Chuyện khủng khiếp đã xảy ra, Diệp Khiêm cũng rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là lấy một phút ngu si bàng ngàn năm ân hận, hắn chí đánh tẹt cơ có một lần, thế nhưng mà đã không còn có cơ hội trở người. Chỉ thấy Tô Vi một gậy lại một gậy, trong nháy mắt, toàn bộ bi trên bàn đã bị nàng đánh vào lỗ. Tô Vi nhíu lông mày, khiêu khích nhìn Diệp Khiêm, khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu xa, nói: "Đã chuẩn bị làm nô lệ của ta chưa?"
Diệp Khiêm xấu hổ nở nụ cười, nói: "Cái kia... Nô lệ không phải cùng ngươi ngủ chứ? Nếu có thêm phục vụ này thì ta đây có thể không làm, ta hiện tại vẫn là tiểu xử nam thơ ngây và trong trắng."
"Ngươi nghĩ hay lắm, ngươi có cho ta thì ta cũng không thèm." Tô Vi trợn nhìn Diệp Khiêm, vươn tay, nói, "Đưa điện thoại di động đây!"
"Tại sao?" Diệp Khiêm vừa nói vừa ngoan ngoãn đưa điện thoại tới. Tô Vi nhận lấy dien95 thoại, lựu số điện thoại của nàng lại, nói: "Đây là số điện thoại của ta, nhớ kỹ, về sau, ta gọi ngươi lúc nào thì ngươi phải đến lúc đó."
"Dựa vào cái gì à? Coi như là làm nô lệ đó cũng phải có nhân quyền?" Diệp Khiêm nói.
"Rất xin lỗi, nô lệ của ta không có bất kỳ nhân quyền nào. Ai kêu ngươi thua, trừ phi ngươi thừa nhận mình không phải là nam nhân, vậy thì quên đi." Tô Vi nói.
Diệp Khiêm cảm giác hắn có phải có chút choáng váng hay không, vừa rồi tại sao lại đi cá cược với nàng? Đây không phải là tự đưa lên cửa cho người ta khi dễ sao. Thế nhưng mà lời cũng đã nói ra rồi, Diệp Khiêm cũng không thể đổi ý, vậy cũng quá không nam nhân a. Đúng lúc này, ngoài cửa đi tới một nam tử trẻ tuổi, một thân âu phục Armani, vừa mới rảo bước tiến đến, liền nhíu lại lông mày, xem thường nói: "Đây là nơi nào a, sao hôi đến như vậy."
Vừa nói vừa đi đến trước mặt Tô Vi, trông thấy Diệp Khiêm cùng Tô Vi đang cười cười nói nói, trên mặt hiện ra một tia phẫn nộ, khinh thường nhìn Diệp Khiêm, sau đó ánh mắt chuyển hướng sang Tô Vi, nói: "Biểu muội, ngươi như thế nào lại chạy đến nơi này? Ngươi muốn đánh bi da ta có thể mang ngươi đi đến những câu lạc bộ bi da cao cấp. Nơi này có mùi hôi thối, hơn nữa, người nơi này cũng không phải là thứ tốt gì." Vừa nói vừa nhìn Diệp Khiêm, rõ ràng là ám chỉ Diệp Khiêm cũng không phải là người tốt.
Vốn khuôn mặt Tô Vi đang treo nụ cười, nhưng lúc thấy Tào Du Lương lập tức liền biến mất không thấy gì nữa, ôn hoà nói: "Ta thích tới nơi này, ngươi không thích có thể không đến, cũng không có người nào bắt buộc ngươi tới a."
Trong ánh mắt của Tào Du Lương hiện lên một tia âm u, sau đó liền nở nụ cười nịnh nọt, nói: "Ta đây không phải sợ ngươi bị lừa gạt sao." Sau đó lườm Diệp Khiêm, nói: "Ngươi còn đứng ở chỗ này làm cái gì? Cút nhanh lên!"
"Sát, đây là nhà ngươi sao, ngươi kêu ta cút thì ta phải cút sao, ngươi tính là thứ gì." Ánh mắt của Diệp Khiêm lòe lên một tia sát ý, sau đó dùng ngữ khí lưu manh nói.
"Tiểu tử, ta thấy ngươi muốn ăn đòn?" Tào Du Lương hung dữ nói.
"Quân tử động khẩu không động thủ, ca là người có ăn học, không giống ngươi, cho dù mặc một thân âu phục cũng không che lắp được vẻ thô tục của ngươi." Diệp Khiêm nói, "Hơn nữa, ta là người của tiểu Vi, ngươi muốn đuổi ta đi, vậy cũng phải hỏi qua nàng ah." Vừa nói vừa kéo cánh tay Tô Vi, bày ra bộ dáng thái giám chết bầm. Tô Vi sửng sốt một chút, không rõ tiểu tử này vì cái gì biến hóa nhanh như vậy, bất quá vẫn hơi nở nụ cười một chút.
Tào Du Lương nghe xong lời này, không khỏi sửng sốt một chút, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Tô Vi, hiển nhiên khó hiểu Tô Vi như thế nào lại vừa ý tiểu tử này, lại còn bao nuôi hắn. "Đúng vậy, hắn là người của ta, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, về sau không có sự cho phép của ta, ai cũng không thể khi dễ hắn." Tô Vi nói.
Diệp Khiêm sửng sốt một chút, nha đầu kia vậy mà dám chửi hắn là cẩu, nhịn không được hung hăng trợn mắt nhìn nàng, bất quá cũng không nói lời nào, ngược lại dựa vào nàng càng gần, đem đầu của mình tựa lên trên bờ vai cảu Tô Vi, một bộ dáng tiểu bạch kiểm cần được an ủi. Ánh mắt của Tào Du Lương càng thêm phẫn nộ, bất quá do có Tô Vi ở đây nên cũng không tiện phát tác.
Đối với Tô Vi, Tào Du Lương cũng không phải là yêu thích nàng, bọn họ có quan hệ huynh muội ruột thịt. Tào Du Lương tiếp cận Tô Vi, là vì muốn nuốt công ty của Tô Vi mà thôi. Công ty này là thuộc về loại công ty cổ phần gia tộc, bởi vì cha mẹ Tô Vi chiếm lấy đại bộ phận cổ phần công ty, cho nên sau khi cha mẹ Tô Vi chết đi, Tô Vi liền kế thừa công ty, đảm nhiệm chức vụ chủ tịch. Một người chèo chống một cái xí nghiệp lớn như vậy, áp lực trên người nàng rất lớn, hơn nữa ban giám đốc công ty là những người thân thích của nàng, đều muốn dùng tất cả biện pháp kéo Tô Vi xuống đài, nuốt công ty của nàng.
Có đôi khi, loại gia tộc giàu có này, lại không biết tình thân là gì. Không chỉ như thế, Tô Vi thậm chí ngay cả bằng hữu cũng không có, đây cũng là nguyên nhân nàng nhìn thấy biểu hiện lưu manh của Diệp Khiêm lại cảm thấy có chút cảm giác thân thiết, bởi vì nàng thật sự khát vọng có một người làm bạn, một người biết quan tâm và chia sẽ với nàng.
"Tiểu tử, có dám đánh với ta một ván hay không? Ngươi nếu như thua, về sau liền cút khỏi nơi này cho ta." Tào Du Lương khiêu khích nói.
"Hắn sẽ không cùng ngươi đánh bi da, ta đã nói rồi, hắn là người của ta, hắn có đi hay không là do ta quyết định." Tô Vi cuống quít nói. Nàng biết rõ kỹ thuật bi da của Tào Du Lương rất cao, cho dù là nàng cũng không phải là đối thủ của hắn, Diệp Khiêm ngay cả nàng cũng đánh không lại, thì nói chi là cùng Tào Du Lương đánh, sợ Diệp Khiêm đáp ứng, cho nên cuống quít lên tiếng ngăn cản.
"Đánh thì đánh, ta sợ ngươi sao." Diệp Khiêm nói, "Nhưng nếu ngươi thua thì sao?"
"Ta sẽ thua? Ha ha, ngươi nếu có thể thắng ta, ta sẽ gọi ngươi một tiếng gia gia." Tào Du Lương rất tự tin nói.
"Đây là ngươi nói nha, tiểu Vi, ngươi làm chứng ah." Diệp Khiêm nói. Nghe thấy lời Diệp Khiêm nói, Hồng tỷ ở cách đó không xa có chút thở dài, âm thầm thay Tào Du Lương tiếc hận, chỉ sợ tiểu tử này hôm nay phải gọi gia gia rồi. Tô Vi lại sửng sốt một chút, nói: "Không được, ngươi đánh không lại hắn."
"Đúng vậy a, ngươi nếu như sợ hãi thì mau xéo đi, miễn cho tí nữa thua mất mặt." Tào Du Lương nói.
"Ai thua còn không nhất định. Ai đánh trước?" Diệp Khiêm nói.
"Cho ngươi trước đánh trước, đừng nói ta khi dễ ngươi." Tào Du Lương nói.
Diệp Khiêm vỗ vỗ đầu Tô Vi, nói: "Hảo hảo cổ động cho ta a, nếu như ta thua, vậy thì phải ly khai ngươi rồi, cũng không phải là ta không tuân thủ ước định ah."
Tô Vi hơi sững sờ, nàng xem như đã minh bạch, Diệp Khiêm muốn mượn cơ hội này để không tuân thủ ước định cùng nàng. Có chút hừ một chút, Tô Vi nói: "Diệp Khiêm, ngươi thua cũng đừng nghĩ trốn nợ!" Một tiếng quát mắng này, làm cho toàn thân của Diệp Khiêm run rẩy một hồi, tay cũng không tự giác run rẩy một chút, làm hại hắn không thể phát huy toàn bộ lực tay.
"Ngươi hù dọa ta làm cái gì!!!." Diệp Khiêm bất đắc dĩ trừng Tô Vi, nói. Tô Vi cũng sửng sốt một chút, trên mặt có chút áy náy. Bất quá, viên bi vẫn chậm rãi lăn vào trong lỗ, Diệp Khiêm vỗ vỗ bộ ngực, nói: "May mắn, ngươi cũng đừng làm ta sợ nữa à."
Hồng tỷ ở quầy rượu trông thấy hết thảy, mỉm cười không thôi, nàng đã tận mắt thấy qua kỹ thuật bi da của Diệp Khiêm, kỹ thuật bi da của hắn có thể so với cơ thủ chuyên nghiệp trên thế giới. Nàng tuy không biết vừa rồi tại sao Diệp Khiêm lại thua Tô Vi, bất quá phỏng đoán chừng là tiểu tử này thấy nha đầu người ta lớn lên xinh đẹp, nên cố ý thua. Mà bây giờ, Tào Du Lương lại tìm hắn đánh bi da, đây không phải là tự tìm khổ để ăn sao.
Chỉ thấy Diệp Khiêm mỗi lần đánh đều là rất nguy hiểm, thế nhưng mà phảng phất như có ai trợ giúp Diệp Khiêm, mỗi lần đều đánh bi tiến vào lỗ. Tô Vi ở một bên cũng thay Diệp Khiêm đổ mồ hôi hột, Diệp Khiêm biểu lộ thập phần đúng chỗ, hoàn toàn lại để cho người khác tin tưởng là hắn dựa vào vận khí để đánh bi da, mà không phải dựa vào là kỹ thuật.
Một ván rốt cục đánh xong, Diệp Khiêm dưới một loại tình huống rất "Nguy hiểm", cuối cùng chiến thắng. Tào Du Lương sắc mặt biến thành màu gan heo, quả thực không thể tin được, Diệp Khiêm đúng là vận khí cứt chó, hắn vậy mà thua ở trong tay người như vậy, thật sự là có chút buồn bực ah.
Tô Vi hưng phấn nhảy dựng lên, hoàn toàn không giống như chủ tịch một công ty lớn cao cao tại thượng, ngược lại giống như một tiểu nha đầu nghịch ngợm, vung vẩy hai tay của mình, kêu lên: "Đến, chúc mừng một chút, chúc mừng một chút!"
Diệp Khiêm cùng nàng đánh một chưởng, kêu lên: "A!" Bất quá tiểu nha đầu cũng không phải ngu ngốc, nhìn ra ván vừa rồi là do Diệp Khiêm cố ý giả vờ, kỳ thật kỹ thuật chơi bi da của hắn rất tốt, thế nhưng mà nàng lại không rõ Diệp Khiêm vừa rồi vì cái gì lại thua nàng? Chẳng lẽ hắn có khuynh hướng thích bị ngược đãi? Rất thích làm nô lệ?
Tào Du Lương sau một lúc sửng sờ, có chút không biết làm sao, hắn tốt xấu gì cũng là nhân sĩ thành công, ở trong xã hội cũng có uy tín danh dự, sao có thể hướng Diệp Khiêm gọi gia gia. Tức giận hừ một tiếng, Tào Du Lương quay người đi ra phía bên ngoài.
"Đứng lại!" Diệp Khiêm lạnh giọng quát. Người ta đã tìm tới tận cửa rồi, Diệp Khiêm nơi nào sẽ thả hắn đi, đối phó người như vậy, Diệp Khiêm cũng không cần lấy ra thân phận của mình, cũng có thể dọn dẹp hắn rồi. "Ngươi hình như đã quên còn có một việc không có làm a, Đến gọi một tiếng gia gia ta nghe thử!" Diệp Khiêm nhìn Tào Du Lương vẫy vẫy tay, một bộ dáng thuần khiết thiện lương.
"Hừ, ngươi có thân phận gì? Có tin ta chỉ cần một ngón hai tay cũng có thể bóp chết ngươi không?" Tào Du Lương oán giận nói.
"Tào Du Lương, đừng quá phận!" Tô Vi có chút phẫn nộ trách mắng.
Diệp Khiêm lại cười nhạt, nói: "Nói thật, ta không tin ngươi có thể dùng hai ngón tay bóp chết ta. Nam tử hán đại trượng phu, thua thì phải nhận, ngoan ngoãn kêu một tiếng gia gia, thì ngươi có thể đi, nếu không hôm nay ngươi đừng nghĩ rời khỏi nơi đây."
"Đjxmm~, ngươi làm ta sợ a, lão tử không nhận nợ thì thế nào? Có bản lĩnh ngươi tới đánh ta ah!" Tào Du Lương hung hăng càn quấy nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...