Siêu Cấp Binh Vương

Nơi ăn cơm là một quán cơm tương đối cao cấp, Diệp Khiêm đã đặt trước một phòng riêng, Triệu Diệc Khải cùng Nghiêm Thiên Bảo có chút câu nệ cùng sợ hãi, ngồi có vẻ không được tự nhiên, giống như toàn thân không được thoải mái. Bọn hắn tuy ở trước mặt người bình thường cũng được xem là đại lão bản, thế nhưng mà ở trước mặt Diệp Khiêm thì không tính là gì, chỉ sợ ngay cả xách giày cũng không xứng. Diệp Khiêm mời bọn họ ăn cơm, tự nhiên là làm cho bọn họ kinh hỉ không thôi, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút bất an.

Diệp Khiêm cũng nhìn ra bọn họ có chút câu thúc, có chút nở nụ cười, nói ra: "Không cần câu nệ như vậy, mọi người hãy xem nhau như là bằng hữu cùng ăn một bữa cơm mà thôi. Muốn ăn cái gì, thì tự mình chọn đi!"

"Không cần, không cần, Diệp tiên sinh ngài làm chủ là được." Nghiêm Thiên Bảo nói.

"Đúng vậy a, đúng vậy a, Diệp tiên sinh quyết định là được rồi." Triệu Diệc Khải cũng phụ họa nói.

Nở nụ cười một chút, suy nghĩ trong lòng của bọn họ Diệp Khiêm có thể hiểu rõ, lúc trước hắn không phải cũng có cảm giác này sao. "Vậy ta đây đành làm chủ vậy!" Diệp Khiêm nói xong, nhìn nhân viên phục vụ bên cạnh tùy tiện chọn vài món thức ăn, cùng một bình rượu.

"Xin mấy vị chờ một chút!" Nhân viên phục vụ cung kính nói một tiếng, sau đó quay người đi ra ngoài.

Diệp Khiêm vừa châm trà cho Triệu Diệc Khải cùng Nghiêm Thiên Bảo, vừa nói: "Các ngươi là người Đài Loan?"

"Không phải, ta là người Phúc Kiến!" Nghiêm Thiên Bảo nói, "Lúc mười tuổi theo phụ thân đi đến Đài Loan. Phụ thân trước kia cũng ở trên đường lăn lộn, nên cũng có một chút quan hệ, cho nên về sau ta mới có thể làm nghề bán đá xây dựng này. Tỷ tỷ của ta gả cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự ở đây, có cái tầng quan hệ này, nên sinh ý cũng làm hơi lớn."


Nhẹ gật đầu, ánh mắt của Diệp Khiêm lại chuyển hướng Triệu Diệc Khải, hỏi: "Ngươi thì sao?"

"Ta nguyên quán Quảng Đông, từ nhỏ lớn lên ở Đài Loan, khi đó trong nhà rất nghèo, cũng không có điều kiện đi học, cho nên đi ra đường lăn lộn. Về sau làm nghề bán đá xây dựng để sống, những năm này coi như không có trở ngại." Triệu Diệc Khải nói.

"Các ngươi làm nghề này lâu chưa?" Diệp Khiêm tự rót cho mình một chén trà, bưng lên hướng bọn họ kính một chút, hỏi tiếp.

"Bảy tám năm rồi." Triệu Diệc Khải hồi đáp.

"Ta cũng có sáu năm rồi!" Nghiêm Thiên Bảo cũng hồi đáp.

"Ừ!" Diệp Khiêm gật gật đầu, nói: "Tất cả mọi người đều vì kiếm miếng cơm ăn, thật không dễ dàng, cho nên hãy hòa khí sinh tài nha. Hiện nay làm gì kiếm lợi nhiều nhất? Chính là quan hệ cùng thế lực, nếu như hai người các ngươi đấu nhau rối tinh rối mù, chẳng phải là để cho người khác chiếm được tiện nghi sao? Hơn nữa, các ngươi hiện tại cũng không phải là công ty chính quy, đối với sự phát triển của các ngươi rất bất lợi. Theo ta thấy, các ngươi nên hùn vốn thành lập công ty cổ phần, như vậy đối với các ngươi trăm lợi mà không có một hại. Huống chi, về sau cũng có thể đem sinh ý khuếch trương sang những địa phương khác, các ngươi thấy sao?"

"Ách, đạo lý này chúng ta cũng hiểu, chỉ là chúng ta đều là người không có văn hóa, làm sao hiểu được cách quản lý công ty ah." Triệu Diệc Khải ngượng ngùng nở nụ cười, nói, "Huống hồ, thành lập một cái công ty, phương diện tài chính chúng ta cũng lấy không ra nhiều tiền như vậy ah."


"Đúng vậy a, tuy hiện tại chúng ta có chút ít tiền, nhưng nếu muốn thành lập công ty thì không đủ. Trọng yếu hơn nữa là giống như Triệu Diệc Khải nói, chúng ta căn bản không hiểu được cách quản lý công ty." Nghiêm Thiên Bảo phụ họa nói.

"Vậy thì các ngươi sai rồi, làm một người lãnh đạo, không nhất định chuyện gì cũng biết. Thực không dám giấu giếm, ta đối với quản lý công ty cũng không hiểu, thế nhưng mà chuyện này cũng không ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty ta, bên dưới có nhiều người như vậy, không cần chuyện gì ta cũng phải giải quyết. Hơn nữa, nghề bán vật liệu xây dựng của các ngươi cũng không cần kỹ thuật gì cao, chỉ cần treo biển hiệu để biến công ty của các nguoi thành chính quy là được, chuyện này đối sự phát triển của các ngươi mới có lợi, các ngươi vẫn có thể làm giống như trước kia nha." Diệp Khiêm nói, "Nếu như các ngươi nguyện ý thì phương diện tài chính ta có thể đưa ra, hơn nữa tập đoàn Hạo Thiên của ta còn có rất nhiều công trình, đến lúc đó ta có chỉ định dùng đá của các ngươi, thậm chí là gạch và thép, như vậy so với các ngươi bây giờ không phải là tốt hơn rất nhiều sao?"

Triệu Diệc Khải cùng Nghiêm Thiên Bảo không khỏi sửng sốt một chút, có cảm giác giống như bị bánh từ trên trời đập trúng. "Diệp tiên sinh nói là sự thật?" Triệu Diệc Khải hiển nhiên là động tâm rồi, tuy hắn không phải là ngươi có IQ cao, nhưng mà ở trong nghề này lăn lộn nhiều năm như vậy, khẳng định cũng biết những lợi ích trong lời nói của Diệp Khiêm rất lớn.

"Đương nhiên sự thật." Diệp Khiêm nói.

Lúc này, nhân viên phục vụ đi đến, Diệp Khiêm đem lời nói dừng lại. Không bao lâu, đồ ăn liền toàn bộ đưa lên đủ, nhân viên phục vụ lui ra ngoài. Diệp Khiêm đang muốn giơ tay lấy bình rượu, Nghiêm Thiên Bảo đã đoạt trước một bước, cầm bình rượu mở ra, cung kính rót đầy ly rượu trước mặt Diệp Khiêm.

Diệp Khiêm bưng ly rượu lên, nói: "Đến, chúng ta uống trước một cái!"

Nghiêm Thiên Bảo cùng Triệu Diệc Khải cuống quít đứng lên, bưng ly rượu lên, nói: "Chúng ta kính Diệp tiên sinh một ly."


"Ngồi, ngồi xuống đi!" Diệp Khiêm cùng bọn họ cụng ly một cái, một ngụm uống sạch. Hai người cũng đều nhao nhao một ngụm uống hết rượu trong ly, lúc này mới ngồi xuống. Nghiêm Thiên Bảo rất tự giác lại châm cho Diệp Khiêm một ly, Diệp Khiêm nhẹ gật đầu. Nói tiếp: "Các ngươi sống ở Đài Loan đã lâu, đều ở trên đường lăn lộn qua, rất nhiều chuyện khẳng định so với ta còn rõ ràng hơn. Ta là người ưa thích kết giao bằng hữu, cũng chưa bao giờ bạc đãi bằng hữu, các ngươi nếu như nguyện ý, vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Như thế nào?"

