Siêu Cấp Binh Vương

Về phần mộng tưởng thời thiếu niên của Diệp Khiêm là cái gì, Diệp Khiêm cũng không có nói, Tống Nhiên cũng không có hỏi. Đối với rất nhiều người mà nói, mộng tưởng thời thiếu niên sẽ xói mòn theo thời gian, thời gian qua đi sẽ thấy nó không phải là chuyện gì trọng yếu, ngược lại còn cảm thấy có chút ngây thơ. Đương nhiên, cũng có người trải qua nhiều năm chìm nổi, nhớ lại mộng tưởng của mình lúc thiếu niên, cảm thấy như vậy là mỹ hảo.

Diệp Khiêm từ trước đến nay không thừa nhận mình là người quân tử, người khác cho mình một cái tát, mình nhất định phải đem tay của hắn chặt bỏ. Trải qua nhiều năm như vậy, Diệp Khiêm có đôi khi nhớ tới kinh nghiệm làm công thời thiếu niên, nó vẫn rõ mồn một trước mắt, tràn đầy bóc lột cùng tàn khốc.

Mặc dù vật đổi sao dời, hiện tại Vương Huy trong mắt hắn bất quá chỉ là một tiểu nhân vật; nhưng Diệp Khiêm muốn nhìn xem hắn khi nhìn thấy mình sẽ có phản ứng gì, nhất định sẽ rất thú vị.

Cùng Tống Nhiên ăn xong bữa tối, Diệp Khiêm mới trở lại biệt thự Tần Nguyệt. Lúc Tống Nhiên trông thấy Diệp Khiêm xuống xe đi về hướng biệt thự Tần Nguyệt, chỉ bất đắc dĩ cười cười, cũng không nói gì thêm. Đối với Tống Nhiên mà nói, nàng cũng không yêu cầu xa vời Diệp Khiêm có thể thời khắc đều ở bên cạnh nàng, nàng chỉ hi vọng trong nội tâm của Diệp Khiêm có thể có một chỗ giành cho nàng thì cũng đã đủ rồi. Nàng nhiều năm yên lặng vì hắn trả giá như vậy, xem như đã có hồi báo.

Đẩy cửa ra, chỉ có Tần Nguyệt ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách xem tivi, cũng không thấy Triệu Nhã. Diệp Khiêm có chút sửng sốt, cất bước đi vào.

"Trở về lúc nào?" Tần Nguyệt quay đầu nhìn Diệp Khiêm, ánh mắt rất nhanh lại nhìn phim truyền hình đang phát trên TV, hỏi.

"Sáng hôm nay, bất quá ngươi không có ở nhà, nên ta đi ra ngoài đi bộ một chút." Diệp Khiêm vừa nói vừa đi đến bên cạnh Tần Nguyệt ngồi xuống, nói, "Triệu Nhã? Như thế nào không thấy nàng? Còn có Hồ Hội, như thế nào cũng không thấy?"

Tần Nguyệt kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, nói: "Ngươi còn không biết sao? Nhã nhi mấy ngày hôm trước đã đi rồi. Hội Nhi có một số việc phải về kinh đô xử lý."


"Đi hả? Đi nơi nào?" Diệp Khiêm kinh ngạc hỏi.

"Ách, ngươi không biết thật hả." Tần Nguyệt ngẩn người, nói, "Nhã nhi đi nước Ý du học. Đúng rồi, nàng còn có phong thư gửi cho ngươi, để cho ta chờ ngươi trở về thì giao cho ngươi, ta thiếu chút nữa đã quên rồi."

"Du học?" Diệp Khiêm không khỏi ngạc nhiên, nha đầu kia như thế nào lại nghĩ đến đi nước Ý du học? Vừa mới chuẩn bị tiếp tục hỏi Tần Nguyệt, Tần Nguyệt đã đứng dậy đi lên lầu.

Không có bao lâu, Tần Nguyệt cầm một phong thơ xuống, đưa cho Diệp Khiêm, nói: "Đây nè, ngươi tự xem đi. Ah, đúng rồi, còn có chuyện này ta cũng muốn nói cho ngươi biết, qua ít ngày nữa ta cũng phải đi xa. Ngươi nếu như muốn ở chỗ này thì cứ tiếp tục ở chỗ này, nếu như không muốn ở thì khóa cửa kỹ là được rồi."

Diệp Khiêm một hồi mờ mịt, ngạc nhiên mà hỏi: "Ngươi cũng đi? Ngươi đi đâu vậy? Sẽ không phải cũng đi du học chứ?"

"Không phải, ta phải đi dạy học ở vùng núi xa xôi một thời gian." Tần Nguyệt nói.

Diệp Khiêm chợt cảm thấy thất lạc trong lòng, Nhu Nhu đi rồi, Triệu Nhã đi rồi, hiện tại Tần Nguyệt cũng muốn ra đi, trong khoảng thời gian ngắn Diệp Khiêm giống như cảm giác giống như mình đã mất đi tất cả. "Có thể không đi được không?" Diệp Khiêm yếu ớt hỏi. Lời vừa ra khỏi miệng, Diệp Khiêm liền cảm giác mình có chút làm kiêu, tuy cùng Tần Nguyệt ở chung không lâu, nhưng đối với Tần Nguyệt Diệp Khiêm vẫn có vài phần hiểu rõ, quyết định của Tần Nguyệt khẳng định không phải đơn giản có thể cải biến được. Nếu không, lúc trước nàng cũng sẽ không lựa chọn đi làm giáo viên, dựa vào thực lực của Tần Thiên Tần Nguyệt hoàn toàn có thể lựa chọn sinh hoạt tốt nhất. Có lẽ, đây là lý tưởng của Tần Nguyệt, là một phần kiên trì của nàng a.

Tần Nguyệt trong nội tâm rõ ràng có chút cảm động, gương mặt giống như băng sơn kia, vậy mà lặng yên rơi xuống một giọt nước mắt. Sau đó có chút cười cười, Tần Nguyệt nói: "Ta cũng không phải đi không trở lại. Như thế nào? Có phải không nỡ để ta đi?"


Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, nhẹ gật đầu, nói: "Đúng, anh không nỡ để em đi. Tần Nguyệt, I love you!"

Tần Nguyệt cả người không khỏi có chút run rẩy lên, những lời này, nàng đợi đã lâu rồi. "Vậy Nhu Nhu? Nhu Nhu làm sao bây giờ?" Tần Nguyệt hỏi.

Chuyện này Diệp Khiêm cũng phi thường xoắn xuýt, hoàn toàn chính xác, hắn yêu Lâm Nhu Nhu, nhưng cũng yêu Tần Nguyệt. Tựa như Lý Vĩ đã từng nói, Diệp Khiêm thật ra là người đa tình. Đúng là như thế, đa tình mà không lạm tình, tình yêu Diệp Khiêm đối với các nàng đều là xuất phát từ nội tâm.

Chứng kiến Diệp Khiêm không nói lời nào, khuôn mặt của Tần Nguyệt hiện lên nụ cười đắng chát. Kỳ thật, Tần Nguyệt rất rõ ràng, Lâm Nhu Nhu ở trong tâm Diệp Khiêm chiếm hữu lấy địa vị rất trọng yếu; bất quá, Diệp Khiêm có thể nói ra những lời này, nàng đã phi thường vui vẻ. Lúc bắt đầu yêu Diệp Khiêm, Tần Nguyệt đã biết rõ hắn đã có bạn gái, nhưng mà lại không thể dừng lại vì đã lỡ trót yêu hắn rồi. Trong nội tâm Tần Nguyệt, nàng cũng không phản đối chuyện Diệp Khiêm có nữ nhân khác, có lẽ đây là do liên quan đến hoàn cảnh gia đình nàng. Phụ thân của nàng có hai nữ nhân, vẫn có thể sống hòa thuận hạnh phúc cùng nhau.

Là nữ nhân kiên cường, cũng có một mặt yếu đuối, đặc biệt là trước mặt nam nhân mà mình yêu mến, căn bản không cách nào khống chế được sự yếu ớt của bản thân. Tần Nguyệt đem đầu rúc vào bờ vai của Diệp Khiêm, lẩm bẩm nói: "Diệp Khiêm, em không quan tâm anh có bao nhiêu nữ nhân, chỉ cần trong lòng của anh có em, là em đã rất thỏa mãn."

Diệp Khiêm nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Tần Nguyệt, nhu hòa vuốt ve. Hắn không biết nói cái gì, hắn cảm giác mình là người hạnh phúc nhất, cừa có được sự yêu thương của Nhu Nhu, lại vừa được Tần Nguyệt yêu thương chăm sóc...

"Làm giáo viên là giấc mộng của em, lần này đi dạy ở vùng núi xa xôi, cũng là lý tưởng của em. Em biết, anh nhất định sẽ ủng hộ em làm việc này, đúng không anh? Bởi vì, anh cũng từng trải qua cực khổ giống như những hài tử ở những vùng núi kia." Tần Nguyệt ôn nhu nói. Ai nói Tần Nguyệt là băng sơn, nàng cũng có một trái tim nóng hổi đang thiêu đốt lên.

Diệp Khiêm yên lặng nhẹ gật đầu, nói: "Vậy em phải cận thận tự chăm sóc bản thân." Ngoại trừ câu nói này, Diệp Khiêm cũng không biết nên nói cái gì cho phải, mặc dù trong lòng có muôn vàn không muốn, nhưng hắn không thể cướp đoạt mộng tưởng của người yêu của mình.


"Diệp Khiêm, yêu em đi!" Tần Nguyệt ngẩng đầu, nhìn Diệp Khiêm, trên gương mặt hiện lên một màu ửng hồng. Trong ánh mắt có một tia mong chờ, một ít khẩn trương và một tia hạnh phúc.

Diệp Khiêm không nói gì, nhẹ nhàng nâng cằm của Tần Nguyệt lên, hôn lên môi của nàng. Quần áo nhanh chóng cởi ra, mỹ nhân Như Ngọc, trong biệt thự tràn ngập tiếng rên rỉ của nữ nhân, không tránh khỏi để cho người khác tưởng tượng lan man.

...

Nếu có một ngày, ta phải ly khai ngươi, xin đừng thút thít nỉ non, bởi vì ta yêu ngươi.

Nếu có một ngày, tỉnh lại không thấy ta, xin đừng khổ sở, bởi vì ta ở phương xa yên lặng nhớ đến ngươi.

Nếu có một ngày, chợt nhớ tới ta, xin đừng phiền muộn, bởi vì ánh trăng bầu trời chính là ta, chiếu sáng lấy ngươi mỗi một tấc địa phương nguoi đi.

Không có ly biệt thương cảm,thì sao đoàn tụ vui cười!

Sáng sớm khi Diệp Khiêm tỉnh lại, Tần Nguyệt đã không ở bên người rồi, trên tủ đầu giường đặt một tờ giấy Tần Nguyệt lưu lại, "Trong phòng bếp có bữa sáng, sau khi tỉnh lại thì nhớ hâm lại!" Kí tên: Nguyệt!

Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, mặt mũi tràn đầy hạnh phúc, miễn cưỡng duỗi cái lưng mệt mỏi, Diệp Khiêm ôm gối tiếp tục nằm xuống. Trên gối tựa hồ còn có mùi thơm của cơ thể Tần Nguyệt, lại để cho người say mê.


Ôm gối trong chốc lát, Diệp Khiêm ngồi dậy, mở ra thư Triệu Nhã lưu lại.

"Khiêm: Em đi rồi, đi nước Ý du học, em nói rồi em sẽ trở thành người có thể trợ giúp ngươi giống như Nguyệt tỷ tỷ, đây là giấc mộng của em. Anh còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Khi đó anh gạt em nói là anh là hôn phu do ba em chọn cho en, một bộ dáng rất lưu manh; nhưng lại không biết vì cái gì, em tuy ngoài mặt rất phẫn nộ, nội tâm lại không khỏi có chút mừng rỡ. Em biết rõ, em đã thích anh rồi, thế nhưng mà em lại không muốn cứ như vậy gả cho anh, anh không có theo đuổi em. Nữ hài tử, không phải thường đươc hưởng thụ cảm giác được nam nhân theo đuổi sao? Anh có còn nhớ lúc ấy em cắn trên cánh tay của anh một cái không? Em cho rằng, làm như vậy em có thể đem em khắc vào trên người của anh, khắc vào trong lòng của anh, lại thật không ngờ, lại đem anh khắc vào trong lòng của em."

"Sau chuyện xãy ra ở thành phố Nam Kinh, em bỗng nhiên cảm giác được mình có một loại cảm giác mất mác, nhưng em đã tìm được mục tiêu của đời mình, phụ thân của em là nhân vật vĩ đại như vậy, với tư cách là nữ nhi của hắn, em sẽ không để cho hắn thất vọng, không phải sao? Em lựa chọn đi du học nước Ý, em muốn vì mục tiêu của mình phấn đấu, em tin tưởng, anh cũng sẽ ủng hộ em, đúng không anh? Tuy anh không có biểu hiện ra cũng không có nói, nhưng em cảm giác được, anh rất yêu em."

"Anh còn nhớ anh đã cõng em từ trên Tử Kim sơn xuống không? Em nghĩ, đây hồi ức đáng giá nhất của cả đời em. Nằm trên bờ vai của anh, em cảm giác được mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này, lưng của anh rất rộng lớn, để cho em có cảm giác được sự che chở của anh."

"Em đi rồi, anh không cần lo lắng cho em, nếu như gẫu nhiên nhớ tới em, như vậy anh hãy nhớ lại khoảng thời gian mà anh và em ở bên nhau. Em nghĩ, dù cho em đang ở phương xa, em cũng có thể cảm nhận được sự nhớ thương của anh. Lần này em cũng không biết phải đi bao lâu, thế nhưng mà mặc kệ bao lâu, em vĩnh viễn đều nhớ đến anh, anh cũng phải luôn nhớ ở phương xa có một nữ hài một mực yên lặng nhớ đến anh."

"Diệp Khiêm, em rất mong chờ đến ngày chúng ta gặp lại nhau, em hi vọng sẽ là cảnh tượng khác. Ta nghĩ, khi đó chúng ta có thể ôm nhau thút thít nỉ non một hồi, cảm thụ hơi ấm của nhau."

"Kí tên: Người yêu anh. Nhã nhi!"

Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, sau đó đem thư khép lại, trong nội tâm chỉ cảm thấy tình cảm đang không ngừng lăn lộn, lao nhanh lấy. Hạnh phúc, phiền muộn, thương cảm, nhớ thương... Một tia ý thức toàn bộ dâng lên, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Thư của Triệu Nhã giống như là môt con dao găm, hung hăng đăm vào trong tim của Diệp Khiêm, đem bóng dáng của nàng khắc vào trên đó. Trong lúc nhất thời, quá khứ đích từng ly từng tý giống như thủy triều dâng lên trong lòng Diệp Khiêm.

Diệp Khiêm chậm rãi đem thư bỏ vào trong phong thư, sau đó nhét vào trong ngăn kéo. Lúc nào, nhớ tới Triệu Nhã, lại lấy ra nhìn xem, có lẽ lại có một cảm giác khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui