Yêu, vĩnh viễn là chủ đề được quan tâm nhiều nhất trên thế giới này!
Lúc Lâm Nhu Nhu đẩy cửa phòng ra, cả người hoàn toàn giật mình, toàn thân nhịn không được có chút run rẩy. Chỉ thấy trong phòng, treo đầy đèn nê ông, lóe ra đủ loại màu sắc, ruy băng được treo đầy phòng khách, chính giữa phòng là một tấm ảnh thật lớn, là hình Diệp Khiêm cùng nàng chụp chung, bên cạnh viết hai câu thơ, "Chân trời góc biển không chia cách. Tình anh mãi mãi dành riêng em"
Nữ nhân, ở phương diện tình cảm thì hơn nam nhân rất nhiều. Trông thấy một màn này, nước mắt của Nhu Nhu liền chảy xuống, đó là nước mắt hạnh phúc, có mùi vị ngọt ngào.
"Lão công!" Lâm Nhu Nhu quay người, nhào vào trong ngực Diệp Khiêm, hạnh phúc khóc nức nở.
"Không có phí công của anh, anh chờ em nói lời này nha, ha ha!" Diệp Khiêm nở nụ cười, nói, "Tốt rồi, nha đầu ngốc, chúng ta vào đi thôi, còn có cái đặc sắc hơn chờ em!"
Lâm Nhu Nhu kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, người nam nhân này tựa hồ càng ngày càng đáng yêu! Nhẹ nhàng gật đầu, hai người đi vào trong phòng. Trong phòng, Diệp Khiêm đã sớm mở điều hòa, độ ấm rất cao, thật ấm áp, nhưng mà, để cho Lâm Nhu Nhu càng cảm thấy được sự ấm áp, chính là phần tâm ý của Diệp Khiêm.
"Em ngồi xuống, ngồi xuống đừng nhúc nhích!" Diệp Khiêm đem Lâm Nhu Nhu đặt trên ghế ngồi xuống, sau đó hấp tấp chui vào phòng bếp. Một lát, Diệp Khiêm bưng đồ ăn mà hắn đã sớm chuẩn bị mang lên. Rạng sáng hôm nay hắn đã chuẩn bị tốt món ăn, bay giời chỉ cần dùng lò vi sóng hâm nóng lên một chút, liền bưng ra.
Lâm Nhu Nhu kinh ngạc nhìn thấy cả bàn tràn đầy đồ ăn, quả thực có chút không thể tin được, kinh ngạc hỏi: "Đây là... Đây là anh làm?"
"Đây là món ăn vùng biển Caribbean chính tông, là món ăn sở trường của anh, em thử xem!" Diệp Khiêm vừa cười vừa nói.
Trong ấn tượng của Lâm Nhu Nhu, Diệp Khiêm là nam tử hán đại trượng phu, chắc chắn sẽ không tiến vào phòng bếp. Nhưng mà, người nam nhân này, lại vì nàng, tiến vào phòng bếp. Nhìn thấy bố trí bên trong nhà này, Lâm Nhu Nhu biết rõ, đây nhất định là Diệp Khiêm bỏ ra thời gian rất dài, chỉ sợ là suốt đêm a. Hai mắt của Lâm Nhu Nhu có chút ẩm ướt, nhìn khuôn mặt tươi cười của nam nhân trước mặt, trong nội tâm nàng cảm thấy thoải mái và hạnh phúc.
"Nha đầu ngốc, tại sao em lại khóc?" Diệp Khiêm vuốt vuốt đầu của nàng, khẽ cười nói.
"Ai bảo anh làm cho em cảm động như vậy." Lâm Nhu Nhu dúi đầu vào trong ngực Diệp Khiêm, nói.
Ban đêm, có chút rét lạnh, nhưng trái tim của Lâm Nhu Nhu lại cảm thấy rất ấm áp. Hai người nằm trên giường, Lâm Nhu Nhu đem đầu vùi trong ngực Diệp Khiêm, ngón tay tại lồng ngực của hắn vẽ những vòng tròn. Hồi lâu, Lâm Nhu Nhu chậm rãi nói: "Diệp Khiêm, em muốn đến tập đoàn Hạo Thiên công tác!"
"Tập đoàn Hạo Thiên?" Diệp Khiêm có chút sửng sốt một chút, kinh ngạc nói, "Em như thế nào bỗng nhiên muốn đi tập đoàn Hạo Thiên công tác? Em không muốn làm y tá tiếp sao?"
"Y tá chỉ có thể cứu một số người, lúc em ở Nam Phi có nghe nói qua tập đoàn Hạo Thiên có một quỹ giúp đõ người nghèo rất lớn, cho nên em muốn đi vào công tác, như vậy có thể sẽ giúp càng nhiều người hơn nữa." Lâm Nhu Nhu nói, "Diệp Khiêm, anh sẽ ủng hộ em chứ?"
Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Công việc kia rất vất vả, nhiều khi phải chạy đến những vùng núi xa xôi, hoặc là nơi có bệnh dịch."
"Em không sợ, bởi vì có anh ở sau lưng ủng hộ em, không phải sao?" Lâm Nhu Nhu kiên định nói.
Diệp Khiêm có chút nở nụ cười một, nói: "Tốt, em muốn làm cái gì, anh đều ủng hộ em. Anh sẽ nói cho em biết một bí mật, kỳ thật anh chính là ông chủ của tập đoàn Hạo Thiên."
"Thật sự?" Lâm Nhu Nhu kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, có chút không dám tin tưởng.
"Lừa em làm cái gì a, nha đầu ngốc, đương nhiên thật sự." Diệp Khiêm cười nhẹ nhàng vuốt mũi của nàng một cái.
Có chút trầm mặc một lát, Lâm Nhu Nhu nói: "Bất quá anh không được giúp em nói tốt, em sẽ tư xin việc bằng năng lực của mình. Nhớ rõ a, nếu không em sẽ tức giận."
Diệp Khiêm sững sờ, lập tức ha ha nở nụ cười, nha đầu vẫn giống như trước đây, bề ngoài nhu nhược nhưng một trái tim kiên cường. Gật gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Tốt, anh sẽ không giúp em, bất quá chờ lúc em bị quét ra khỏi cửa, cũng đừng có khóc lóc nha."
"Anh mới bị đuổi ra khỏi cửa, anh quá không tin lão bà của anh đi à." Lâm Nhu Nhu dí dỏm nói.
"Lão bà? Tiểu nha đầu không biết xấu hổ ah, em không có gả cho anh, sao có thể xem như vợ của anh." Diệp Khiêm trêu chọc nói.
"Hừ, em bây giờ đang bị anh ôm rồi, anh cần phải có trách nhiệm đối với em." Lâm Nhu Nhu hì hì cười cười, nói.
"Phụ trách, đương nhiên phải phụ trách, ha ha!" Cùng nha đầu này ở cùng một chỗ, Diệp Khiêm luôn có cảm giác yên bình, phảng phất tất cả tranh đấu đều biến mất, chỉ còn lại vui vẻ cùng hạnh phúc.
Sáng sớm ngày kế tiếp, Diệp Khiêm mang theo Lâm Nhu Nhu đi thăm lão tía. Nhi tử đi ngàn dặm phụ mẫu lo lắng, ly khai thành phố Thượng Hải vài ngày rồi, Diệp Khiêm biết rõ, lão tía khẳng định là đang lo lắng cho hắn, vị lão nhân hiền lành này luôn biểu hiện ra bộ dạng tùy ý, nhưng luôn một mình thừa nhận lấy thống khổ, luôn lo lắng cho Diệp Khiêm.
Lâm Nhu Nhu là người mà Diệp Khiêm muốn bảo vệ, thì lão tía là người mà Diệp Khiêm cả đời kính yêu nhất, vị lão nhân này dùng thân thể không cường tráng của lão, nuôi dưỡng Diệp Khiêm lớn thành người, đối với lão tía, trong nôi tâm của Diệp Khiêm tràn ngập chính là cảm ơn.
Tuy đã mua nhà cho lão tía, hắn cũng không cần phải ở trong mưa gió nhặt ve chai, nhưng mà Diệp Khiêm biết rõ trọng yếu hơn vẫn là phải thường xuyên ở cùng với lão, dù chỉ nói chuyện, tâm sự, uống một chén trà. Kỳ thật Diệp Khiêm biết rõ, đây thực chất là sự bướng bỉnh bên trong của lão, mỗi tháng Diệp Khiêm đều cho lão tiền, số tiền đó lão không xài mà lặng lẽ tích góp lại, lão cũng thường đi nhặt chai nhựa bán lấy tiền để giúp cho những nhười cần phải trợ giúp.
Lão tía là người như vậy, người giống như lão hôm nay đã rất ít, thiêu đốt lên tánh mạng của mình để giúp cho người khác. So về những cán bộ về hưu mỗi ngày giả vờ giả vịt đánh Thái Cực quyền thì tốt hơn rất nhiều.
Trông thấy Diệp Khiêm cùng Lâm Nhu Nhu đi đến, trên mặt lão tía hiện ra nụ cười sáng lạn, lão cũng không biết rõ công việc của Diệp Khiêm, nếu không lão sẽ lo lắng nhiều hơn nữa.
"Ba ba!" Trông thấy Diệp Khiêm, Diệp Lâm vui vẻ chạy qua, kêu lên.
Lâm Nhu Nhu sửng sốt một chút, lúc này mới nửa năm không gặp, Diệp Khiêm đã có con lớn như vậy sao? Bất quá rất rõ ràng, đây nhất định không phải là con của Diệp Khiêm. Diệp Khiêm một tay ôm lấy tiểu nha đầu, nói: "Con có nghe lời của gia gia hay không?"
"Đương nhiên là có, Lâm Lâm còn giúp gia gia đi nhặt bình nước suối, lần trước bán được thật nhiều tiền." Tiểu nha đầu hưng phấn nói. Diệp Khiêm áy náy nhìn lão tía, lão tía nhưng lại ha ha cười cười. Cái gì mới là giáo dục tốt nhất? Không phải thuê gia sư ưu tú nhất dạy kèm, không phải cho nàng học các loại kỹ nghệ, làm gương tốt, mới là giáo dục tốt nhất. Phương thức giáo dục của lão tía, có lẽ ở trong mắt rất nhiều người là hèn mọn cùng khinh thường, nhưng cái này có thể làm cho một đứa bé hiểu được, yêu cùng tôn trọng, đây mới là thứ mà con người cần phải học tập cả đời.
Diệp Lâm nháy mắt nhìn về phía Lâm Nhu Nhu, nói: "Ba ba, vị tỷ tỷ này là bạn gái của ba ba sao?"
Diệp Khiêm liếc nàng một cái, nói: "Nói lung tung, Con phải gọi là mụ mụ, ha ha!" Nói xong, Diệp Khiêm cũng nhịn không được nở nụ cười.
"Thế nhưng mà gọi mụ mụ thì trở nên già rồi!" Diệp Lâm bỉu môi nói.
Lâm Nhu Nhu trợn nhìn Diệp Khiêm, nói: "Đừng quan tâm đến ba ba của con, kêu tỷ tỷ là được rồi!" Vừa nói vừa vuốt mũi Diệp Lâm một cái.
Lão tía lúc này đang ở trong phòng bếp bận rộn, Diệp Khiêm đem tiểu nha đầu đặt trên ghế sa lon, sờ lên đầu náng, nói: "Con ngồi ở đây chơi, ba ba cùng tỷ tỷ đi giúp gia gia của ngươi nấu ăn! Sát, bối phận đều lộn hết rời!" Lời vừa ra khỏi miệng, Diệp Khiêm cảm thấy có chút không đúng, nhịn không được lắc đầu.
Lâm Nhu Nhu cười một tiếng, cùng Diệp Khiêm đi vào trong phòng bếp.
"Lão tía, để con làm cho, lão tía ra bên ngoài nghỉ ngơi đi!" Lâm Nhu Nhu thanh thúy kêu lên một tiếng, nói.
"Ha ha, tốt, tốt!" Trên mặt lão tía hiện ra bộ dáng tươi cười. Kỳ thật Diệp Khiêm cũng có nghĩ qua, mướn một bảo mẫu như vậy lão tía cũng có thể bớt lo một chút, nhưng lão tía lại kiên quyết không chịu. Lão nhân này rất bướng bỉnh, nhưng bướng bỉnh đáng yêu.
"Ba ba, tỷ tỷ, để con giúp hai người!" Diệp Lâm đi đến, nói. Diệp Khiêm không nói gì, bởi vì hắn đang phiền muộn vấn đề bối phận.
"Tốt, vậy con có thể làm cái gì?" Lâm Nhu Nhu sờ lên đầu của nàng hỏi.
"Con có thể lặt rau!" Tiểu nha đầu vui vẻ nói.
"Ha ha, thông minh như vậy ah." Lâm Nhu Nhu không hề keo kiệt khích lệ nàng, đối với tiểu hài tử mà nói, một câu cổ vũ so với một câu răn dạy càng thêm hữu dụng.
"Tốt rồi, nha đầu, con đi ra ngoài cùng gia gia di, ba và tỷ... Ai nha, ba và mẹ của con có chuyện muốn nói!" Diệp Khiêm nói.
Tiểu nha đầu cong miệng lên, hướng Diệp Khiêm thè lưỡi ra, nói: "Con gọi tỷ tỷ, cho ba ba tức chết, hắc hắc!" Nói xong, hấp tấp chạy ra ngoài, để Diệp Khiêm đứng ở nơi đó trợn mắt há hốc mồm.
Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Diệp Khiêm, Lâm Nhu Nhu vui vẻ nở nụ cười. Diệp Khiêm bất đắc dĩ thở dài, nói: "Không được a, về sau em phải sinh cho anh một đám tiểu tử, nếu không các ngươi liên hợp lại khi dễ anh, anh như thế nào chịu được ah."
"Không biết xấu hổ, ai sinh con cho anh ah." Lâm Nhu Nhu liếc Diệp Khiêm, hạnh phúc mà cười cười.
Thừa dịp nấu cơm, Diệp Khiêm đem chuyện của Diệp Lâm nói đơn giản một lần, trong mắt của Lâm Nhu Nhu không khỏi lóng lánh lấy lệ quang, hồi lâu, có chút cười cười, nói: "Về sau nàng là con của chúng ta, anh yên tâm đi, en sẽ dùng của tình yêu của em bao trùm nàng, bảo hộ lấy nàng."
Lúc này, điện thoại của Diệp Khiêm bỗng nhiên vang lên, cầm lấy xem xét, lại là số điện thoại của Hàn Tuyết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...