Rất nhiều lời nói, Diệp Khiêm cũng không cần nói rõ ràng, tin tưởng Nghiêm Thiên Bảo cùng Triệu Diệc Khải cũng đều rõ ràng, trên thế giới này không có bữa ăn miễn phí, Diệp Khiêm cho bọn hắn chỗ tốt lớn như vậy, tất nhiên là cần bọn họ hồi báo. Nhân sinh vốn là một hồi đánh bạc, mấu chốt là nhìn ngươi lựa chọn như thế nào. Chọng đúng, thì vinh hoa phú quý; chọn sai, thì hai bàn tay trắng. Chỗ tốt mà Diệp Khiêm đưa cho, Nghiêm Thiên Bảo cùng Triệu Diệc Khải cũng đều rõ ràng, bằng thân phận của bọn họ có thể thay Diệp Khiêm làm việc cũng không nhiều, đây là do Diệp Khiêm cất nhắc. Với thân phận của Diệp Khiêm bây giờ, chỉ sợ muốn cùng ba đại bang phái Đài Loan kéo lên quan hệ đó là chuyện rất dễ dàng, mà lại hết lần này tới lần khác chọn trúng bọn họ, chính là bọn họ còn có chút giá trị, đó là chuyện đáng giá vui mừng.

"Nguyện ý, nguyện ý, đương nhiên nguyện ý. Diệp tiên sinh đã để mắt đến chúng ta, thì là vinh hạnh của chúng ta." Nghiêm Thiên Bảo cùng Triệu Diệc Khải trăm miệng một lời nói, "Về sau, chỉ cần Diệp tiên sinh nói một câu, cho dù xông pha khói lửa cũng không chối từ."

Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Không nghiêm trọng như vậy, ta muốn các ngươi xông pha khói lửa để làm cái gì ah. Chính phủ không phải còn có một cái công trình đường Tân Hải sao, cái công trình này các ngươi có thể cầm xuống nha."

"Công trình hình như là hội Tam Hoàng nhận thầu." Nghiêm Thiên Bảo nói, "Hơn nữa cũng không ở trên địa bàn của chúng ta, chỉ sợ rất khó cầm xuống."

"Không có sao, ta cùng hội trưởng hội Tam Hoàng Chu Chính Bình rất quen thuộc, các ngươi cứ yên tâm đi chuẩn bị. Đương nhiên, có thể cũng không tránh khỏi có chút ma sát." Diệp Khiêm nói.

Triệu Diệc Khải cùng nghiêm Thiên Bảo cũng không khỏi sửng sốt một chút, hiển nhiên là bị kiểu nói tùy ý của Diệp Khiêm làm cho trấn trụ, không nghĩ tới Diệp Khiêm đã cùng hội Tam Hoàng thành lập quan hệ, cũng không khỏi âm thầm kinh hãi, may mắn vừa rồi Diệp Khiêm rất khách khí, nếu không chỉ sợ bọn họ bây giờ đã nằm ở bệnh viện.

"Chuyện này Diệp tiên sinh cứ yên tâm, chúng ta sẽ cầm xuống công trình này, nhưng có đôi khi tránh không được phải dùng vũ lực, tự chúng ta sẽ giải quyết." Triệu Diệc Khải nói.

Gật gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Các ngươi đều hiểu rõ, ta đây cũng không muốn nói nhiều." Nói xong, từ trong lòng ngực móc ra một tờ chi phiếu, xoát xoát viết xuống một chuỗi con số, đưa tới, nói: "Nơi này là 200 vạn, các ngươi cầm lấy, mau chóng đem công ty thành lập. Đúng rồi, Nghiêm tiên sinh..."


"Gọi ta Thiên Bảo là được!" Nghiêm Thiên Bảo sợ nói gấp.

"Ừ, Thiên Bảo a, cậu em vợ của ngươi không phải là đội trưởng đội cảnh sát hình sự sao, hắn khẳng định cùng có chút quan hệ, ngươi hãy để cho hắn giúp ngươi, có người quen mọi chuyện sẽ dễ xử lý hơn." Diệp Khiêm nói tiếp, "Phương diện tiền bạc cũng đừng quá keo kiệt, nên đưa tiền thì phải đưa tiền, có trả giá thì sẽ có hồi báo. Nếu như không đủ, thì hãy gọi điện thoại cho ta."

"Đã đủ rồi, đã đủ rồi, dư xài, cám ơn Diệp tiên sinh, cám ơn Diệp tiên sinh." Nghiêm Thiên Bảo nói. Hai người chỉ cảm thấy bầu trời bỗng nhiên rớt xuống chiếc bánh khổng lồ, vừa vặn rơi xuống trong miệng của bọn họ, để cho bọn họ mừng rỡ không thôi. Nếu như hôm nay không phát sinh chuyện tranh chấp, đoán chừng chỉ sợ cả đời cũng không có cơ hội tốt như vậy, có thể trèo lên cây đại thụ Diệp Khiêm thật là tốt a.

Diệp Khiêm đối với tiền tự nhiên sẽ không để ý, đầu tư sẽ có hồi báo, tuy hiện tại Nghiêm Thiên Bảo cùng Triệu Diệc Khải không có gì có thể lợi dụng, nhưng tương lai nhất định sẽ hữu dụng, đến lúc đó hồi báo so với số tiền đầu tư sẽ lớn hơn rất nhiều lần. Cũng chớ nên xem thường tiểu nhân vật, thường thường tại thời điểm mấu chốt, tiểu nhân vật sẽ phát huy ra tác dụng cực lớn, có thể thay đổi toàn bộ cục diện.

Có chút nở nụ cười, Diệp Khiêm đem bút thu vào trong ngực, nói: "Đến đây đi, dùng bữa, dùng bữa!"

Ăn một bữa cơm hơn hai giờ, ở giữa bữa com Diệp Khiêm cùng bọn họ nói kỹ càng sẽ phát triển như thế nào, như thế nào vừa phát triển lại cũng không biểu hiện quá lộ liễu. Đương nhiên, loại buôn bán nhỏ này, ba đại bang hội tự nhiên là không để vào mắt, đoán chừng cũng sẽ không lưu ý. Nhưng cẩn thận có thể sử dụng thuyền được vạn năm, Diệp Khiêm cũng muốn chuẩn bị tốt phương diện này. Đương nhiên, Diệp Khiêm cũng không có dựa vào sự phát triển của Triệu Diệc Khải cùng Nghiêm Thiên Bảo để đi đối phó ba đại bang hội, vì không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào bọn họ mới có thể phát triển vượt qua ba đại bang hội. Bất quá, ở phương diện nào đó, bọn hắn vẫn có thể phát huy tác dụng của mình, hơn nữa Diệp Khiêm cũng có ý định giữ lại bọn họ để về sau phát huy tác dụng càng lớn.

Nhìn xa trông rộng, phải có kế hoạch lâu dài, đây mới là nguyên nhân thành công của mỗi kế hoạch của Diệp Khiêm. Cho dù là nhất thời thất bại, cũng không có quá lớn ảnh hưởng, cho dù là có một ngày đột nhiên hai bàn tay trắng, muốn xoay người cũng còn có nhiều cơ hội nha.

Cơm nước xong xuôi, tự nhiên là Diệp Khiêm trả tiền, lúc rời khỏi quán cơm, Nghiêm Thiên Bảo cùng Triệu Diệc Khải đều rất cung kính tiễn đưa Diệp Khiêm lên xe, đứng xa xa nhìn Diệp Khiêm ngồi xe taxi rời đi, hai người lúc này mới ly khai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui