Nhìn thấy lông mày của Diệp Khiêm nhíu lại, Lâm Nhu Nhu kinh ngạc hỏi: "Làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?"
"Móa nó, đám giáo viên hỗn đãn, dám lôi kéo học sinh đi tiếp rượu." Diệp Khiêm cúp điện thoại, phẫn nộ quát, thế nhưng mà thanh âm lại không dám quá lớn, sợ lão tía nghe thấy sẽ lo lắng."Nhu Nhu, em ở chỗ này, anh đi một chút sẽ trở lại." Diệp Khiêm nói.
"Ừ, vậy anh mau đi đi!" Lâm Nhu Nhu nói.
Gật gật đầu, Diệp Khiêm bước nhanh ra ngoài, lúc đến phòng khách, cố nặn ra vẻ tươi cười, nói: "Lão tía, con đi ra ngoài một chút, rất nhanh sẽ trở về!"
"Ừ!" Lão nhân nhẹ gật đầu."Ba ba, đem áo khoác mặc vào, bên ngoài trời rất lạnh!" Diệp Lâm hấp tấp đem áo khoác đưa tới cho Diệp Khiêm, nói.
"Ngoan!" Diệp Khiêm sờ lên đầu của nàng, mặc thêm áo khoác liền đi ra ngoài. Sau khi xuống lầu, Diệp Khiêm gọi một cú điện thoại cho Jack, nói: "Cho ngươi ba phút, đem toàn bộ bảo an của công ty bảo an Thiết Huyết điều tới trước cửa ra vào của hội sở Kim Sắc Huy Hoàng chờ ta, phải phô trương thanh thế lên, mịa nó, lão tử thấy đám người kia đều chán sống rồi."
Jack không rõ Diệp Khiêm vì cái gì nổi điên như vậy, Kim Sắc Huy Hoàng đã nằm trong tay của mình rồi, điều nhiều người như vậy đi vào trong đó làm cái gì? Chẳng lẽ Diệp Khiêm rỗi rãnh không có chuyện làm, nên muốn phá địa bàn của mình để chơi à? Jack không dám hàm hồ, nghe ngữ khí của Diệp Khiêm đã biết rõ hắn thật sự tức giận rồi, lập tức cũng không dám chậm trễ, sau khi cúp điện thoại liền cuống quít thông báo cho tất cả thành viên của công ty bảo an Thiết Huyết.
Sau đó Diệp Khiêm lại gọi một cuộc điện thoại tới văn phòng thị chính, cũng không có cùng Vương Bình hàn huyên, trực tiếp đem chuyện này nói đơn giản một lần. Vương Bình chấn động, trời đang rất lạnh nhừng đầu lại chảy đầy mồ hôi, bọn chó hoang này, không có việc gì làm lại đi kiếm chuyện với Diệp Khiêm làm gì, lập tức không dám chần chờ, cuống quít gọi điện thoại cho Ban Thanh Tra Kỷ Luật, một đoàn người hấp tấp hướng hội sở Kim Sắc Huy Hoàng chạy đến.
Chiếc xe Lamborghini Aventador của Diệp Khiêm chạy như bay trên đường phố trung tâm. Lửa giận của Diệp Khiêm không có bị khí trời rét lạnh này áp chế, đám người kia cả ngày trong miệng treo đầy lời nhân nghĩa đạo đức, nhưng lại là một dám lãnh đạo dơ bẩn, vậy mà lại để cho học sinh cấp 3 tiếp rượu, quả thực là làm nhục ngành giáo dục.
Không lâu sau, xe của Diệp Khiêm đã đến trước cửa ra vào của hội sở Kim Sắc Huy Hoàng. Bảo an cuống quít đi tới, bọn hắn đối với chiếc xe này biết rõ ràng, đây chính là xe của lão bản Kim Sắc Huy Hoàng a.
"Ta hỏi các ngươi, hôm nay có phải là có quan viên ngành giáo dục đến đây?" Chân của Diệp Khiêm vừa đặt xuống đất, liền hỏi.
"Đúng vậy, bọn hắn đang ở trong phòng chữ Nhân, còn có lãnh đạo trường học và một số học sinh." Bảo an nhìn thấy Diệp Khiêm, cuống quít nói.
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, đi nhanh vào trong hội sở, hai gã bảo an cuống quít đi sau lưng hắn, tất cung tất kính. Đều là người thông minh, bọn hắn đương nhiên nhìn ra vị đại lão bản đang nổi giận, tự nhiên phải ở một bên hầu hạ. "Các ngươi không cần cùng ta đi tới đó, ta tự mình đi là được." Diệp Khiêm nói.
Nói xong, Diệp Khiêm hướng phòng chữ Nhân đi tới, từ rất xa đã nghe bên trong truyền đến âm thanh vui đùa ầm ĩ, cũng có âm thanh từ chối ngượng ngùng của một ít thiếu nữ. Cơn giận của Diệp Khiêm càng lên cao, ba bước chân làm thành hai bước chân. Lúc đến cửa ra vào, cũng bất chấp mọi thứ, một cước đem cửa phòng đạp ra.
Chỉ thấy trong phòng, có năm tên trung niên bụng phệ đang ngồi, bên cạnh còn có bảy tám thiếu nữ, Hàn Tuyết cũng ở trong đó, đoán chừng đầy đều là học sinh lớp 10 a. Trong đó có một người trung niên đang muốn rót rượu cho Hàn Tuyết. Nhìn thấy cửa phòng bị đá văng ra, mọi người không khỏi xoay đầu lại.
"Ngươi là ai? Ai cho ngươi vào, cút ra ngoài!" Một gã trung niên hói đầu trong đó kêu lên.
"Nhị ca!" Hàn Tuyết cuống quít đứng lên, hướng Diệp Khiêm nhào tới.
Diệp Khiêm ôm lấy nàng, vỗ vỗ, nói: "Không có chuyện gì đâu, nhị ca đã đến rồi." Nói xong, ánh mắt nhìn lướt qua những nam nhân trung niên đang ngồi, âm lãnh hỏi: "Nói, ai là người lớn nhất trong các ngươi?"
Lãnh đạo trường học vừa thấy người nhà học sinh đến, mồ hôi không khỏi tuôn ra đầu đầy, loại chuyện này nếu truyền ra ngoài, vậy đối với danh dự trường học danh dự sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Một gã nam nhân có hai mắt giống như con cóc đứng lên, cười cười xấu hổ, nói: "Ngươi là người nhà của Hàn Tuyết hả? Kỳ thật, chuyện là..."
"BA~!" Gã còn chưa nói hết, Diệp Khiêm đã cho gã một bạt tai, nổi giận nói: "Lão tử không muốn nghe ngươi giải thích, lão tử hỏi, nơi đây ai lớn nhất?"
"Hừ, tính tình không nhỏ ah. Tiểu tử, ngươi cần phải mở mắt ra hảo hảo nhìn rõ ràng, người nơi này ngươi có thể đắc tội nổi sao?" Nam nhân hói đầu khinh thường nói. Lãnh đạo trường học vừa mới nói với hắn, gia cảnh của Hàn Tuyết chỉ là gia đình bình thường mà thôi, hơn nữa trong nhà chỉ có một lão tía, là một lão nhân nhặt ve chai. Gia thế như vậy, hắn tự nhiên sẽ không sợ.
"Lão... Lão bản, đã xảy ra chuyện gì?" Dược hai bảo an bẩm báo, nói là Diệp Khiêm với vẻ mặt phẫn nộ tiến vào phòng chữ Nhân, Thượng Quan Phi Vân liền cuống quít chạy tới.
Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng, nói: "Người như vậy cũng có thể tiến vào phòng chữ Nhân của chúng ta mướn phòng?" Thượng Quan Phi Vân sửng sốt một chút, có chút khó hiểu, bất quá cũng không nói gì. Diệp Khiêm buông Hàn Tuyết ta, nói: "Em ở bên cạnh chờ một chút, nhi ca sẽ giúp em hả giận." Nói xong, đi nhanh ra phía trước, một cước đạp trên bụng tên nam nhân đầu hói, trực tiếp đạp hắn bay ra ngoài.
Mấy người bên cạnh thấy vậy cũng không dám động tay, bọn hắn thế nhưng mà nghe rành mạch, vị này chính là lão bản của hội sở này, đó cũng không phải là người mà bọn hắn có thể chọc nổi. Nam tử hói đầu té trên mặt đất, bụm lấy bụng của mình không ngừng khóc thét. Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng, tiến lên nắm tóc của hắn kéo đi ra bên ngoài. Quay đầu lại trừng những người kia, nói: "Các ngươi toàn bộ cút đi ra ngay cho tao, nếu không đợi tí nữa lão tử sẽ đem các ngươi đánh ra ngoài."
Những người kia nào dám chần chờ, hoang mang rối loạn đi theo ra ngoài. Nam tử hói đầu chỉ còn có vài cọng tóc, bất quá cứ theo đà này, đoán chừng vài cọng tóc cuối cùng cũng phải biến mất. Diệp Khiêm khí lực rất lớn, hắn căn bản không thể chống lại, bị Diệp Khiêm kéo đi ra ngoài.
Thượng Quan Phi Vân nhìn thoáng qua những học sinh kia, tựa hồ hiểu được, những người này cũng quả thực quá không thể tưởng nổi rồi, lại muốn học sinh đến tiếp rượu, hơn nữa còn kéo theo em gái của Diệp Khiêm tới, cũng khó trách lão bản của mình nổi giận như vậy. Thượng Quan Phi Vân nghĩ nghĩ, xem ra nên nói cho Hồ phó tổng chuyện này, phải triệt để thanh trừng một lần mới được.
Những học sinh kia cũng đều nhao nhao đi ra ngoài, các nàng ở đâu gặp trường hợp như vậy, đã sớm kinh hoảng không thôi.
Mới vừa đi tới bên ngoài, hơn mười chiếc limousine nhanh như chớp chạy như bay tới. Xe vừa dừng lại, mười mấy bảo an công ty Thiết Huyết thuần một bộ trang phục tác chiến, từ trong xe đi ra, đầu lĩnh chính là Hoàng Phủ Thiếu Kiệt. Trông thấy Diệp Khiêm trong tay kéo một người, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cuống quít đi tới, hỏi: "Sư phụ, có đánh nhau hay không vậy? Những ngày này ta buồn muốn chết."
Những lãnh đạo ngành giáo dục sảnh cùng lãnh đạo trường học đâu có thấy tình cảnh như vậy bao giờ, lập tức bị hù run rẩy toàn thân. "Muốn đánh nhau? Bên kia còn có rất nhiều người kia, đều là lãnh đạo tốt của chúng ta, là cán bộ tốt của dân chúng a, chiếu cố bọn hắn nhiều một chút, đừng giết chết là được." Diệp Khiêm nói.
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt hắc hắc cười nói: "Tuân lệnh!" Quay đầu lại nhìn thoáng qua những bảo an kia, nói: "Đều nghe rõ ràng rồi chứ, lão bản nói, đừng đánh chết là được, tùy tiện làm thôi!"
Bọn bảo an này, cả ngày đều huấn luyện nghẹn một bụng tức giận, nghe xong lời này, cũng đều là hưng phấn không thôi. Huống hồ, trong lời nói vừa rồi của Diệp Khiêm cũng đã rất rõ ràng, những kẻ này đều là sâu mọt của quốc gia, là tai họa của dân chúng. Bọn hắn đa phần đều là quân nhân xuất ngũ, đối với mấy kẻ làm quan này tự nhiên là không có nhiều hảo cảm, trong mắt bọn họ, chỉ có quốc gia, lãnh đạo quân đội cùng với lãnh đạo của công ty bảo an Thiết Huyết mà thôi.
Toàn thân những lãnh đạo kia đều run rẩy, lập tức bị hơn mười tên bảo an vây lại, chỉ nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết vang vọng trên mặt đất trắng xóa này.
"Lãnh đạo đúng không? Người đứng đầu đúng không? Dám để cho học sinh cùng ngươi uống rượu, lão tử tát chết ngươi." Diệp Khiêm vừa nói, vừa tát một bạt tai. "Các ngươi đều là sâu mọt của quốc gia, là bại hoại của xã hội, dân chúng quốc gia dùng tiền nuôi dưỡng các ngươi là cho các ngươi làm tốt công tác giáo dục, bồi dưỡng đời sau, các ngươi bồi dưỡng chính là như vậy à?" Diệp Khiêm nói xong, chợt cảm thấy phẫn nộ không thể kìm chế, hung hăng một cước đạp tới, nam tử hói đầu kia lập tức bị đạp bay ra ngoài, lăn mấy vòng, đồ ăn thức uống vừa rồi, toàn bộ phun ra hết, bên trong còn kèm theo tơ máu.
"Đem y phục của bọn hắn lột ra hết cho lão tử, lão tử thấy bọn hắn mập mạp, có lẽ cũng không sợ lạnh a." Diệp Khiêm nói.
Tiếng đã dừng rơi, những kẻ gọi là lãnh đạo, nguyên một đám bị lột sạch quần áo, thân thể trần truồng quỳ gối trên mặt tuyết. Những người này bình thường chỉ biết ăn uống vui đùa, chịu không nổi một chút đau khổ, làm sao chịu được tra tấn như vậy. Mặt mũi đã bị đánh bầm dập, toàn thân đau đớn, lại để thân thể trần truồng quỳ gối trong đống tuyết, chỉ cảm thấy những cơn gió lạnh kia giống như lưỡi lê, từng đao từng đao cắt lấy da thịt của bọn họ.
"Các ngươi rất thích uống rượu phải không? Đi, mang cho bọn hắn mấy két bia ướp lạnh!" Diệp Khiêm nhìn bảo an nói.
"Lão... Lão bản, không có... Không có bia ươp lạnh!" Bảo an nơm nớp lo sợ nói.
"Không ướp lạnh cũng được, với khí trời này đoán chừng qua vài phút sẽ đông cứng mà thôi. Chuyển lại đây mấy két bia đi!" Diệp Khiêm nói.
Những bảo an kia tuy nhiên không biết Diệp Khiêm tại sao lại cần bia, nhưng lão bản đang tức giận, bọn hắn tự nhiên không dám phản kháng, cuống quít chạy vào trong hội sở. Không bao lâu, mấy két bia được chuyển ra.
"Sư phụ, lấy bia làm gì a?" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt kinh ngạc hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...