Siêu Cấp Binh Vương

Vô Tửu bây giờ thật sự có chút bối rối, việc xảy ra tại tòa nhà diễn ra hội nghị sáng hôm nay làm cho lão có chút trở tay không kịp, Nạp Cát ở trước mặt mọi người bị sát hại, đầu mâu đều chỉ hướng lão. Cuộc tuyển cử cũng chỉ có thể là tạm thời dừng lại, người ủng hộ Nạp Cát nhao nhao kêu la đòi nghiêm trị hung thủ giết người là lão, thế nhưng mà Vô Tửu oan ức so với đậu nga còn oan hơn a, lão thật sự không biết tại sao Nạp Cát lại bị người sát hại ah.

Cân nhắc hồi lâu, người thứ nhất mà Vô Tửu nghĩ đến đúng là Diệp Khiêm, có phải là Diệp Khiêm vì để cho lão thuận lợi trúng tuyển nên làm chuyện này không? Hay là những người Hoa bị Nạp Cát chèn ép, nếu Nạp Cát trúng tuyển thì người Hoa tại Myanmar có thể nói đã không còn bất luận địa vị gì. Hai loại khả năng này đều có thể, cho nên Vô Tửu sau khi họp xong liền cuống quít chạy tới trang viên của Diệp Khiêm, đương nhiên không phải chất vấn, chỉ là muốn tìm kiếm biện pháp giải quyết việc này.

Chuyện cũng đã xảy ra, Vô Tửu cũng chẳng muốn đi truy cứu rốt cuộc là ai làm chuyện này, hiện tại, chuyện trọng yếu nhất là mau chóng giải quyết chuyện này, miễn cho chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng, chuyện này một khi khống thể không chế nổi sẽ dẫn đến hậu quả khó lường.

Đã được Diệp Khiêm phân phó, James không đếm xỉa tới hồi đáp: "Thực xin lỗi, Vô Tửu tiên sinh, lúc Diệp tiên sinh ngủ ghét nhất người khác quấy rầy, nếu như ai đánh thức hắn, hậu quả rất nghiêm trọng, ta cũng không dám đi. Nếu không, Vô Tửu tiên sinh tự ngươi đi lên a."

Vô Tửu sững sờ, lập tức cười khan hai tiếng, nói: "Không cần, không cần, ta ở chỗ này chờ hắn là được rồi."

"Đã như vậy, Vô Tửu tiên sinh xin cứ tư nhiên!" James bề ngoài rất lễ phép nói, xong xoay người rời đi ra ngoài. Trong phòng khách ngoại trừ Phong Lam cùng Thiên Trần đang nằm ngáy o..o..., cũng chỉ còn lại có Vô Tửu cùng Thái Hòa.

Không khí rõ ràng có chút yên lặng, Vô Tửu tuy ngồi ở chỗ này, nhưng lại đứng ngồi không yên, tâm thần có chút không tập trung, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên trên lầu một chút, hy vọng có thể trông thấy bóng dáng của Diệp Khiêm. Thế nhưng mà, một lần lại một lần vẫn không thấy bóng dáng của Diệp Khiêm đâu.

"Phụ thân đừng có gấp, tin tưởng Diệp tiên sinh sẽ có biện pháp giải quyết chuyện này." Thái Hòa thấy phụ thân của mình đứng ngồi không yên, cuống quít trấn an nói.


"Hi vọng, chuyện đã phát triển thành như vậy, ba thật đúng là không biết nên làm sao bây giờ. Nếu như không thể giải quyết chuyên này, mọi chuyện sẽ càng ngày càng nghiêm trọng." Vô Tửu nói.

"Theo ý con, thì không cần quản bọn họ phản đối hay là không phản đối, bọn họ không phục thì có thể làm được gì?" Thái Hòa nói.

"Đứa nhỏ ngốc, mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy, hiện tại bởi vì Nạp Cát bị giết chết, tranh cử cũng tạm thời dừng lại. Nếu như không thể thuận lợi giải quyết chuyện này trong hòa bình, như vậy mọi người khẳng định sẽ đem tội danh sát hại Nạp Cát đổ lên trên người ba, đến lúc đó vấn đề sẽ rất phức tạp. Nếu làm quá mức, chẳng những quốc hội sẽ hủy bỏ tư cách ứng tuyển của ba, thậm chí chức Chủ tịch Đảng Liên minh Quốc gia vì Dân chủ của ba cũng sẽ bị cưỡng chế xuống đài." Vô Tửu thở dài nói.

Thái Hòa sửng sốt một chút, hoàn toàn thật không ngờ mọi chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng giống như ba hắn nói. Âm thầm thở dài, Thái Hòa nói: "Ba cũng đừng lo lắng, hiện tại có sốt ruột cũng không được gì, chúng ta vẫn nên đợi Diệp tiên sinh tỉnh lại rồi tìm hắn thương lượng."

"Ai, ba đi lên tìm hắn!" Vô Tửu rốt cục nhịn không được, đứng lên, muốn đi lên lầu.

"Phụ thân, không được!" Thái Hòa giơ tay giữ chặt Vô Tửu, nói, "Con sống ở Hoa Hạ vài năm, đối với người Hoa Hạ vẫn có chút điểm hiểu rõ, càng là đại nhân vật càng chán ghét người khác quấy rầy giấc ngủ của hắn, ba bây giờ đi lên chỉ đem chuyện này càng thêm khó giải quyết."

"Đại nhân vật? Tuy tập đoàn Hạo Thiên rất lợi hại, thế nhưng mà ba nói như thế nào cũng là Chủ tịch Đảng Liên minh Quốc gia vì Dân chủ, tương lai tổng thống Myanmar a, hắn đối với ba như vậy cũng quá xem thường ba rồi." Vô Tửu có chút phẫn nộ nói. Quả nhiên giống như Diệp khiêm phán đoán, Vô Tửu sau khi trúng tuyển, chắc chắn sẽ không xem trọng hặn. Đây cũng là nguyên nhân Diệp Khiêm tại sao phải giết chết Nạp Cát chế tạo phiền toái cho Vô Tửu, không cho lão chính thức hiểu rõ năng lực của hắn, chỉ sợ Vô Tửu vĩnh viễn cũng sẽ không nhìn thẳng vào hắn, hôm nay mọi chuyện đã náo ra như vậy, Vô Tửu không thể không một lần nữa xem kỹ lại bản thân rồi.

Cho nên Diệp Khiêm cố ý đem lão để ở dưới lầu không quan tâm. Đây là một loại tâm lý chiến, chơi tâm lý chiến, Diệp Khiêm cũng là một cao thủ.


"Phụ thân, không được!" Thái Hòa kéo Vô Tửu lại, nói, "Những ngày này con đặc biệt tra xét bối cảnh của Diệp tiên sinh, làm cho con giật mình không thôi ah. Ba biết tập đoàn Hạo Thiên ở Trung Đông có uy tin cao cỡ nào không? Những quốc gia Trung Đông quả thực đã xem tâp đoàn Hạo Thiên như là thần linh, tập đoàn Hạo Thiên yêu cầu cái gì trên cơ bản đều đáp ứng không chút do dự. Hơn nữa, năm vừa rồi tập đoàn Hạo Thiên tiến vào Hoa Hạ, chỉ một thời gian ngắn đã đứng vững gót chân, hơn nữa nhanh chóng thâu tóm ba tập đoàn lớn của thành phố Thượng Hải. Phụ thân, ngươi biết ba tập đoàn lớn kia có lai lịch thế nào không? Đều là sản nghiệp của xã hội đen nổi danh Hoa Hạ, chuyện này cũng đủ để nói rõ tập đoàn Hạo Thiên cũng không phải là tập đoàn đơn giản. Hơn nữa, tập đoàn Hạo Thiên cùng cao tầng Hoa Hạ cũng có quan hệ rất sâu. Phụ thân, chúng ta phải kiên nhẫn một chút, chỉ cần có thể lôi kéo Diệp tiên sinh, chuyện này đối với sự phát triển sau này của chúng ta sẽ có trợ giúp rất lớn."

"Lời của con nói là sư thật?" Vô Tửu kinh ngạc hỏi.

"Đương nhiên sự thật, phụ thân, con dám lấy chuyện này ra đùa giỡn hay sao?" Thái Hòa nói.

Toàn thân Vô Tửu không khỏi run lên, nếu như lời con của lão đều là sự thật, vậy Diệp Khiêm không phải là một người đơn giản a, lão thật đúng là không thể đắc tội hắn ah. Chán nản thở dài, Vô Tửu một lần nữa ngồi xuống.

Hai người cứ như vậy ngồi trong phòng khách chờ, thời gian từng giây từng phút trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng Diệp Khiêm. "Vô Tửu tiên sinh, các ngươi có muốn ăn chút gì hay không?" James bưng một tô mì đi đến, ngồi bên cạnh vừa ăn, vừa nói.

"Ách, không cần, không cần!" Vô Tửu sửng sốt một chút, khô khốc nở nụ cười nói. Thế nhưng mà bụng của lão lục này lại kêu lên, lão từ sáng đến giờ đều bận việc nên chưa có một hạt cơm nào trong bụng.

"Ah, vậy các ngươi chậm rãi đợi." James rõ ràng nghe thấy bụng của Vô Tửu kêu lên, lại làm bộ như cái gì cũng không có nghe thấy. Càng bi thúc chính là, Vô Tửu vốn chỉ muốn khách sáo vài câu, ai ngờ James thật sự cho là vậy, đáng thương cho Vô Tửu vừa đói lại phải ngồi chờ Diệp Khiêm tỉnh dậy.


Vô Tửu nhìn thấy James đi ra ngoài, có chút dở khóc dở cười, đành phải chịu đựng đói khát tiếp tục đợi.

Hơn mười giờ tối, Diệp Khiêm mới từ trên lầu đi xuống. Kỳ thật Diệp Khiêm cũng không có ngủ, chỉ ở trên lầu chơi game mà thôi. Trông thấy Vô Tửu ngồi trong phòng khách, Diệp Khiêm giả bộ kinh ngạc, vừa đi xuống, vừa nói: "Vô Tửu tiên sinh, ngươi đến đây lúc nào? Như thế nào cũng không báo cho ta một tiếng a, thất lễ thất lễ, Vô Tửu tiên sinh đừng nên trách."

Lúc này James từ bên ngoài đi vào, Diệp Khiêm cố ý ra vẻ giận dữ, nói: "James, như thế nào một điểm lễ phép cũng không có? Vô Tửu tiên sinh đến đây, ngươi vì cái gì không đi lên thông báo cho ta? Làm cho khách nhân chờ đợi."

James rất phối hợp giả bộ bộ dạng rất áy náy, Vô Tửu cuống quít nói: "Ách, Diệp tiên sinh đừng trách James tiên sinh, là ta để cho hắn không đi quấy rầy Diệp tiên sinh nghỉ ngơi."

Diệp Khiêm áy náy nở nụ cười, nói: "Thật sự xin lỗi, Vô Tửu tiên sinh, hôm nay uống hơi nhiều. Ngồi, ngồi." Hắn cũng đi đến trên ghế sa lon ngồi xuống, trông thấy Phong Lam cùng Thiên Trần còn đang ngủ, hung hăng một cước đạp tới. Hai người giật mình, kêu lên: "Làm gì vậy? Làm gì vậy?"

"Lăn về phòng ngủ đi!" Diệp Khiêm bất đắc dĩ trừng bọn họ, nói.

Hai người xấu hổ nở nụ cười, hấp tấp chạy lên trên lầu. Diệp Khiêm áy náy nở nụ cười, nói: "Mấy tên tiểu tử quá không có lễ phép rồi, không có ý tứ. Vô Tửu tiên sinh, muộn như vậy tới tìm ta, có phải là có chuyện gì hay không?"

"Ách, đúng, hoàn toàn chính xác..." Vô Tửu nói.


Thế nhưng mà lời nói vừa ra khỏi miệng, Diệp Khiêm đã cắt đứt, nói: "Đúng rồi, Vô Tửu tiên sinh còn chưa có ăn cơm?"

Vô Tửu sửng sốt một chút, nói: "Đúng, đúng. Bất quá Diệp tiên sinh, chúng ta hay là trước..."

"Ta cũng chưa có ăn cơm, cùng ăn chung đi!" Diệp Khiêm lần nữa cắt đứt lời lão muốn nói, vừa nói vừa đứng lên, "Đến, Vô Tửu tiên sinh, không cần khách khí, nếm thử đồ ăn Hoa Hạ của chúng ta, thử xem có hợp khẩu vị của ngươi hay không."

Vô Tửu cũng không thể phản đối, chỉ phải cười khan hai tiếng, tùy ý Diệp Khiêm lôi kéo lão đi tới nhà ăn. Trong trang viên có thuê đầu bếp cao cấp Hoa Hạ, chỉ một lúc sau, đồ ăn liền dâng lên đầy đủ.

Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Đến, Vô Tửu tiên sinh, nếm thử, thử xem đồ ăn Hoa Hạ cùng Myanmar có cái gì khác nhau."

"Diệp tiên sinh, chúng ta hay là nói..." Vô Tửu có chút lo lắng nói.

"Ai? Vô Tửu tiên sinh, chúng ta Hoa Hạ có một câu tục ngữ, ăn cơm thì lo ăn cơm, không nói chuyện chính sự ở bên trong bữa cơm." Diệp Khiêm nói. Vô Tửu cùng Thái Hòa đều sửng sốt, Thái Hòa cũng có vài năm ở Hoa Hạ, thế nhưng mà cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua những lời này a, ngược lại hình như người Hoa Hạ càng ưa thích đem chuyện chính sự ở trong bữa cơm đàm phán. Nghĩ tới nghĩ lui, có khả năng các đại nhân vật ở Hoa Hạ không thích ở trên bàn cơm đàm luận chính sự.

Bất kể như thế nào, Diệp Khiêm đã nói đến như vậy rồi, Vô Tửu cũng không nói thêm cái gì, đành phải không yên lòng cùng Diệp Khiêm ăn cơm. Tuy bụng đã phi thường đói, nhưng vẫn không có bất kỳ tâm tư ăn cái gì.

Diệp Khiêm nhìn bộ dạng của Vô Tửu, biết rõ đạo hắn đang sốt ruột, nhưng vẫn làm bộ như cái gì cũng không có trông thấy, vừa ăn cơm, lại vừa giả trang ra một bộ dạng rất hiếu khách mời Vô Tửu cùng ăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui