Siêu Cấp Binh Vương

Lỗ Vinh Quang nghiêm trang ngồi xổm xuống, lấy chút bột phấn trắng ở trên sàn nếm một chút, sợ hãi than nói: "Thuốc phiện? Cục cảnh sát cũng có thuốc phiện a, Tưởng cục trưởng, ta bây giờ không phải là có thể tố cáo ngươi buôn lậu thuốc phiện à?"

Tưởng Chính Nghĩa một hồi kinh ngạc, đây quả thực quá lưu manh. Kỳ thật, trong giới luật sư, người nào không biết Lỗ Vinh Quang là điển hình của luật sư lưu manh ah. "Thuốc phiện là các ngươi mang đến, cũng dám công nhiên mang theo thuốc phiện tiến vào cục cảnh sát, ta hiện tại có thể đem ngươi bắt lại." Tưởng Chính Nghĩa phẫn nộ nói.

"Ngươi đây là vu oan a, các ngươi ai trông thấy ta mang theo thuốc phiện à? Ta sẽ tố cáo các ngươi tội phỉ báng người khác." Lỗ Vinh Quang nói.

Hoàn toàn chính xác, ai cũng không có trông thấy thuốc phiện kia là do tiểu tử tuổi trẻ ném ra. "Hừ!" Tưởng Chính Nghĩa tức giận hừ một tiếng.

Lỗ Vinh Quang nói: "Tưởng cục trưởng, hiện tại ngươi có lẽ minh bạch chưa, cho dù ngươi ở trong hội sở của thân chủ của ta phát hiện thuốc phiện, cũng không thể chứng minh là hắn buôn bán thuốc phiện. Nếu như ngươi muốn truy cứu trách nhiệm của thân chủ của ta, thì ngươi phải chăng cũng nên truy cứu trách nhiệm của mình? Bất quá ngươi cũng không cần sợ, những thứ này chỉ là bột mì mà thôi, nhưng cũng không ai có thể bảo chứng lúc nào đó trong văn phòng hoặc là trong nhà của Tưởng cục trưởng, lúc nào đó lại toát ra mấy bao thuốc phiện ah."

Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn ah. Tưởng Chính Nghĩa hận nghiến răng, thế nhưng mà đối phương là luật sư quốc tế, không phải là người đơn giản, đừng nói mình chỉ là cục trưởng phòng công an thành phố, coi như là bí thư thị ủy, cũng phải cho Lỗ Vinh Quang ba phần mặt mũi. "Chuyện đến cùng là như thế nào thì chúng ta sẽ tra rõ ràng, chúng ta mời Diệp tiên sinh đến, cũng chỉ là hiệp trợ điều tra mà thôi." Tưởng Chính Nghĩa ngữ khí không khỏi mềm nhũn xuống.

"Hiệp trợ điều tra?" Lỗ Vinh Quang nói ra, "Hiệp trợ điều tra vì sao phải đem thân chủ của ta còng tay lại? Hơn nữa, thân chủ của ta có quyền lợi cự tuyệt hiệp trợ điều tra."

"Lỗ luật sư, chúng ta đều là công dân tốt, hiệp trợ cảnh sát phá án là trách nhiệm của chúng ta." Diệp Khiêm một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, nói, "Chỉ là, để cho ta thật không ngờ chính là, những cảnh sát này vậy mà muốn vu oan giá họa cho ta, vu oan giá hoạ ah."

Lỗ Vinh Quang nhìn thoáng qua vết thương trên mặt của DIệp Khiêm, phẫn nộ nói: "Tưởng cục trưởng, đây mà là hiệp trợ điều tra sao? Đừng nói thân chủ của ta không phải phạm nhân, coi như là phạm nhân, các ngươi lại dám lạm dụng hình phạt riêng như vậy, là đang xúc phạm luật pháp quốc gia. Chuyện này, ta sẽ không cứ như vậy bỏ qua. Tiểu Lý, chụp ảnh cho Diệp tiên sinh, nhớ chụp cho cẩn thận, những bức ảnh này đều là chứng cứ quan trọng."


Người trẻ tuổi đáp ứng, lấy điện thoại di động ra bắt đầu chụp những vết thương trên mặt của Diệp Khiêm. Tưởng Chính Nghĩa một hồi kinh ngạc, hiện tại có miệng cũng nói không rõ nữa à.

"Cái này... Cái này không phải chúng ta làm, chúng ta không có sử dụng bạo lực." Tưởng Chính Nghĩa có chút bối rối nói. Một luật sư quốc tế, nếu như đưa Tưởng Chính Nghĩa tố cáo lên toà án, tuy không đến mức có thể đem hắn thân bại danh liệt, nhưng cũng đủ cho hắn mất một lớp da. Hơn nữa, kẻ thù chính trị của mình, chỉ sợ cũng sẽ âm thầm trợ giúp, đến lúc đó vị trí cục trưởng phòng công an của mình chỉ sợ cũng bảo vệ không được.

"Ý của Tưởng cục trưởng là những tổn thương này là thân chủ của ta tự mình làm đúng không? Tưởng cục trưởng cảm thấy lời này của ngài sẽ có bao nhiêu người tin tưởng? Có thể làm cho người ta tin phục sao?" Lỗ Vinh Quang nói. Sau đó, đưa ánh mắt chuyển hướng Diệp Khiêm, nói: "Diệp tiên sinh, ngươi phải chăng muốn tố cáo hắn? Ta có thể giúp ngươi lập tức viết đơn kiện."

"Tố cáo, đương nhiên ta muốn tố cáo. Ta là một công dân tốt tới hiệp trợ cảnh sát phá án, lại bị kết cục như vậy. Tố cáo, ta muốn hắn mất chức cảnh sát." Diệp Khiêm một bộ dáng rất ủy khuất nói.

"Tốt." Lỗ Vinh Quang nói, "Tiểu Lý, lập tức gọi điện thoại trở về công ty, để cho bọn hắn bắt đầu bắt tay vào làm chuyện này."

"Vâng!" Người trẻ tuổi bên cạnh lên tiếng, lập tức móc điện thoại ra.

"Tưởng cục trưởng, ta hiện tại có thể nộp tiền bảo lãnh thân chủ của ta không?" Lỗ Vinh Quang nói.

"Đi thôi, đi làm thủ tục a!" Tưởng Chính Nghĩa có chút ủ rũ, bất đắc dĩ nói. Ngày mai báo chí đầu đề, khẳng định là bản thân mình lạm dụng bạo lực, ẩu đả dân tốt. Tăng thêm thân phận của Diệp Khiêm tại thành phố Nam Kinh cùng với thân phận của Lỗ Vinh Quang, phiền phức của mình chỉ sợ sẽ càng lớn hơn.


Diệp Khiêm lại lắc đầu, nói: "Không không không, Lỗ luật sư, ta không muốn nộp tiền bảo lãnh, ta không đi, không đi."

Lỗ Vinh Quang có chút sửng sốt, không khỏi mỉm cười, cùng Diệp Khiêm đánh qua nhiều lần quan hệ, hắn biết rõ tính tình của hắn, hiện tại hắn không đem Tưởng Chính Nghĩa đùa chết sẽ không bỏ qua. Lỗ Vinh Quang nói, "Tưởng cục trưởng, ta có thể cùng thân chủ của ta nói vài câu không?"

"Hừ!" Bất đắc dĩ thở dài, Tưởng Chính Nghĩa nói: "Xin cứ tự nhiên!" Nói xong, tức giận xoay người rời đi.

"Diệp tiên sinh, kế tiếp chúng ta phải làm như thế nào?" Lỗ Vinh Quang hỏi.

Diệp Khiêm khóe miệng hiện lên bộ dáng tươi cười, hướng Lỗ Vinh Quang vẫy vẫy tay, sau đó nhỏ giọng nói vài câu. Lỗ Vinh Quang liên tục gật đầu, khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cưới tà.

Lỗ Vinh Quang sau khi rời khỏi, Diệp Khiêm thích ý gác hai chân của mình lên mặt bàn, tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, dám cùng mình chơi đùa, vậy thì chơi chết hắn.

Lúc này, điện thoại của Diệp Khiêm bỗng nhiên vang lên. Đáng tiếc hai tay của hắn bị còng ở đằng sau ghế, muốn cầm cũng không được. May mắn, lúc này một gã cảnh sát đi đến, đúng là cảnh sát vừa rồi nói chuyện với Diệp Khiêm. Tưởng Chính Nghĩa chắc chắn là không muốn gặp lại Diệp Khiêm rồi, hắn hiện tại cảm thấy đầu của mình to như cái đấu, kế tiếp không biết nên làm sao bây giờ. Hắn đâu nghĩ đến kết quả sẽ là như vậy, có lẽ cho tới nay hắn thực là đánh giá mình quá cao rồi, không phải những người trên giang hồ đều sợ mình, mà là bán cho mình ba phần mặt mũi mà thôi, nếu như làm thật, mình cũng không có bao nhiêu chỗ tốt. Thật đúng là thỉnh Phật dễ dàng tiễn đưa Phật khó, sự tình phát triển đến bước này, hắn có chút không biết làm thế nào giải quyết tốt hậu quả.

"Huynh đệ, giúp một việc, lấy điện thoại di động dùm cho ta." Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói.


"Ta hay là giúp ngươi mở còng tay ra a!" Cảnh sát trẻ tuổi nói, đi đến bên người Diệp Khiêm mở còng tay ra.

"Cảm ơn!" Diệp Khiêm nói xong, lấy điện thoại ra. "Sư phụ, ngươi ở chỗ nào? Như thế nào đến bây giờ mới nghe điện thoại à? Có phải có hoạt động gì hay không?" Đối diện truyền đến âm thanh có chút mong chờ của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, tiểu tử này xem ra là đập phá quán thành nghiện.

"Hoạt động cái rắm, lão tử bây giờ đang ở cục cảnh sát, có cần phải ngồi thêm chút nữa?" Diệp Khiêm nói.

"Cái gì? Cục cảnh sát? Làm gì? Giao túi tiền hả?" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt trêu ghẹo nói.

"Xéo đi, ta là bị bắt, hiện tại đang bị thẩm vấn. Ta bị vu oan giá hoạ, lại còn bị lạm dụng bạo lực a, Thiếu Kiệt, sư phụ ngươi khổ quá ah." Diệp Khiêm hận không thể chảy nước mắt nước mũi a, cảnh sát trẻ tuổi nghe xong có chút dở khóc dở cười, hắn chưa từng thấy qua có người ở bên trong đồn cảnh sát giống như Diệp Khiêm như vậy.

"Cái gì? Bọn họ muốn làm phản. Sư phụ, ngươi ở cục cảnh sát nào?" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt phẫn nộ quát. Những cảnh sát kia cũng quá to gan lớn mật rồi, sư phụ của mình cũng dám bắt, lại còn vu oan giá hoạ, lạm dụng bạo lực, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nóng tính lập tức muốn bạo phát.

"Đừng làm lớn quá, tùy tiện chơi đùa là được." Diệp Khiêm nói xong, đem tên phân cục mình đang ở nói cho Hoàng Phủ Thiếu Kiệt.

"Sư phụ, ngươi chờ, ta sẽ lập tức tới cứu ngươi." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói xong, cúp điện thoại bắt đầu vội vàng kêu người.

...

"Tưởng... Tưởng gia, không tốt rồi." Lúc chạng vạng tối, Tưởng Chính Nghĩa đang ngồi trong phòng làm việc, lông mày chăm chú nhíu lại, đầu đau như muốn nổ. Hắn ở đâu còn có tâm tư đi thẩm vấn Diệp Khiêm, hận không thể để tên tai họa này lập tức rời khỏi cục cảnh sát, nhưng bây giờ ngược lại tốt rồi, cho dù có mời cũng không mời Diệp Khiêm đi được, hơn nữa, hắn cũng không bỏ xuống được mặt mũi mà đi cầu Diệp Khiêm. Đang lúc sứt đầu mẻ trán, cục trưởng phân cục chạy tiến đến, vội vàng hấp tấp nói.


"Vội cái gì, vội cái gì, trời sập không được." Tưởng Chính Nghĩa có chút buồn bực nói, chuyện phiền lòng đã đủ nhiều rồi, cục trưởng phân cục còn vội vàng hấp tấp, không có một điểm phách lực, xem ra mình nên cân nhắc có nên rút chức của hắn lại hay không, đổi một người khác. "Nói đi, xảy ra chuyện gì?" Tưởng Chính Nghĩa hỏi.

"Cảnh... Cục cảnh sát bị bao vây." Cục trưởng phân cục thất kinh nói.

"Cái gì? Những người này cũng quá lớn mật rồi, ngay cả cục cảnh sát cũng dám bao vây. Có phải là thủ hạ của Diệp Khiêm hay không? Để cho cảnh sát chống bạo động tới, bắt toàn bộ lại cho ta, ta xem ai còn dám nháo sự." Tưởng Chính Nghĩa nói.

"Không... Không phải, là xe quân đội thành phố Nam Kinh, chúng ta bị bộ đội bao vây." Cục trưởng phân cục bối rối nói.

"Cái gì?" Tưởng Chính Nghĩa chấn động, mãnh liệt đứng lên, nói, "Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Người trong quân đội thành phố Nam Kinh vây cục cảnh sát của chúng ta làm cái gì?"

"Ta... Ta cũng không biết ah." Cục trưởng phân cục nói.

"Phế vật, ngươi mấy năm này làm cục trưởng xem như là đồ vô dụng rồi." Tưởng Chính Nghĩa phẫn nộ nói, "Còn không theo ta đi ra ngoài nhìn xem?"

Bên này thì sứt đầu mẻ trán, vội vàng hấp tấp, còn Diệp Khiêm thì lại vẻ mặt thoải mái nhàn nhã, ngồi ở trong phòng thẩm vấn ăn thức ăn nhanh, uống nước khoáng, thật tiêu diêu tự tại. Hắn tuy không biết rõ tình huống bên ngoài, nhưng nghe thấy âm thanh ô tô rung động bên ngoài, là hắn biết nhất định là Hoàng Phủ Thiếu Kiệt tiểu tử kia đã tới. Âm thầm hít một tiếng, lẩm bẩm nói: "Tiểu tử này, trận hình cũng không có nhỏ a, thu tên đồ đệ này cũng không có uổng công."

Bước ra cửa ra vào cục cảnh sát, Tưởng Chính Nghĩa chấn động, chỉ thấy một chiếc xe tải, một đám lính mặc đồ dã chiến đang đứng trước cửa ra vào, tất cả đều súng vác vai, đạn lên nòng hướng vào trong cục cảnh sát đi tới, xem nhân số, ít nhất cũng là một tiểu đội. Đi tuốt ở đàng trước đúng là Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, một thân quân trang thiếu úy, sắc mặt âm lãnh, tràn đầy mùi thuốc súng.

Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, Tưởng Chính Nghĩa thế nhưng mà nhận thức, vị này đại thiếu gia quân đội thành phố Nam Kinh, gây ra không ít chuyện phiền toái. Có thể là do người trong quân đội cực kỳ bao che khuyết điểm, tăng thêm thế lực của Hoàng Phủ gia tộc, Tưởng Chính Nghĩa cũng chỉ đành mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua. Hôm nay vị đại thiếu gia quân đội này vậy mà mang theo bộ đội bao vây cục cảnh sát, để cho hắn có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mình giống như cũng không có đắc tội vị đại thiếu gia này ah.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui