Diệp Khiêm tuy không ngại đối đầu với đối thủ lợi hại, nhưng chuyện này lại rõ ràng là càng ngày càng thêm phiền toái a. Chỉ vì một thanh Huyết Lãng mà liên lụy ra nhiều chuyện như vậy, giải quyết Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, lại kéo ra Cáo Bắc Cực cùng Phổ Hi Kim. Trọng yếu hơn vẫn là người sau lưng Phổ Hi Kim lại là Tác Lạc Duy Ước Phu.
Có lẽ Diệp Khiêm không biết Phổ Hi Kim, nhưng đối vối Tác Lạc Duy Ước Phu, ông trùm dầu mỏ nước Nga, thường xuyên xuất hiện trên TV và báo chí thì Diệp Khiêm biết rất rõ, hắn là người chỉ cần giậm chân một cái thì toàn bộ thủ đô nước Nga cũng phải run rẩy một chút. Hơn nữa, Tác Lạc Duy Ước Phu còn có quan hệ với Mafia nước Nga, chuyện này cũng đã đủ phiền toái rồi.
Mafia nước Nga cũng không giống như là xã hội đen Hoa Hạ nhìn thấy thấy cảnh sát liền bỏ chạy. Bọn họ có thể cầm súng máy ở trên đường cái giết người, loại điên cuồng này thì xã hội đen Hoa Hạ không thể so sánh.
Còn có một nguyên nhân nữa, đó là Nanh Sói dù sao cũng không có thế lực ở nước Nga, một khi Nanh Sói tiến vào nước Nga, rất có thể sẽ bị chính phủ Nước Nga cùng Mafia nước Nga chèn ép. Mặc dù người ta thường nói, không phải mãnh Long không sang sông, Nanh Sói tuy là một đầu mãnh Long, nhưng không thể không cân nhắc chuyện lợi hại khi tiến quân vào nước Nga.
Bất quá, mặc kệ con đường trước mặt có khó khăn đến cỡ nào, Diệp Khiêm tuyệt đối cũng sẽ không buông tha. Không phải vì thanh Huyết Lãng có thể đáng bao nhiêu tiễn, mà là vì thanh Huyết Lãng này là do Ngô Hoán Phong dùng một cánh tay đổi về, Diệp Khiêm tuyệt đối sẽ không để cho thanh Huyết Lãng lưu lạc đến trong tay người khác.
Chậm rãi đi đến trước mặt Mễ Cáp Y Nặc Phu, Diệp Khiêm nhìn hắn một cái, nói: "Thực xin lỗi, tuy mày đã đem mọi chuyện nói ra, nhưng tao vẫn không thể để cho mày sống."
Mễ Cáp Y Nặc Phu lộ vẻ sầu thảm nở nụ cười một chút, nói: "Tao đã biết sẽ có kết cục này, tao cũng không có muốn mày bỏ qua cho tao. Nếu như đêm nay mày buông tha tao, thì tao sẽ xem thường ngươi, đây không phải là tác phong của vương giả lính đánh thuê thế giới, đúng không?"
"Mày đúng là một người đàn ông, tao đáp ứng mày, tao sẽ đem tro cốt của mày mang về nước Nga." Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói. Nói xong, Diệp Khiêm vươn tay, Lâm Phong có chút ngẩn người, sau đó từ trong lòng ngực lấy ra môt con dao găm đặt ở trên bàn tay Diệp Khiêm. Mễ Cáp Y Nặc Phu giơ lên cổ, một bộ dạng nghểnh cổ chịu chết.
Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, dao găm trong tay vung lên, lập tức cắt đứt cổ hông của Mễ Cáp Y Nặc Phu. Máu tươi, lập tức ồ ồ bùng lên, Mễ Cáp Y Nặc Phu bụm lấy cổ họng của mình, thần sắc trên khuôn mặt của hắn phảng phất giống như được giải thoát, sau đó chậm rãi ngã xuống trong vũng máu.
Chậm rãi xoay người, Diệp Khiêm đi đến trước mặt Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, lung lay dao găm trong tay. Trên khuôn mặt của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi hiện ra một tia sợ hãi, hắn cũng không giống như Mễ Cáp Y Nặc Phu, có thể chấp nhận chịu chết. Bản thân là lính đánh thuê, nên Mễ Cáp Y Nặc Phu đã sớm nghĩ tới cái chết của mình, sớm đã biết rõ tương lai sẽ có một ngày như vậy, nếu như ngày đó không có, thì cũng chỉ là do hắn may mắn mà thôi. Mà Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi tắc thì không giống như vậy, trước kia có lẽ hắn còn có loại phách lực này, nhưng sau khi có địa vị như ngày hôm nay thì hắn đã sợ hãi cái chết, hắn không muốn chết, hắn còn muốn đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp quan sát hết thảy chúng sinh.
Hắn càng sợ hãi, Diệp Khiêm càng không cho hắn chết sớm, vuốt vuốt dao găm trong tay, khóe miệng của Diệp Khiêm hiện ra nụ cười tà. Khóe miệng của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi không ngừng co rúm lấy, sợ hãi, nỗi sợ đang tràn ngập trong lòng hắn. Hắn đâu có ngờ rằng sẽ kết cục như vậy? Vừa mới rồi, hắn còn tưởng tượng ra tình cảnh giải quyết Diệp Khiêm cùng Hắc Quả Phụ Cơ Văn, nhưng bây giờ, hắn lại bị bức bách phải quỳ gối trước mặt Diệp Khiêm.
"Để tôi ra tay đi!" Lâm Phong đi đến bên cạnh Diệp Khiêm, nói.
Diệp Khiêm hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía hắn. Lâm Phong ha ha nở nụ cười, nói: "Đây không phải nhiệm vụ mà anh Diệp đã ủy thác cho tôi sao, tôi còn muốn cầm tiền thù lao a."
Bất đắc dĩ cười cười, Diệp Khiêm đưa dao găm cho Lâm Phong, nói: "Nhớ rõ, giảm giá 20% a!"
Lâm Phong tiếp nhận chủy thủ, mỉm cười, nói: "Không có vấn đề, chúng ta là bạn bè nha." Vừa nói xong, ánh mắt của Lâm Phong bỗng nhiên ngưng tụ, dao găm trong tay lập tức đâm thấu lòng ngực của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, nhanh chuẩn hung ác, nhất kích tất sát. Thân thể cao lớn của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi ầm ầm ngã xuống. Một kiêu hùng đã biến mất khỏi dòng lịch sử.
Lúc còn trẻ Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi dựa vào danh tiếng của cha hắn, nhanh chóng quật khởi, chỉ trong vòng năm toàn bộ giới giang hồ Đông Bắc, không có người nào không biết hắn. Sau đó, Dương Thiên được Vân Loan nâng đỡ, nhanh chóng ở Đông Bắc quật khởi, trở thành một ngôi sao mới trong giới giang hồ Đông Bắc. Cha của Loan Băng Lợi đấu với Dương Thiên, sau đó thất bại thảm hại, phơi thây nơi hoang dã. Sau khi Loan Hùng chết, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi thuận lợi kế thừa gia nghiệp của cha hắn, sau đó bắt đầu cùng Dương Thiên triển khai tranh đấu.
Không thể không nói, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi quả thật là một người lợi hại, dưới sự đả kích của Dương Thiên mà hắn vẫn có thể phát triển thể lực của hắn. Về sau, Hổ Đông Bắc lợi dụng Tây Bắc Vương, giết chết Dương Thiên, hờn nữa còn để cho Dương Thiên chết nơi đất khách quê người, đến bây giờ tro cốt của hắn cũng còn chưa có thể trở về quê nhà.
Nếu như là Diệp Khiêm, chỉ sợ sẽ không có phát sinh chuyện như vậy rồi, Dương Thiên, đúng là vẫn còn quá mềm lòng, không có trảm thảo trừ căn. Có lẽ, là Dương Thiên cảm giác bản thân đã làm quá nhiều chuyện xấu, cho nên, muốn tích một điểm âm đức a. Chính vì sự yếu mềm của hắn, nên hắn đã đánh mất mạng sống của mình.
Lâm Phong nhìn thoáng qua những thành viên Thất Sát, nói: "Tốt rồi, tất cả mọi người trở về đi."
Thành viên Thất Sát đáp ứng, sau đó nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Nhìn Diệp Khiêm, Lâm Phong mỉm cười, nói: "Thời gian còn sớm, có muốn đi uống một chén hay không?"
Diệp Khiêm lắc đầu, nói: "Không đi, chuyện này còn chưa có giải quyết, cũng không có tâm tình uống rượu. Anh Lâm có hứng thú cùng đi nước Nga chơi một chút hay không?"
Lâm Phong hơi sững sờ, lập tức ha ha cười cười, nói: "Có thể cùng anh Diệp kề vai chiến đấu, đó là một chuyện rất thú vị ah. Nếu anh Diệp đã có có ý định đi nước Nga, thì tôi tất nhiên sẽ liều mình bồi quân tử ah. Tôi lâu nay đều ở Đông Bắc, nên có lẽ sẽ quen thuộc người bên nước Nga hơn anh Diệp một chút, tin tưởng có thể giúp đỡ anh Diệp một số chuyện a."
"Anh Lâm quá khách khí, một mình anh Lâm đã đủ chống đỡ thiên quân vạn mã a." Diệp Khiêm nói.
"Ha ha, có lẽ chuyện này cũng không có phiền toái như vậy, nói không chừng đồ vật mà anh Diệp muốn tìm đang ở trong tay Phổ Hi Kim, tôi tin tưởng hắn bây giờ còn đang ở Đông Bắc, trực tiếp tìm hắn có lẽ là được rồi." Lâm Phong nói.
"Đây là chuyện tất nhiên." Diệp Khiêm nói, "Bất quá, mặc kệ Huyết Lãng có ở trong tay Phổ Hi Kim hay không, thì nước Nga tôi nhất định phải đi. Anh Lâm chắc hẳn cũng là một người không chịu cô đơn a? Người ta đã chạy tới chỗ của chúng ta náo loạn, như thế nào cũng phải đi qua trả lễ chứ, anh thấy tôi nói có đúng không?"
Lâm Phong mỉm cười, nói: "Đó là chuyện tất nhiên, có qua có lại nha."
Sau khi Diệp Khiêm tắt đèn trong biệt thự, hai người liền sóng vai đi ra ngoài. Gió bên ngoài đã ngừng, nhưng bóng đêm vẫn làm cho bọn họ có cảm giác mát lạnh.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Khiêm thức dậy rất sớm. Chu Nguyên sau khi đi theo Diệp Khiêm một thời gian, cũng dưỡng thành thói quen như vậy, nếu như là lúc trước, chỉ sợ hắn không ngủ đến 12h thì cũng sẽ không dậy. Diệp Khiêm vốn muốn gọi điện thoại cho Jack, để hắn thông báo cho Lãnh Nghị, triệu tập nhân thủ chạy tới nước Nga. Diệp Khiêm cũng không muốn giống như chuyện Âu Dương Thành nữa, hắn quyết định trảm thảo trừ căn.
Huống chi, Huyết Lãng có ở trong tay Phổ Hi Kim hay không thì còn không biết rõ, nói không chừng hắn đã đem Huyết Lãng giao cho Tác Lạc Duy Ước Phu rồi, lúc đó mọi chuyện sẽ càng thêm phiền toái. Bất kể là dùng phương pháp nào Diệp Khiêm cũng phải lấy lại Huyết Lãng.
Jack cũng không ngờ rằng, lần này Diệp Khiêm đi Đông Bắc lại liên lụy ra nhiều chuyện phiền toái như vậy, tự nhiên cũng không dám nhiều lời, nói với Diệp Khiêm, tí nữa sẽ đem tư liệu của Cáo Bắc Cực cùng Mafia nước Nga truyền tới nhân viên tình báo bên Đông Bắc, nói Diệp Khiêm liên hệ bọn họ để lấy.
Diệp Khiêm sau khi đáp ứng liền cúp điện thoại. Nhìn thoáng qua Chu Nguyên bên cạnh, Diệp Khiêm nói: "Qua ít ngày nữa tao có khả năng phải đi nước Nga, mày hãy về thành phố Thượng Hải, sau đó đi đến công ty bảo an Thiết Huyết tìm Jack."
toàn thân Chu Nguyên run lên, nói: "Nhị thiếu gia, cậu không cần em đi với cậu nữa sao?"
Diệp Khiêm cười cười, nói: "Lần này đưa mày tới Đông Bắc cũng coi như có thu hoạch. Sau khi mày trở lại thành phố Thượng Hải, tao sẽ để cho Jack phụ trách huấn luyện mày, hi vọng mày sẽ không để cho tao thất vọng, lần sau gặp lại, tao hy vọng mày đã có thể đảm đương một phương."
Chu Nguyên sửng sốt cả buổi đều nói không ra lời, hắn đã nghe ra ý tứ trong lời nói của Diệp Khiêm, đây rõ ràng là muốn nâng đỡ hắn a. "Cảm ơn Nhị thiếu gia, xin cậu yên tâm, em tuyệt đối sẽ không để cho cậu thất vọng." Chu Nguyên kiên định nói.
Khẽ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Tốt, hôm nay mày hãy mua vé máy bay trở về Thượng Hải đi, nếu sau này có khó khăn gì, thì mày hãy trực tiếp nói với Jack là được rồi."
"Dạ!" Chu Nguyên gật đầu, nói: "Nhị thiếu gia, vậy em xin phép đi trước." Nói xong, thối lui ra khỏi phòng của Diệp Khiêm. Chu Nguyên tâm, có chút ức chế không nổi cảm giác hưng phấn trong lòng, kích động không thôi.
Sau đó, Diệp Khiêm bấm số điện thoại của nhân viên cơ quan tình báo Nanh Sói, đem tên khách sạn và số phòng nói cho bọn họ, để cho bọn họ lập tức tới nơi đây.
Cùng lúc đó, Lâm Phong cũng đang chuẩn bị cho chuyến đi nước Nga. Cảm giác xao động lâu nay bị Lâm Phong áp chế trong lòng lần nữa bừng lên, hắn rất muốn phát tiết dục vọng trong lòng ra bên ngoài. Thất Sát là tập đoàn sát thủ nổi tiếng trên thế giới, bất quá những năm gần đây cũng rất ít có hành động gì lớn, hơn nữa lần này là cùng Nanh Sói hợp tác, cùng Lang Vương Diệp Khiêm kề vai chiến đấu, Lâm Phong có ý nghĩ muốn đem nước Nga náo cho long trời lỡ đất.
Thành viên Thất Sát nhìn thấy vẻ mặt kích động của Lâm Phong, trên mặt bọn họ đều hiện một tia thần sắc kinh ngạc, không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...