mới có gia tộc Hoàng Phủ tiếng tăm lừng lẫy như ngày hôm nay.
Những ân đức này, cũng không phải ân huệ nhỏ nhoi, nếu như Hoàng Phủ Kình Thiên liền chuyện này cũng đều quên mất, hơn nữa còn bày ra giá đỡ cục Quốc An thì hắn là kẻ vô tình vô nghĩa.
Vân Loan ha ha cười nói: "Tốt, tốt, vẫn chưa chết được ah." Vừa nói, vừa nhìn thủ hạ bên cạnh phất phất tay, gã thủ hạ cuống quít lui ra ngoài. Vân Loan lại cuống quít lôi kéo cánh tay Hoàng Phủ Kình Thiên, nói: "Đến, để chú giới thiệu cho cháu."
"Ha ha, vị này có lẽ là bà chủ Cơ tiếng tăm lừng lẫy trong giới giang hồ Đông Bắc a? Kính đã lâu kính đã lâu!" Hoàng Phủ Kình Thiên rất khách khí vươn tay ra, nói.
"Hoàng Phủ cục trưởng nói quá lời, bất quá đều là người trong giới giang hồ bán cho cho Vân Lão cùng người chồng quá cố của tôi vài phần tình mọn mà thôi." Hắc Quả Phụ Cơ Văn nói. Đối với người ngoài, Cơ Văn vẫn luôn nói Dương Thiên là chồng của cô, cũng giống như khi Dương Thiên còn sống luôn nói với người bên ngoài cô là vợ của hắn.
Hoàng Phủ Kình Thiên ha ha cười cười, nói: "Bà chủ Cơ tiểu quá khiêm nhượng a, bất luận kẻ nào thành công đều không có rời khỏi sự cố gắng của bản thân. Bà chủ Cơ có thể có địa vị như ngày hôm nay, thì có thể thấy bà chủ Cơ là người có trí tuệ hơn người, quả nhiên là phụ nữ không thua kém đấng mày râu ah."
"Quá khen!" Hắc Quả Phụ Cơ Văn nhẹ gật đầu, nói.
"Đều đừng khách khí nữa, đến, ngồi, ngồi!" Vân Loan lôi kéo Hoàng Phủ Kình Thiên ngồi xuống bên cạnh mình, Hoàng Phủ Kình Thiên cũng không có phản đối, Hắc Quả Phụ Cơ Văn rất tự nhiên đi đến đối diện ngồi xuống.
"Chú Vân, lần này tới vội vàng, cháu cũng không có chuẩn bị lễ vật gì, những thứ này đều là đặc sản đến từ kinh đô, cháu mang đến cho chú nếm thử." Hoàng Phủ Kình Thiên vừa nói vừa nhìn Nam Cung Tử Tuấn vẫy vẫy tay, Nam Cung Tử Tuấn tiến lên đem lễ vật để lên trên mặt bàn, sau đó lại thối lui đến sau lưng Hoàng Phủ Kình Thiên.
"Cháu xem cháu kìa, đến chơi là tốt rồi, quà cáp làm gì ah. Lần sau nếu cháu còn mang theo quà thì đừng có tới đây nữa." Vân Loan nói.
"Đây là một chút tâm ý của cháu, nếu cháu tay không mà đến, thì chẳng phải sẽ bị mắng là không biết hiếu kính sao?" Hoàng Phủ Kình Thiên ha ha nở nụ cười, nói.
Dừng một chút, ánh mắt của Hoàng Phủ Kình Thiên chuyển hướng Hắc Quả Phụ Cơ Văn, nói: "Đúng rồi, bà chủ Cơ, nghe nói xế chiều hôm nay Diệp Khiêm có đi đến nhà của cô. Ha ha, Diệp Khiêm cùng tôi là bằng hữu cũ rồi, cách nói và làm của hắn có chút bá đạo cùng độc đoán, bất quá hắn làm người cũng không tệ lắm, nếu như hắn có chỗ nào đắc tội cô thì mong cô xem tại mặt mũi của tôi, mà không cùng hắn so đo."
Giúp Diệp Khiêm nói tốt? Vừa rồi thái độ của cô cùng với Diệp Khiêm cũng không có giương cung bạt kiếm, nên cũng không cần có người khác cầu tình a? Rất rõ ràng, Hoàng Phủ Kình Thiên cũng chỉ muốn mượn chuyện Diệp Khiêm để nói vào chủ đề chính a? Có chút nhẹ gật đầu, Hắc Quả Phụ Cơ Văn nói: "Buổi chiều cậu Diệp có đến nhà tôi chơi, bất quá hắn chỉ nói với tôi vài câu, làm cho tôi có cảm giác giống như lọt vào trong sương mù, sau đó liền rời đi. Cách nói và làm của cậu Diệp đều rất có phong độ, tôi cùng hắn cũng không có mâu thuẫn gì."
"Ha ha, chắc hắn trông thấy mỹ nữ nên giả bộ thân sĩ đây mà." Hoàng Phủ Kình Thiên ha ha cười cười, nói, "Đúng rồi, hình như thương nhân nước Nga Phổ Hi Kim lúc buổi chiều cũng đi tới nhà cô? Không biết hắn tìm cô có chuyện gì?"
Hắc Quả Phụ Cơ Văn âm thầm cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm, đây mới là mục đích chủ yếu của hắn a? Dừng một chút, Hắc Quả Phụ Cơ Văn nói: "Ah, cũng không có gì, Phổ Hi Kim muốn cùng tôi hợp tác làm ăn mà thôi. Hắn muốn mua một mảnh đất của tôi, sau đó xây nó thành nơi mua sắm cao cấp."
Vân Loan ngẩn người, hỏi: "Kình Thiên a, có phải có vấn đề gì hay không?"
"Ah, không có, cháu chỉ tùy tiện hỏi mà thôi." Hoàng Phủ Kình Thiên nói. Bất quá, biểu hiện trên khuôn mặt rõ ràng biểu hiện sự thật cũng không phải như vậy. Bất quá nếu Hoàng Phủ Kình Thiên không nói, thì Vân Loan cũng không nên truy vấn. Dừng một chút, Hoàng Phủ Kình Thiên lại hỏi tiếp: "Diệp Khiêm chắc đã gặp Phổ Hi Kim tại nhà của cô a? Cô có thể nói cho tôi nghe tình huống lúc đó không?"
Hắc Quả Phụ Cơ Văn cũng không phải là kẻ ngốc, Hoàng Phủ Kình Thiên đã hỏi rõ ràng như vậy, thì tỏ vẻ chuyện này nhất định là có vấn đề gì rồi. Nếu không phải Diệp Khiêm, thì là Phổ Hi Kim, về phần rốt cuộc là ai có vấn đề, thì Hắc Quả Phụ Cơ Văn cũng không rõ ràng.
Hoàng Phủ Kình Thiên đương nhiên cũng hiểu rõ, hắn hỏi như vậy sẽ có chút không thích hợp, nhưng hắn rất muốn biết nội dung cuộc gặp mặt giữa Diệp Khiêm cùng Phổ Hi Kim, có như vậy hắn mới có thể phán đoán ra suy nghĩ trong nội tâm của Diệp Khiêm là gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...