Siêu Cấp Binh Vương

Sau khi mọi người ngồi xuống, Diệp Khiêm rót rượu vào lý trước mặt của Tống Nhiên cùng Lâm Nhu Nhu, sau đó lại rót cho mình một chút. Tiểu nha đầu cũng bưng ly rượu lên, đang đợi Diệp Khiêm rót rượu cho nàng, nhìn thấy Diệp Khiêm đặt bình rượu xuống, không khỏi cong miệng lên, nói: "Ba, rượu của con đâu?"

"Gia gia của con đã nói với ba, không cho con uống rượu!" Diệp Khiêm nghiêm túc nói.

Tiểu nha đầu quệt miệng, vẻ mặt không cam lòng. Tống Nhiên có chút sửng sốt, cười hỏi: "Làm sao vậy? Cho nó uống một chút, không có việc gì đâu."

"Nhiên tỷ có lẻ còn không biết, tiểu nha đầu này hiện tại chính là một tửu quỷ." Diệp Khiêm nói xong, đem nguyên văn của lão tía nói lại một lần, Tống Nhiên cùng Lâm Nhu Nhu nghe xong đều không nhịn được cười.

"Không có sao, uống một chút cũng tốt, có thể rèn luyện tửu lượng, về sau mới không lỗ lả." Tống Nhiên ha ha cười cười, nói, "Hôm nay là sinh nhật của ta, ta lớn nhất, Lâm Lâm, Nhiên tỷ cho phép em uống. Bất quá chỉ có thể uống một ly thôi nha."

"Cảm ơn Nhiên tỷ!" Tiểu nha đầu vui vẻ nói. Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, rót cho tiểu nha đầu một chút, nói: "Như vậy đã hài lòng chưa? Đợi tí nữa con uống say, thì xem gia gia của con sẽ xử lý con như thế nào."

Tiểu nha đầu cười hắc hắc, nói: "Uống say, thì đêm nay con không quay về, ngày mai ba ba đưa con đi học ah. Những đứa bạn ở trường đều nói con không có ba, hừ!"


Diệp Khiêm có chút sửng sốt, điểm này Diệp Khiêm không có nghĩ qua, hắn làm cha thật có chút thất trách rồi, tiểu nha đầu ở trong trường học khẳng định cũng chịu nhiều uất ức. Hít thật sâu một hơi, Diệp Khiêm cảm thấy ngày mai hắn nên đưa tiểu nha đầu đi học, để cho những đứa bé kia biết tiểu nha đầu cũng có cha, như vậy sẽ không còn cười nhạo nàng nữa. Nhưng Diệp Khiêm nhớ lại cảnh tượng lúc đi đón nàng hôm nay, không khỏi âm thầm nghĩ, đoán chừng ở trường học cũng không có đứa bé nào dám cười nhạo nàng a? Bất đắc dĩ cười cười, Diệp Khiêm thật sự có chút không rõ, chuyện này rốt cuộc là tốt hay là xấu.

"Tốt rồi, ba đáp ứng con, chỉ cần ba ở tại thành phố Thượng Hải, thì mỗi ngày ba đều đưa con đi học, đón con tan học, được không nào?" Diệp Khiêm nói.

"Ừ, vậy mới là xứng chức làm ba nha." Tiểu nha vỗ vỗ bã vai của Diệp Khiêm, nói, giống bộ dạng lãnh đạo đang chỉ đạo cấp dưới. Chuyện này làm cho Tống Nhiên cùng Lâm Nhu Nhu cười to.

Diệp Khiêm rất bất đắc dĩ nở nụ cười, bất quá bên trong nụ cười lại chất chứa rất nhiều hạnh phúc. Sau đó Diệp Khiêm cầm món quà đã mua đưa tới, nói: "Nhiên tỷ, tặng cho tỷ, hi vọng tỷ sẽ thích!"

"Là cái gì thế?" Tống Nhiên vừa nói vừa muốn mở ra, Diệp Khiêm cuống quít ngăn cản nói: "Đợi tí nữa tỷ về phòng rồi hãy mở ra." Chuyện này càng làm cho Tống Nhiên hiếu kỳ rồi, kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, nói: "Là vật gì mà thần bí như vậy? Còn phải đợi về phòng mới mở ra xem?"

"Em biết rỏ!" Tiểu nha đầu giơ tay lên, vẻ mặt cười xấu xa.

"Con làm sao biết được?" Diệp Khiêm trừng nàng, nói, "Nói hưu nói vượn."


"Con thật sự biết rỏ, lúc ở trong xe con có vụng trộm mở ra nhìn, bên trong là một..." Tiểu nha đầu vừa muốn nói ra, Diệp Khiêm cuống quít che miệng của nàng lại, hắc hắc cười nói: "Không có gì, không có gì, sau khi tỷ về phòng mở ra sẽ biết." Diệp Khiêm đánh chết cũng không ngờ được, hắn vậy mà bại trong tay tiểu nha đầu, nàng căn bản cũng không biết bên trong là vật gì, chỉ đang lừa gạt Diệp Khiêm mà thôi.

Tống Nhiên có chút cười cười, đem lễ vật đặt ở trên bàn. Chỉ là, lại để cho Tống Nhiên không ngờ chính là, sau khi nàng về phòng mở món quà ra, bên trong lại là một bộ đồ lót rất khêu gợi. Kiểu dáng của bộ đồ lót này, Tống Nhiên còn nhớ rõ, lúc trước nàng lôi kéo Diệp Khiêm đi dạo phố, đã nhìn trúng bộ đồ lót này, nhưng do có Diệp Khiêm ở đó nên không có mua. Về sau, Tống Nhiên đã tìm ở rất nhiều nơi, nhưng đều không có tìm được bộ đồ lót này, trong nội tâm còn một mực canh cánh không thôi, không nghĩ tới Diệp Khiêm vậy mà lại tìm được nó.

Buông miệng tiểu nha đầu ra, Diệp Khiêm nói: "Còn con thì sao? Con có quà tặng cho Nhiên tỷ không?."

"Đương nhiên là có, con đã sớm chuẩn bị xong rồi." Tiểu nha đầu nghiêm trang nói, chuyện này làm cho Diệp Khiêm lắp bắp kinh hãi, hắn sau khi đón tiểu nha đầu tan học, liền một đường đi đến đây, vậy thì nàng chuẩn bị quà tặng lúc nào a.

"Keng keng keng keng keng, xem, bé thỏ con!" Tiểu nha đầu đem hai tay của mình đặt ở trên đỉnh đầu, làm thành hình lổ tai thỏ, nói. "PHỐC..." Diệp Khiêm nhịn không được liền phun hết rượu trong miệng ra, bất đắc dĩ cười nói: "Cái này mà cũng là quà tặng à?"

"Cái này đương nhiên là quà tặng. Không phải người ta thường nói quà tặng chỉ là hình thức chủ yếu là xem ở tấm lòng. Nhiên tỷ thấy có đúng hay không?" Tiểu nha đầu nói.


"Đúng đúng, Lâm Lâm có thể tới tham gia sinh nhật của tỷ, thì Nhiên tỷ cũng đã rất vui vẻ rồi." Tống Nhiên cười cười sờ lên đầu của Diệp Lâm.

Bị ba nữ nhân đùa giỡn, Diệp Khiêm quả thực giống như một đứa bé đáng thương chuyên bị ăn hiếp. Tiểu nha đầu mặt mày hớn hở thêm mắm thêm muối nói Diệp Khiêm cùng nhân viên bán hàng tiệm bánh ngọt liếc mắt đưa tình, hơn nữa còn động thủ động cước chiếm tiện nghi người ta. Tống Nhiên cùng Lâm Nhu Nhu đương nhiên sẽ không tin, nếu như nói Diệp Khiêm nói năng ngọt xớt nói vài lời thì các nàng còn tin tưởng, nhưng nếu như nói hắn động thủ động cước chiếm tiện nghi người khác, thì khẳng định không tin. Bất quá, hai nữ lại rất phối hợp với tiểu nha đầu cùng một chỗ đả kích Diệp Khiêm, làm cho Diệp Khiêm quả thực là xấu hổ vô cùng a, thậm chí nhịn không được nghĩ sau nay nếu có sinh con thì cũng sinh con trai không sinh con gái, bằng không mà nói, hắn ở trong nhà khẳng định không có bất kỳ địa vị gì.

Tiểu nha đầu tựa hồ cũng quên đi nỗi sơ hãi lúc thành viên Bát Kỳ bắt nàng, kể lại chuyện mạo hiểm lúc đó cho Tống Nhiên cùng Lâm Nhu Nhu nghe, làm cho các nàng chấn động không thôi.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Diệp Khiêm lấy bánh kem đã chuẩn bị mang ra, Tống Nhiên sau khi ước nguyện xong liền thổi nến, cắt bánh kem, sau đó lấy bánh kem trét lên mặt nhau. Một cảnh tượng vui vẻ hòa thuận, nghiễm nhiên là một dạng hòa thuận của người một nhà.

Có thể là do tiểu nha đầu chơi đùa mệt mỏi, rất nhanh ngủ thiếp đi. Diệp Khiêm gọi một cú điện thoại cho lão tía, nói tiểu nha đầu đêm nay không quay về, miễn để cho hắn lo lắng. Sau đó ôm tiểu nha đầu vào trong phòng ngủ, đặt nàng ở trên giường, nhìn thấy khuôn mặt mang theo nụ cười của nàng, Diệp Khiêm cũng nhịn không được có chút nở nụ cười.

Nhìn thấy Diệp Khiêm từ trong phòng ngủ đi ra, Tống Nhiên hỏi: "Tối nay đệ lại phải đi ra ngoài hả?"

Vừa rồi nghe tiểu nha đầu nói chuyện xảy ra lúc ban ngày, Tống Nhiên đã biết rõ, dựa vào tính cách của Diệp Khiêm tuyệt đối sẽ không đơn giản bỏ qua, vì vậy biết rõ hắn đêm nay nhất định sẽ đi ra ngoài trả thù đám người Bát Kỳ kia.


"Ừ!" Diệp Khiêm có chút nhẹ gật đầu, nói: "Chuyện này phải mau chóng giải quyết, nếu không sẽ có rất nhiều phiền toái. Xin lỗi rồi, đêm nay không thể ở cùng tỷ được."

"Không có việc gì, chính sự quan trọng hơn nha." Tống Nhiên mặc dù có chút thất lạc, nhưng vẫn rất lý trí nói. Đi theo Diệp Khiêm nhiều năm như vậy, Tống Nhiên rất rõ ràng, Diệp Khiêm không phải loại người cả ngày chỉ biết ôn nhu hương, hắn là loại người có khát vọng cùng lý tưởng. Có lẽ, đây cũng là lý do nàng thích hắn, nếu như Diệp Khiêm là một kẻ cả ngày chỉ biết tán gái, thì nàng sẽ thích hắn sao?

Lâm Nhu Nhu cầm tới một áo khoát khoát lên trên người Diệp Khiêm, nói: "Buổi tối trời có chút lạnh, anh hãy mặc thêm áo khoát, nhớ cẩn thận một chút."

Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Chuyện này rất nhỏ hai người không cần quan tâm, như thế nào lại giống như sinh ly tử vậy ah. Yên tâm đi, thân thể của ta làm bằng sắt thép, không ai có thể phá tan ta. Tốt rồi, hai người cũng lo nghỉ ngơi đi, ta đi đây!"

Từ khi nhận được điện thoại của Diệp Khiêm, Jack không dám chút nào trì hoãn, cuống quít liên hệ với Vương Hổ, để cho hắn điều người đến bao vây nhà của Âu Dương Thành lại. Đã biết là thành viên lính đánh thuê Bát Kỳ có khả năng ở trong nhà Âu Dương Thành, Jack cũng từ trong công ty bảo an Thiết Huyết điều rất nhiều người đi qua, hiệp trợ Vương Hổ bao vây nhà của Âu Dương Thành lại. Dù sao, thành viên lính đánh thuê Bát Kỳ cũng không phải hắc bang bình thường có thể chống lại, có người của công ty bảo an Thiết Huyết hiệp đồng tác chiến thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Vương Hổ đã biết chuyện này có chút lớn, nên cũng không dám lười biếng, tự thân xuất mã, dẫn theo thủ hạ người đem nhà của Âu Dương Thành bao vây chật như nêm cối. Jack cũng tự mình đuổi tới, đối phó Đằng Tỉnh Thiên Hương, Jack vẫn còn có chút lo lắng, nàng có thể ngồi ở vị trí thủ lĩnh Bát Kỳ cũng đủ để nói lên năng lực của nàng.

Âu Dương Thành cũng phiền muộn không thôi, hắn nhận được điện thoại của ủy ban thành phố, chuẩn bị đi tham dự một cuộc họp hội nghị, kết quả vừa ra đến cửa, liền nhìn thấy nhà của hắn đã bị bao vây chật như nêm cối. Một màn này, Đằng Tỉnh Thiên Hương ở trên lầu cũng nhìn thấy rõ ràng, không khỏi có chút nhíu mày, chứng kiến tình huống như vậy, Đằng Tỉnh Thiên Hương đã biết rõ, chỉ sợ là hành động của nàng đã thất bại, đây là Diệp Khiêm bắt đầu phản kích. Chỉ có điều làm cho nàng có chút không rõ chính là, vì cái gì Diệp Khiêm không có tự mình đến đây, chuyện này cũng không giống với tác phong của Diệp Khiêm ah. Suy nghĩ chỉ chốc lát, Đằng Tỉnh Thiên Hương cảm thấy chỉ có một khả năng, chính là Diệp Khiêm tạm thời có chuyện gì bận, cho nên mới phái những người này đến bao vây nhà Âu Dương Thành lại, nhằm không để cho nàng đi.

Âu Dương Thành ý đồ đe dọa bọn người Vương Hổ, thế nhưng mà người ta căn bản không nể tình, không thả hắn đi ra ngoài, Âu Dương Thành tức giận run rẩy toàn thân. Hắn đường đường phó bí thư thành phố Thượng Hải, lại bị một đám lưu manh bao vây nhốt ở trong nhà, ngay cả cửa cũng không bước ra được. Gọi một cú điện thoại cho Lí Hạo, để cho hắn phái người tới, kết quả Lí Hạo lại hàm hồ nói: "Không phải đâu? Thành phố Thượng Hải làm sao có người liều lĩnh như vậy? Hắn lập tức phái người đi điều tra". Làm quan nhiều năm như vậy, Âu Dương Thành tự nhiên rất rõ ràng, đây chẳng qua là từ chối khéo mà thôi, đi điều tra, không biết điều tra tới khi nào mới xong a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui