Tưởng Chính Nghĩa đi đến trước mặt Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, nói: "Hoàng Phủ thiếu gia, ngươi đây là ý gì? Làm gì mà mang bộ đội tới vây quanh cục cảnh sát? Quân đội không tham gia chính sự, ngươi không phải muốn phá hư nghiêm lệnh này chứ?"
"Cái gì mà quân đội không tham gia vào chính sự? Ta không hiểu. Ngươi là quản sự ở đây?" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nhìn Tưởng Chính Nghĩa, nói.
"Ta là cục trưởng phòng công an thành phố Tưởng Chính Nghĩa!" Tưởng Chính Nghĩa ngạo nghễ nói.
"Được, được, ta quản ngươi là Tưởng Chính Nghĩa, hay là Tưởng Lệch Nghĩa, nói cho ta biết, sư phụ ta ở nơi nào?" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói.
"Sư phụ của ngươi? Sư phụ của ngươi là ai?" Tưởng Chính Nghĩa có chút nhíu lông mày, đối với câu nói của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt rõ ràng có chút không vui, bất quá trở ngại thế lực của Hoàng Phủ gia tộc, hắn cũng không tiện phát tác.
"Diệp Khiêm, sư phụ của ta là Diệp Khiêm!" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói.
Tưởng Chính Nghĩa hơi sững sờ, da đầu càng phát nổ ra, vừa cất bước một luật sư quốc tế, giờ lại là đại thiếu gia quân đội, mà còn là đồ đệ của Diệp Khiêm. Tưởng Chính Nghĩa hận không thể hung hăng đánh cho mình hai cái tát, mình không có việc gì đi trêu chọc vị tai họa kia làm gì ah. Bất quá, chuyện đã phát triển đến nước này, hắn cũng không có khả năng lui bước rồi, không nói trước Diệp Khiêm đến cùng có thể tha thứ cho mình hay không, riêng mặt mũi mình đã không có cơ hội lùi bước. Dù sao, mình đường đường cũng là cục trưởng phòng cảnh an thành phố Nam Kinh, làm sao có thể đi cầu xin một lão đại xã hội đen tha thứ, nếu mình làm như vậy sau này mình ở thành phố Nam Kinh làm gì còn mặt mũi nhìn ai.
"Diệp Khiêm đáng nghi ngờ tổ chức cùng tham hoạt động xã hội đen, hơn nữa tại hội sở của hắn lục soát ra thuốc phiện, cho nên hắn phải tiếp nhận điều tra của chúng ta. Hoàng Phủ thiếu gia, ta hi vọng ngươi có thể phối hợp với công tác của chúng ta. Ngươi hôm nay tự tiện điều động bộ đội bao vây cục cảnh sát, chuyện này ta cũng coi như cái gì cũng không biết, nếu như làm lớn lên trên, ngươi cũng không có quả ngọt mà ăn?" Tưởng Chính Nghĩa nói.
"Đánh rắm, ngươi đây là uy hiếp ta sao? Cái gì mà nghi ngờ tổ chức tham dự hoạt động xã hội đen, ngươi có chứng cớ không? Lập tức dẫn ta đi gặp sư phụ của ta, nếu như hắn có chuyện gì ta sẽ hỏi tội ngươi." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt không cho Tưởng Chính Nghĩa chút mặt mũi nào, ngôn ngữ kịch liệt.
Tưởng Chính Nghĩa cắn răng, gặp tình hình như vậy, hắn cũng biết coi như là mình không chp Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đi vào, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ cưỡng ép đi vào. Cùng một tiểu đội quân đội so sánh, những cảnh sát kia căn bản không được người ta xem vào mắt, đánh nhau chỉ sợ ngay cả cơ hội hoàn thủ đều không có. "Được rồi, ta mang ngươi đi vào, bất quá ngươi phải cho những người này không thể xằng bậy." Tưởng Chính Nghĩa nói.
"Nghe rõ chưa, các ngươi đều ở bên ngoài đợi, chơi đùa nhốn nháo thì có thể, đừng con mẹ nó dẫn xuất ra chuyện gì." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt quay đầu lại nói một tiếng, đây rõ ràng là ám chỉ bọn họ có thể làm loạn mà. Những cảnh sát trong cục đã sớm bị hù trốn ở bên trong đồn cảnh sát không dám đi ra, bên ngoài đều là một đám ăn cơm no không có chỗ phát tiết, bay giờ đi ra ngoài không chừng bị bọn hắn đánh cho một trận thì khổ.
Tưởng Chính Nghĩa nhìn thoáng qua những binh sĩ đang hưng phấn không thôi kia, bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể kỳ vọng bọn hắn đừng gây thêm chuyện gì nữa. "Đi thôi!" Tưởng Chính Nghĩa vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói.
Nếu như Hoàng Phủ Thiếu Kiệt không có thân phận gì, chỉ là đơn thuần một thiếu úy, Tưởng Chính Nghĩa cũng không sợ hắn như vậy, đáng tiếc chính là sau lưng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt còn có một lão tía là lão đại trong quân đội, còn có một đại bá là cục trưởng cục Quốc An, vô luận là người nào, cũng đều có thể để cho hắn chịu không nổi.
Lúc bước vào trong phòng thẩm vấn, trông thấy Diệp Khiêm đang thoải mái nhàn nhã đang ăn cơm, Hoàng Phủ Thiểu Kiệt cùng Tưởng Chính Nghĩa cũng không khỏi sửng sốt. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt phát hiện mình giống như có chút quá khẩn trương a, chỉ bằng thân phận của Diệp Khiêm coi như mình không đến, hắn cũng sẽ không có chuyện gì.
"Sư phụ, ngươi không sao chớ?" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt tiến lên vài bước, lo lắng hỏi.
"Không có việc gì, chỉ là có chút đói, thức ăn nhanh này ta hoài nghi có phải thức ăn qua ngày hay không mà nó có mùi vị ôi thiu." Diệp Khiêm ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, nói.
"Sư phụ, mặt của ngươi?" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nhìn thấy mặt mũi của Diệp Khiêm toàn là vết thương liền kinh ngạc, sau đó phẫn nộ không thôi, xem ra sư phụ nói một chút cũng không sai, những thằng nhãi con cục cảnh sát này thật đúng là đối với sư phụ lạm dụng bạo lực. Hắn lập tức nổi trận lôi đình, xoay người cầm súng đặt sau ót của Tưởng Chính Nghĩa, quát: "Lại dám đánh tổn thương sư phụ ta, ta thấy ngươi là muốn chết rồi. Có tin lão tử bắn chết ngươi không?"
Tưởng Chính Nghĩa có chút thất kinh, cái trán không khỏi chảy ra từng giọt mồ hôi, thế nhưng mà bị súng của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt chế trụ, không dám giơ tay đi lau. Hắn cũng không dám nghi ngờ Hoàng Phủ Thiếu Kiệt dám nổ súng hay không, tiểu tử này nổi danh cả gan làm loạn tại thành phố Nam Kinh. Cho dù Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đem mình giết đi, dựa vào thế lực nhà hắn, đoán chừng tiểu tử này cũng sẽ không có chuyện đại sự gì, chính mình cũng chỉ có thể là chết không công rồi.
"Hoàng... Hoàng Phủ thiếu gia, ngươi... Ngươi cũng phải cẩn thận a, coi chừng nổ súng, đây không phải là chuyện có thể đùa giỡn a." Tưởng Chính Nghĩa hoảng sợ nói.
"Ngươi cho rằng ngươi là cục trưởng phòng công an thì ta k dám bắn ngươi sao, ngươi đem sư phụ ta đánh thành như vậy, ta sao có thể đơn giản thả ngươi?" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt phẫn nộ nói.
"Cái kia... Cái kia không phải chúng ta đánh hắn, là chính bản thân hắn đánh hắn." Tưởng Chính Nghĩa vẻ mặt cầu xin nói. Tiền không phải lớn nhất, quyền cũng không phải lớn nhất, súng mới là lớn nhất, đây là đạo lý thiên cổ không thay đổi. Cho dù ngươi có tiền có quyền, lúc đối mặt súng để trên ót thì cũng phải bò xuống.
"Đjxmm~, ngươi nói ra câu đó, ngươi nói xem có ai tin hay không? Ngươi cho rằng là sư phụ là kẻ ngốc hả, có khuynh hướng tự ngược đãi a, tự mình làm bị thương? Ngươi như thế nào không tự đem mình đánh thành như vậy à?" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt quát.
Diệp Khiêm ở bên cạnh không khỏi sửng sốt, cảm giác lời này như thế nào càng nghe càng giống, tiểu tử này chửi mình nha. Ho hai tiếng, Diệp Khiêm nói: "Cái kia... Thiếu Kiệt, đem súng hạ xuống, đem súng hạ xuống, người ta dù gì cũng là cục trưởng phòng công an, ngươi sao có thể làm như vậy?"
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn đem súng thu vào. Hắn cũng không ngốc, chỉ là hù dọa Tưởng Chính Nghĩa mà thôi, thật để cho hắn giết Tưởng Chính Nghĩa hắn có thể không làm, mặc dù nói không nhất định sẽ có đại sự gì, nhưng chuyện giải quyết nhất định sẽ rất phiền toái, hơn nữa lão đầu tử trong nhà chỉ sợ sẽ hung hăng đánh mình một trận.
Tưởng Chính Nghĩa nhẹ nhàng thở ra, giờ phút này hắn bỗng nhiên cảm giác Diệp Khiêm đặc biệt đáng yêu, thế nhưng mà hắn cũng tinh tường, vị đại gia này không biết đang muốn đùa nghịch gì với mình. Bây giờ muốn hối hận cũng không còn kịp, hắn hiện tại cũng chỉ có thể kiên trì xông đi lên mà thôi.
"Sư phụ, thương thế của ngươi không có sao chứ? Là vương bát đản nào đem ngươi đánh thành như vậy, lão tử phải chặt tay của hắn cho hắn nếm mùi đau đớn." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đi đến trước mặt Diệp Khiêm, quan tâm nói.
Diệp Khiêm biết không thể lại để cho tiểu tử này nói nữa, nếu không không biết sẽ đem mình mắng thành cái dạng gì. "Không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi." Diệp Khiêm nói, "Bên ngoài làm gì mà ồn ào như vậy?"
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói: "Ta không phải sợ sư phụ bị chịu thiệt sao, ta mang theo một tiểu đội đến, ta muốn nhìn một chút, ai dám làm khó sư phụ ta." Vừa nói còn trừng Tưởng Chính Nghĩa ở bên cạnh.
Tưởng Chính Nghĩa vẻ mặt dở khóc dở cười, hiện tại cũng không biết là ai đang làm khó ai. "Diệp tiên sinh, chuyện hôm nay chúng ta đã điều tra xong, thuần túy là hiểu lầm, ngài có thể đi nha." Tưởng Chính Nghĩa hạ thấp mặt mũi của mình, nói. Hắn hiện tại cái gì đều không muốn nghĩ, chỉ muốn đem vị đại gia này nhanh chóng đưa ra ngoài, nếu không tràng diện này biết làm thế nào thu thập ah.
"Tưởng cục trưởng, ngài không phải đang nói đùa ta chứ?" Diệp Khiêm khóe miệng hiện lên bộ dáng tươi cười, nói, "Ngài còn nhớ rõ lời ta đã nói với ngài sao? Thỉnh Phật dễ dàng tiễn đưa Phật khó. Diệp Khiêm ta tại thành phố Nam Kinh dù gì cũng là người có uy tín danh dự, ngươi tại trước mặt nhiều phóng viên như vậy bắt ta tới đồn công an, ta cứ như vậy đi ra ngoài, mặt mũi của ta biết để vào đâu? Những báo chí tạp chí truyền thông sẽ nói như thế nào? Bọn hắn sẽ nói ta là phần tử xã hội đen, bị tình nghi nhiễu loạn xã hội trị an, đến lúc đó chẳng những là danh dự cá nhân ta bị hao tổn, mà ngay cả hình tượng của công ty mà ta thật vất vả xây dựng cũng đều toàn bộ hủy. Tổn thất ở trong đó, ngươi gánh chịu cho ta hả?"
Tưởng Chính Nghĩa âm thầm thở dài, Diệp Khiêm nói những lời này căn bản đều là nói nhảm, còn không phải là muốn mình hướng hắn nhận lỗi sao, không phải là muốn làm hao tổn mặt mũi của mình, cũng làm cho những đại ca thành phố Nam Kinh biết, Diệp Khiêm không sợ Tưởng Chính Nghĩa, cục cảnh sát muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
"Vậy theo ý Diệp tiên sinh ta phải làm như thế nào ngươi mới thoả mãn?" Tưởng Chính Nghĩa nói.
"Kỳ thật rất nhiều chuyện ta và ngươi đều là lòng dạ biết rõ, ngươi hôm nay náo động tĩnh lớn như vậy, đơn giản là muốn giúp Tô Kiến Quân lấy lại danh dự mà thôi. Tại thành phố Nam Kinh người nào không biết quan hệ của các ngươi, ngươi cũng cũng đừng phủ nhận với ta, nói đó chỉ là lời nói vui đùa. Ta chỉ muốn biết, lúc Tưởng cục trưởng quyết định làm như vậy, có nghĩ tới hậu quả hay không? Ngươi cho là Tô Kiến Quân nhất định có thể đánh bại ta sao?" Diệp Khiêm nói.
Tưởng Chính Nghĩa không biết trả lời thế nào, chỉ có thể là cười cười xấu hổ, không biết nói cái gì cho phải.
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Mỗi người đều phải trả giá cho những việc mà mình làm, sai cũng tốt, đúng cũng tốt, đều là quyết định của mình. Ta Diệp Khiêm không phải là người tùy tiện đi khi dễ người khác, nhưng lại cũng không phải người mặc người khác chém giết. Ta trực tiếp nói cho ngươi biết, chuyện này không để cho ta một đáp án thỏa mãn, ta sẽ không rời khỏi cục cảnh sát."
Tưởng Chính Nghĩa một hồi ngạc nhiên, mình đã hạ thấp thái độ rồi, vậy mà Diệp Khiêm lại vẫn như vậy không chết không ngớt. Trong lúc nhất thời, có chút không biết làm sao.
"Vị đại nhân nào đang ở đây mà làm trận thế lớn như vậy? Hóa ra là nhìn trúng hoàn cảnh của cục cảnh sát chúng ta không muốn đi nữa à." Một âm thanh cứng cáp hữu lực truyền tới. Mọi người không khỏi kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão giả ước chừng hơn năm mươi tuổi, đi theo phía sau một vị trung niên tuổi hơn bốn mươi, sau đó là một đám nam tử tuổi không lớn lắm từ bên ngoài đi đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...