Siêu Cấp Binh Vương

Trông thấy Diệp Khiêm đến, Lâm Dịch cuống quít đứng lên, đi tới bên cạnh cửa, kêu một tiếng "Anh rể"! Phạm nhân trong phòng giam đều đứng lên, nguyên một đám cà lơ phất phơ, nhìn cảnh sát trực ban ở cửa ra vào, kêu lên: "Lăn tăn cái gì a, khuya khoắt còn không cho người ta ngủ."

Thế là gào to lên, cảnh sát trực ban dùng sức gõ vào cửa sắt, quát: "Đều câm miệng lại hết cho ta."

Diệp Khiêm quay đầu nhìn cảnh sát trực ban, nói: "Mở cửa ra!" Bởi vì Lâm Dịch bị đánh, trong nội tâm của cảnh sát trực ban hoảng sợ không thôi, đâu còn dám có nửa điểm dư thừa suy nghĩ, cuống quít móc chìa khóa ra đem cửa phòng giam mở ra.

Diệp Khiêm cất bước đi vào, nhìn Lâm Dịch, vỗ vỗ bả vai hắn, hỏi: "Không có sao chứ? Còn bị thương ở đâu nữa không?"

Lâm Dịch lắc đầu, nói: "Cũng chỉ bị thương ngoài da mà thôi, không có việc gì."

Khẽ gật đầu, Diệp Khiêm nhìn những phạm nhân trong phòng giam, nói: "Nói, ai đánh hắn? Đứng ra cho lão tử!"

Những phạm nhân kia khinh thường lườm Diệp Khiêm, một gã đầu trọc sờ lên đầu trọc của mình, từ trên giường nhảy xuống, lảo đảo đi đến trước mặt Diệp Khiêm, cao thấp đánh giá Diệp Khiêm, nói: "Ngươi là cái thứ gì? Muốn thay mặt hắn trả thù? Là ca đánh hắn, những người khác cũng đánh hắn, ngươi có thể làm gì nào?"

Diệp Khiêm cười lạnh một tiếng, sắc mặt lập tức tối xuống, không hề có dấu hiệu báo trước, liền một cước đạp vào bụng của gã đầu trọc, lập tức hắn bị đá bay ra ngoài, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất. Cảnh sát trực ban nhìn thấy, không khỏi càng thêm hoảng sợ, bất quá vẫn ngoan ngoãn lựa chọn ngậm miệng lại. Nếu như Diệp Khiêm bị đánh, hắn nhất định sẽ ngăn cản, bây giờ là Diệp Khiêm đánh người, hắn cũng đành ngoan ngoãn câm miệng lại, miễn cho tự tìm phiền toái.


Gã đầu trọc cao 1m8, nặng tối thiểu cũng có hơn hai trăm cân, vậy mà cả người giống như diều bị đứt dây, đụng vào thành giường, chỉ nghe răng rắc một tiếng, xương cốt đều bị đụng gẫy, lúc này mới rơi trên mặt đất, không ngừng khóc thét. "Đjxmm~, ngay cả cậu em vợ của ta mà các ngươi cũng dám đánh, lão tử xem ra các ngươi đã chán sống rồi." Diệp Khiêm giận dữ nói.

Gã đầu trọc hiển nhiên là đại ca của bọn phạm nhân này, những phạm nhân khác thấy hắn bị đánh, nhao nhao từ trên giường nhảy xuống hướng Diệp Khiêm vọt tới. Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng, hai đấm luân phiên đấm ra, chỉ nghe từng tiếng kêu gào, không đến một lát, những phạm nhân kia toàn bộ nằm trên mặt đất. Cảnh sát trực ban trông thấy một màn này, không khỏi toàn thân rùng mình một cái, âm thầm thầm nghĩ: "Thân thủ thật tốt ah."

Diệp Khiêm đi đến trước mặt gã đầu trọc, ngồi xổm xuống vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Có biết hắn là ai hay không?" Vừa nói vừa chỉ Lâm Dịch.

"Biết... Biết rõ, đại bá của hắn là Lâm Hải phó bí thư Tỉnh ủy!" Gã đầu trọc kinh hoảng nói.

"Vậy mà ngươi còn dám động đến hắn? Thu ai chỗ tốt?" Diệp Khiêm tiếp tục hỏi.

"Vâng... Là Tiêu đại thiếu gia muốn chúng ta làm như vậy, lão... Lão đại, chúng ta cũng chỉ là lấy tiền tài cùa người thay người tiêu tai mà thôi, ngài... Ngài đại nhân đại lượng, làm ơn tha cho chúng ta." Gã đầu trọc nơm nớp lo sợ nói.

"Tha ngươi? Ta nói cũng không tính, ngươi đi hỏi cậu em vợ của ta xem, nếu hắn nguyện ý tha cho ngươi, ta đây tạm tha cho ngươi." Diệp Khiêm nói.

Gã đầu trọc nghe xong, cuống quít giãy dụa đi đến bên cạnh Lâm Dịch, cầu khẩn nói: "Lâm đại thiếu gia, thực xin lỗi, thực xin lỗi, là tiểu nhân hồ đồ, xin ngài tha cho tiểu nhân một lần a. Về sau chỉ cần Lâm đại thiếu gia có phân phó, xông pha khói lửa, cũng không chối từ."


Lâm Dịch nhìn Diệp Khiêm, Diệp Khiêm cũng hứng thú nhìn hắn, cũng không nói chuyện, cũng không để cho hắn bất luận ám chỉ gì. Dừng một chút, Lâm Dịch giơ tay nâng gã đầu trọc dậy, nói: "Không đánh nhau thì không quen biết, chuyện này coi như xong. Chờ ngươi sau khi đi ra, thì tới tìm ta, cùng ta một chỗ tranh đấu giành thiên hạ."

Gã đầu trọc ngạc nhiên, sau đó cuống quít liên tục nói cảm tạ, quả thực có chút không thể tin được, hắn có phải hay không dẫm lên cứt chó, vậy mà lại có vận khí tốt như vậy. Theo Lâm Dịch, tự nhiên so với hắn hiện tại mạnh hơn nhiều, người ta tối thiểu còn có một núi dựa lớn, từ nay về sau hắn ở thành phố Hàng Châu lăn lộn còn không phải là một bước lên mây.

Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, đối với phương pháp xử lý của Lâm Dịch rất hài lòng. Mấy tên lưu manh này, đánh bọn chúng cũng không giải quyết được vấn đề gì, bất quá có thể thu mua bọn hắn, có thể xem là một lựa chọn không tệ. Chậm rãi đứng người lên, đi đến trước mặt gã đầu trọc, nói: "Mai kia, tiểu tử Tiêu gia sẽ đi vào nơi này, nhớ rõ, hảo hảo chăm sóc hắn. Bất quá đừng để xảy ra tai nạn chết người, biết phải làm sao chứ?"

"Biết rõ, biết rõ!" Gã đầu trọc liên tục gật đầu nói.

Diệp Khiêm vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Về sau hảo hảo đi theo cậu em vợ của ta, ta cam đoan ngươi tại thành phố Hàng Châu sẽ không có ai dám đụng đến ngươi. Biết ta là ai không?"

Gã đại hán đầu trọc mờ mịt lắc đầu, sững sờ mà hỏi: "Lão đại là???"

"Ta gọi là Diệp Khiêm, các ngươi không biết cũng rất bình thường. Đồ Hải chắc các ngươi biết chứ? Cho dù là hắn khi thấy ta, cũng phải cúi đầu khom lưng. Cho nên các ngươi hãy hảo hảo làm việc cho Lâm Dịch, ta sẽ không bạc đãi các ngươi." Diệp Khiêm nói.


Đồ Hải là ai? Gã đầu trọc biết rất rõ ràng, đây chính là người kế nhiệm vị trí của Sơn Đại Vương Phùng Phong, là một cự kiêu của thành phố Hàng Châu, nhân vật như vậy ở trước mặt Diệp Khiêm còn phải cúi đầu khom lưng, vậy Diệp Khiêm sẽ là nhân vật trâu bò như thế nào. Nếu như nói lúc trước gã đầu trọc chỉ vì không bị đánh mới nói như vậy, thì hiện tại xem như triệt để quyết ý khăng khăng một mực đầu phục.

Quay đầu nhìn Lâm Dịch, Diệp Khiêm nói: "Lâm Dịch, em cứ yên tâm ở chỗ này ở, chuyện bên ngoài anh đã sắp xếp xong xuôi, chuyện gì cũng sẽ không xãy ra." Sau đó tiến đến bên tai Lâm Dịch, nhẹ giọng nói: "Nhớ kỹ, nếu như bọn hắn hỏi em lúc vụ án phát sinh đang ở nơi nào, em hãy nói đang ở cùng với anh. Bọn hắn không ai dám tới hỏi anh đấy, có hiểu không?"

Lâm Dịch nhẹ gật đầu.

"Vậy ta đi trước." Diệp Khiêm vỗ vỗ bả vai Lâm Dịch, quay người đi ra khỏi phòng giam. Sau khi Cảnh sát trực ban khóa chặt cửa, Diệp Khiêm một tay ôm bờ vai của hắn, nói: "Huynh đệ, có chuyện muốn phiền toái ngươi. Mai kia tên tiểu tử Tiêu gia cũng sẽ bị nhốt vào đây, ngươi chỉ cần mở một con mắt nhắm một con mắt là được, những phạm nhân kia làm chuyện gì ngươi cứ coi như là cái gì đều không nhìn thấy, có được không?"

Cảnh sát trực ban sửng sốt một chút, sững sờ nhìn Diệp Khiêm, trong nội tâm âm thầm kinh ngạc không thôi, nghe ngữ khí của hắn giống như tiểu tử Tiêu gia thật sự sẽ bị bắt vào đây. Trong nội tâm không khỏi đối với thân phận của Diệp Khiêm càng thêm tò mò, chẳng lẽ hắn thật sự là Thiếu tướng? Đang lúc hắn do dự, Diệp Khiêm đã từ trong túi móc ra một xấp tiền nhét vào túi của hắn, một chồng dầy, tối thiểu cũng mấy ngàn nhân dân tệ a.

"Đây coi như là cho các huynh đệ mua rượu uống!" Diệp Khiêm vỗ vỗ bả vai cảnh sát trực ban, nói.

Việc đã đến nước này, cảnh sát trực ban đâu còn có lý do cự tuyệt, thân phận của Diệp Khiêm không phải hắn có thể đắc tội được, huống hồ có chỗ tốt này ngu sao mà không thu, đến lúc đó cứ cho là nhìn không thấy là được rồi, dù sao cũng không phải tự mình nhúng tay.

Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Diệp Khiêm trở về khách sạn, gọi điện thoại cho Lâm Hải, nói mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi, để cho hắn yên tâm. Nếu không có xảy ra bất ngờ gì, thì ngày mai Lâm Dịch sẽ có thể từ trong cục cảnh sát đi ra ngoài. Tắm rửa xong, Diệp Khiêm cũng an tâm đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, lão bản cùng sở tất cả nhân viên quán cơm đều một mực khẳng định tiểu tử Tiêu gia là hung thủ sát hại Lý Nhược, hơn nữa còn nói rõ ràng rành mạch quá trình, từ vừa mới bắt đầu vào cửa, đến cuối cùng giết chết Lý Nhược như thế nào, đều không hề có sơ hở. Người cục cảnh sát tuy cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đem tiểu tử Tiêu gia bắt trở về, phái người đi tìm trợ lý của Lý Nhược, lúc này mới phát hiện Phác Hiền Quân đã rời khỏi thành phố Hàng Châu. Bất quá nàng có để lại cho cảnh sát một phong thơ, phía trên nói kỹ càng lý do tiểu tử Tiêu gia tại sao Lý Nhược, cũng như chuyện xãy ra ngày đó như thế nào.


Về phần Lâm Dịch, lúc cảnh sát lần nữa thẩm vấn hắn, hắn cuối cùng mở miệng, bất quá lại nói ở cùng với Diệp Khiêm. Cảnh sát tự nhiên chạy đến khách sạn mời Diệp Khiêm, ai biết lúc này Diệp Khiêm lại đang cùng thị trưởng thành phố Hàng Châu và Bí thư Tỉnh ủy Chiết Giang ăn cơm. Hai vị lãnh đạo đối với những cảnh sát kia giận dữ mắng mỏ, bọn họ sau khi bị mắng chửi đều hấp tấp rời đi. Bất quá Diệp Khiêm vẫn rất phối hợp đem chuyện ngày đó nói một lần, nói Lâm Dịch một mực ở cùng hắn. Bất quá lời này tự nhiên nói với giọng quan mười phần, những cảnh sát kia tự nhiên cũng sẽ tin rồi, cũng không thể không tin hắn a.

Ngay sau đó, thủ hạ của Hoàng Phủ Kình Thiên liền tới cục cảnh sát, án giết người bọn hắn mặc kệ, bất quá nhưng lại đem thi thể của Lý Nhược mang đi. Cảnh sát tự nhiên không dám có nửa điểm ngăn cản, những người kia cũng không phải là người mà bọn họ có thể đắc tội a.

Trong nội tâm của Diệp Khiêm lại cảm thấy thoải mái không thôi, rốt cục đã có thể chơi Hoàng Phủ Kình Thiên một lần rồi.

Vụ án dĩ nhiên rất nhanh định tính, tiểu tử Tiêu gia trở thành tội phạm giết người, hồ sơ đã chuyển giao viện kiểm sát chuẩn bị khởi tố, tiểu tử Tiêu gia sẽ phải sống trong lao ngục hết quãng đời còn lại. Bất quá tiểu tử này ở phòng giam đồn cảnh sát, cũng ăn không ít đau khổ, gã đầu trọc mà hắn mua chuộc, ai ngờ sau khi hắn đi vào phòng giam lại sửa chữa hắn, hắn thiếu chút nữa đã mất lớp da.

Lâm Dịch tự nhiên có thể từ cục cảnh sát đi ra, khi về đến nhà, Lâm Hải, Hứa Mai, Diệp Khiêm cùng mẹ của hắn đang ở trong nhà chờ hắn. Trông thấy Lâm Dịch, mẹ hắn cuống quít nhào tới, lo lắng hỏi: "Con không sao chớ? Có chịu ủy khuất gì hay không?"

Lâm Dịch lắc đầu, nói: "Mẹ, con không sao."

"Chuyện lần này coi như là cho con một bài học, nhìn con về sau còn có thể trung thực làm người hay không. Còn không mau tới cám ơn của anh rể của con, vì chuyện của con, mà hắn phải suy nghĩ rất nhiều." Lâm Hải nghiêm khắc nói.

Lâm Dịch đi đến, rất thành khẩn nhìn Diệp Khiêm, nói: "Cảm ơn anh rể!"

Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Đều là người một nhà, khách khí cái gì. Bất quá trải qua chuyện này, anh hi vọng em có thể trưởng thành, ở trong thể chế lăn lộn, phải hiểu được nhìn mặt mà nói chuyện, tính tình của em cũng phải thu liễm lại. Về sau hãy học tập thúc thúc cùng a di, hảo hảo ở trong thể chế lăn lộn, có phiền toái gì thì tới tìm anh, anh sẽ thay em giải quyết."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui