"Bên Đài Loan tạm thời vẫn tương đối ổn định, vừa mới bắt đầu, còn không đến mức sẽ có động tác lớn gì." Diệp Khiêm nói, "Đúng như lời ngươi nói, tiểu tử Thanh Phong hiện tại đã có bạn gái hết dám bay nhảy, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ha ha." Dừng một chút, Diệp Khiêm hỏi ngược lại: "Vậy còn ngươi? Ngươi chừng nào thì tìm một người bạn gái?"
Phong Lam cười xấu hổ, nói: "Nữ nhân thời nay yêu cầu rất cao, chẳng những phải lớn lên đẹp trai, biết săn sóc, còn có thể làm nội trợ, hơn nữa là phải có siêu xe, ở nhà biệt thự."
Diệp Khiêm trợn tròn mắt, nói: "Ngươi cũng đừng cùng ta giả nghèo, ngươi nếu như tìm được bạn gái, tất cả tiêu dùng của ngươi ta lo hết? Muốn siêu xe, ở nhà biệt thự cũng không có vấn đề gì, chỉ cần ngươi thích nàng, ta liền vì ngươi xuất tiền."
"Lão đại thực tốt." Phong Lam ha ha nở nụ cười, nói, "Thế nhưng mà những nữ nhân kia thích ta đều vì tiền, nên không đáng để cho ta thích. Ta muốn tìm một người có thể cùng ta trong lúc hoạn nạn, dù cho ta hiện tại nghèo, nàng cũng nguyện ý đi theo ta."
"Chuyên này có chút khó a, ngươi phải cố gắng nhiều hơn, hi vọng ngươi có thể gặp được nữ nhân như vậy." Diệp Khiêm bất đắc dĩ thở dài, nói. Hiện tại nữ nhân Hoa Hạ đa số đều là như vậy, từ chế độ một vợ một chồng đã diễn biến thành một nhà một vợ, không có nhà ở cũng đừng nghĩ đến việc cưới vợ. Diệp Khiêm có đôi khi cũng nghĩ không ra, chẳng lẽ là gả cho nhà ở mà không phải gả cho người sao? Chẳng lẽ có nhà ở thì nhất định sẽ hạnh phúc?
Mắt thấy sắc trời cũng sắp tối, mọi người ngay tại trong trang viên lấy thịt ra làm đồ nướng ăn. Mấu chốt là, không biết Thiên Trần dùng loại tương gì, quét lên trên thịt nướng ra hương vị rất đặc biệt. Diệp Khiêm nhịn không được hiếu kỳ hỏi hắn, tương này dùng dược vật gì phối chế ra? Có tác dụng phụ hay không?
Thiên Trần trả lời rất dứt khoát, nói tương này chính là tuyệt kỹ của nhà hắn, dùng hơn 100 loại độc dược phối chế mà thành. Hắn vừa thốt lên xong, mọi người nhịn không được "PHỤT" một tiếng đem đồ ăn trong miệng toàn bộ phun ra ngoài. Độc dược của Thiên Trần cũng không phải là chuyện đùa, tùy tiện một chút cũng đủ để hạ độc chết một đám người rồi, huống chi đây là dùng hơn 100 loại độc dược phối chế thành.
Nhìn thấy bộ dạng của mọi người, Thiên Trần nhịn không được nở nụ cười, vội nói tương này tuy là do độc dược phối chế mà thành, nhưng độc tính đã không còn, ăn không có việc gì. Lời tuy là nói như vậy, nhưng mọi người vẫn khó tránh khỏi có chút cố kỵ, có chút chịu không được cách sống của Thiên Trần, cho dù là ăn cơm, cũng muốn làm cho một đống độc dược vào bát cơm của mình, bất kể là tiêu, dấm chua vv..... Tất cả đều dùng độc dược để phối chế, hương vị so với bình thường sẽ ngon hơn, nhưng không có bao nhiêu người dám nếm thử.
Sáng sớm hôm sau, lúc Diệp Khiêm rời giường, tin tức trong TV đang phát Vô Tửu tranh cử, đám người đã bắt đầu khởi động, chẳng những lấy được sự khen ngợi của giới truyền thông, mà ngay cả dân chúng cũng bắt đầu dao động, có phải cách làm của Nạp Cát có chút quá mức không chịu được?
Vô Tửu đứng trên xe, cầm loa cao giọng phát biểu, lại may mắn thế nào vừa vặn cùng xe của Nạp Cát đối diện nhau. Lập tức, tràng diện liền trở nên náo nhiệt, hai phe chửi bậy, thậm chí cầm trứng gà cà chua ném lẫn nhau, tràng diện hỗn loạn không chịu nổi.
Diệp Khiêm cùng Phong Lam trông thấy một màn này, cũng không khỏi nở nụ cười, loại tranh cử này thật đúng là con mẹ nó khôi hài a, bất quá rất nhiều quốc gia trên thế giới đều là như thế này, mỗi lần tranh cử, chính là thời điểm hỗn loạn nhất. Đối với Diệp Khiêm, đây chính là một cơ hội tốt khó gặp, để cho Phong Lam mang theo huynh đệ Nanh Sói ở bốn phía chinh chiến, gần kề cả buổi đã đem trọn thế lực ngầm khống chế tại trên tay của mình.
Đương nhiên, nguyên nhân cũng bởi vì thế lực ngầm của Myanmar quá yếu, nếu như là Nhật Bản hoặc Đài Loan, thì sẽ không có dễ dàng như vậy. Tất cả cảnh sát cơ hồ đều xuất động đi giữ gìn trật tự tranh cử, đâu còn thời gian quản những chuyện nhàm chán này, cho nên hành động lần này của Nanh Sói cơ hồ không có tốn sức gì.
Lúc sáng sớm, Thiên Trần đã tiến đến nơi đóng quân của Vương Trùng, dựa theo yêu cầu của Diệp Khiêm để cho hắn chuẩn bị sẵn sàng, chờ chính phủ chiêu an, sau đó tiến vào quốc hội.
Nền kinh tế của các quốc gia Đông Nam Á không được tốt lắm, nhưng lại là nơi Diệp Khiêm phi thường cảm thấy hứng thú, bởi vì hoàn cảnh chính trị nơi đây rất đặc thù, có thể trợ giúp cho sự phát triển của Nanh Sói. Hơn nữa, Diệp Khiêm cũng phải phòng ngừa chu đáo cho tương lai của hắn. Mặc dù hiện tại cùng cao tầng Hoa Hạ quan hệ hài hòa, nhưng ai biết có một ngày nào đó lại trở mặt hay không? Còn có một lực lượng thần bí mà Diệp Khiêm một mực không biết, nếu như một khi phát sinh chuyện gì thì Nanh Sói ngay cả một nơi ẩn náo cũng không có. Cho nên, Diệp Khiêm không thể không cân nhắc nhiều hơn, tại Hoa Hạ thành lập tốt sự nghiệp của mình, thậm chí là thành lập căn cứ Nanh Sói. Đối với Hoa Hạ mà nói, Diệp Khiêm làm việc này tự nhiên cũng có được lợi ích rất lớn, chính là có thể chống lại sự khống chế của nước Mỹ đối với các nước Đông Nam Á.
Diệp Khiêm cùng các tay buôn lâu súng ống quốc tế có quan hệ rất mật thiết, muốn vũ khí là chuyện quá đơn giản, bất quá Diệp Khiêm cũng không có hèn hạ như nước Mỹ vậy, Diệp Khiêm cầu chính là sự yên ổn, nước Mỹ thì muốn tất cả các nơi trên thế giới tất đều phát sinh chiến tranh, có như vậy bọn họ mới có thể đạt được lợi nhuận lớn nhất.
Chỉ qua vài ngày, Vô Tửu dựa theo phương pháp của Diệp Khiêm để tranh cử, quả nhiên, nhân khí của lão nhanh chóng kéo lên. Vô Tửu mừng rỡ không thôi, nếu như không phải được Diệp Khiêm nhắc nhở, lão đúng là nghĩ không ra biện pháp như vậy.
Nạp Cát những ngày này phi thường buồn bực, nhân khí của hắn trượt dốc không phanh, lại tiếp tục như vậy, đoán chừng không cần tới ngày tranh cử, thì hắn cũng đã triệt để bại trận. Tìm những cố vấn của hắn thương nghị, ai ngờ lại là một đám thùng cơm, không nghĩ ra bất cứ biện pháp nào.
Hết thảy đều phát triển dựa theo phương hướng Diệp Khiêm đã thiết lập, nhưng mà lúc này Diệp Khiêm lại làm ra một chuyện để cho người khác không hiểu thấu.
Ngày đó, trời đỗ mưa phùn, Diệp Khiêm mang theo Thiên Trần cũng cầm theo ống phóng rốc-két lấy từ Vương Trùng, đi tới một khách sạn. Sau khi mướn phòng, Diệp Khiêm trực tiếp đi vào.
Hôm nay là một ngày quan trọng, là thời điểm bỏ phiếu tuyển cử, đám người Nạp Cát đang túm tụm hướng phòng hội nghị đi đến. Một màn này đều bị Diệp Khiem đứng tại cửa sổ khách sạn nhìn thấy rỏ ràng, mặc dù nhân khí của Vô Tửu đang cấp tốc kéo lên, nhưng ai có thể biết kế tiếp sẽ phát sinh tình huống gì? Huống chi, Diệp Khiêm cũng muốn lưu lại một đại phiền toái cho Vô Tửu, chỉ có như vậy mới có thể càng thể hiện năng lực của hắn, để cho Vô Tửu càng thêm nể trọng hắn.
Để cho Vô Tửu trúng tuyển quá dễ dàng, lão sẽ không biết quý trọng, cũng không biết lực ảnh hưởng của hắn đối với lão. Có chút nở nụ cười, Diệp Khiêm mở rương hòm ra, đem ống phóng rốc-két rất nhanh lắp ráp xong, đặt ở trên bờ vai, nhắm ngay phòng hội nghị Nạp Cát đi vào.
"Phanh" một tiếng, đạn hỏa tiễn trực tiếp bắn trúng mục tiêu, thoáng chốc muốn nổ tung lên, toàn bộ tràng diện lập tức hỗn loạn không chịu nổi. Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, cuống quít rời khỏi khách sạn. Toàn bộ tòa nhà nơi diễn ra hội nghị trong chốc lát loạn thành một đống, tiếng còi cảnh sát lập tức kéo lên, loại chuyện này tại Myanamar chưa từng có phát sinh qua.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Diệp Khiêm rất thuận lợi về tới trang viên. Bọn người Phong Lam cũng từ trong TV trực tiếp thấy được việc diễn ra tại tòa nhà diễn ra hội nghị, thấy Diệp Khiêm trở về, không khỏi đều đưa ánh mắt chuyển hướng về phía Diệp Khiêm. Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Nhìn ta làm cái gì a, là ta làm."
"Lão đại, ngươi vô duyên vô cớ chọc ra cái sọt lớn như vậy để làm cái gì a?" Phong Lam có chút cười khổ hỏi.
Diệp Khiêm thần bí nở nụ cười, nói: "Về sau ngươi sẽ hiểu, chờ xem kịch vui là được. Đi, chúng ta đi ăn cơm!"
Tất cả mọi người có vẻ mặt buồn bực nhìn Diệp Khiêm, hoàn toàn không rõ trong hồ lô của hắn có cái gì, bất quá Diệp Khiêm không nói, bọn họ cũng không có biện pháp, cũng chỉ có thể chờ đợi, nhìn xem Diệp Khiêm đến cùng muốn làm gì.
Nhàn nhã ăn cơm trưa xong, buổi chiều Diệp Khiêm cũng không có đi ra ngoài, ngay tại trong trang viên cưỡi voi chơi đùa, một bộ dáng khoan thai tự đắc, càng làm cho bọn Phong Lam mê hoặc không thôi.
Cưỡi voi một hồi, Diệp Khiêm lại lôi kéo Phong Lam, Thiên Trần chơi đánh bài, ai thua uống rượu. Bi thúc cho Phong Lam cùng Thiên Trần bởi vì không yên lòng, nên Diệp Khiêm thường xuyên vụng trộm chơi ăn gian mà bọn họ cũng không có phát giác, đến cuối cùng hai người uống đến rối tinh rối mù.
James cùng William ở một bên nhìn thấy rỏ ràng, bất quá nhìn thấy Diệp Khiêm hướng bọn họ nháy mắt, đành phải ngậm miệng lại, làm như cái gì cũng không có trông thấy.
Thẳng đến lúc chạng vạng tối, Phong Lam cùng Thiên Trần rốt cục chịu không nổi, ở trên ghế sa lon phòng khách ngủ say, Diệp Khiêm mới buông tha bọn hắn. Nhìn đồng hồ trên tay một chút, lẩm bẩm nói: "Nên đến rồi?"
Tiếng nói vừa mới rơi ra, dẵ thấy Vô Tửu cùng Thái Hòa vội vội vàng vàng đi đến, vẻ mặt lo lắng. Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói với James: "Đợi tí nữa nói với bọn họ, là ta ngủ rồi."
James có chút sửng sốt một chút, gật gật đầu, đáp: "Vâng, lão đại!"
Diệp Khiêm vừa mới đi đến lâu, Vô Tửu cùng Thái Hòa đã đi đến, nhìn thoáng qua bốn phía, cũng không có trông thấy bóng dáng Diệp Khiêm. Vô Tửu không khỏi kinh ngạc hỏi: "Diệp tiên sinh không có ở nhà sao?"
"Có, bất quá Diệp tiên sinh vừa mới cùng hai người bọn họ chơi đánh bài uống rượu, uống say rồi, hiện tại đang ngủ trên lầu." James vừa nói vừa chỉ Phong Lam cùng Lưu Thiên Trần đang nằm trên ghế sa lon nằm ngáy o..o....
Vô Tửu không khỏi sửng sốt một chút, ở thời điểm này, Diệp Khiêm vẫn có tâm tư chơi đánh bài? Hơn nữa còn là chơi đánh bài uống rượu? Cười khan hai tiếng, Vô Tửu thăm dò hỏi: "Vậy có thể phiền toái ngươi đi lên gọi Diệp tiên sinh hay không? Ta có chuyện rất quan trọng muốn tìm hắn thương lượng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...