Hoàng Phủ Kình Thiên sớm đã biết mình đến Hoa Hạ, khẳng định đối với chuyện của Ngô Hoán Phong cũng biết rồi, cho nên Diệp Khiêm cũng không cần phải dấu diếm nữa, mang theo Ngô Hoán Phong lái xe trực tiếp hướng trà lâu Hoàng Phủ Kình Thiên đã nói chạy tới.
Tựa hồ người Hoa Hạ lớn tuổi đều thích đến trà uống trà, tuy hiện tại nhân sĩ thành công cùng với người trẻ tuổi cũng bắt đầu đến trà lâu nói chuyện làm ăn, nghĩ ngơi trò chuyện, nhưng chỉ là học đòi văn vẻ mà thôi. Diệp Khiêm đối với trà đạo cũng không có nghiên cứu, chỉ là đơn thuần ưa thích mà thôi. Tuy ở nước ngoài thời gian không ngắn, nhưng Diệp Khiêm vẫn không thích uống cafe.
Đi đến lầu hai của trà lâu, liền trông thấy Hoàng Phủ Kình Thiên đang ngồi đợi hắn, ngoài ra còn có một người trẻ tuổi, chính là Hoàng Phủ Thiếu Kiệt. Lúc trông thấy Diệp Khiêm, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cuống quít đứng lên, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng cùng tôn kính.
Diệp Khiêm có chút sửng sốt, xem tình hình tựa hồ không phải là vì chuyện Phật tổ Xá Lợi a, nếu không Hoàng Phủ Kình Thiên cũng sẽ không mang Hoàng Phủ Thiếu Kiệt tới. Có chút cười cười, Diệp Khiêm cất bước đi tới, cũng không khách sáo, tùy tiện ngồi xuống.
Hoàng Phủ Kình Thiên ha ha nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn thấy Ngô Hoán Phong ngồi bên cạnh Diệp Khiêm, âm thầm nhẹ gật đầu, nghĩ thầm, không hổ là người Nanh Sói a, ai, nếu như đều là lính của mình thì thật tốt biết bao. "Ngươi là Ngô Hoán Phong? Không tệ, không tệ, không hổ là thành viên Nanh Sói ah." Hoàng Phủ Kình Thiên tán dương, nói, "Ngươi cũng ngồi đi, đều là người một nhà, không cần khách khí."
Diệp Khiêm trợn nhìn Hoàng Phủ Kình Thiên, nói: "Ai với ngươi là người một nhà a, cũng đừng chắp nối lung tung." Sau đó nhìn Ngô Hoán Phong, nói: "Ngồi đi, cùng lão đầu tử này không cần khách khí, muốn uống gì, muốn ăn cái gì tự gọi lấy."
Hoàng Phủ Kình Thiên ha ha cười nói: "Đúng vậy a, đúng vậy a, không cần khách khí, muốn uống gì cứ gọi, ta mời khách."
Ngô Hoán Phong nhẹ gật đầu, nhìn nhân viên phục vụ bên cạnh nói: "Có vây cá không?" Nhân viên phục vụ sửng sốt, lắc đầu, nơi này là trà lâu chỉ có một chút điểm tâm mà thôi, nơi nào sẽ có vây cá ah. "Vậy bào ngư thì sao? Cũng không có? Thịt cá sấu có không?" Ngô Hoán Phong có chút buồn bực trợn nhìn nhân viên phục vụ, nói, "Món gì cũng không có ngươi chạy qua đây làm cái gì?"
Hoàng Phủ Kình Thiên đã sớm nghe nói Ngô Hoán Phong là người lạnh lùng nhất bên trong Nanh Sói, thế nhưng mà hôm nay gặp mặt, lại quả thực có chút để cho hắn giật mình, không khỏi có chút sửng sốt. Diệp Khiêm nhưng lại cười thầm không thôi, kỳ thật không có người so với hắn hiểu rõ Ngô Hoán Phong, hắn điển hình là người bên ngoài lạnh lẻo, nội tâm cuồng nhiệt, không phải hắn cả ngày cố ý trang khốc, chỉ là bản tính của hắn mà thôi. Nhưng có đôi khi lại cũng không tự chủ được bộc lộ ra một ít ngôn ngữ làm cho người ta sợ hãi không thôi.
Nhân viên phục vụ ngẩn người, đi cũng không được, không đi cũng không được, hoàn toàn bị Ngô Hoán Phong làm cho có chút trở tay không kịp. Sau nửa ngày, nhân viên phục vụ khẩn trương nói: "Thực xin lỗi tiên sinh, đây là menu của chúng ta, ngài nhìn một chút có thứ ngài cần không."
Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, tiếp nhận menu, nói: "Chớ khẩn trương, hắn nói đùa ngươi mà thôi." Sau đó tùy tiện chọn hai ấm trà và một ít điểm tâm.
Nhân viên phục vụ cuống quít gật đầu, nói: "Xin ngài chờ một lúc!" Nói xong, quay người ly khai. Thế nhưng mà, trên đường đi vẫn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Ngô Hoán Phong, hiển nhiên là đối với thiếu niên cụt tay lãnh khốc sinh ra hứng thú thật lớn.
Từ khi Ngô Hoán Phong bước vào cửa, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt một mực vụng trộm đánh giá thiếu niên cụt tay này, thân là quân nhân hắn có thể cảm giác được mùi máu tươi trên thân thể Ngô Hoán Phong, trong nội tâm tràn ngập tò mò cùng kinh ngạc. Ngô Hoán Phong quay đầu nhìn hắn một cái, cái gì cũng không nói. Nhưng là, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt lại từ trong ánh mắt của hắn cảm nhận được sợ hãi giống như mình là cừu non bị Sói nhìn chằm chằm vào, nhịn không được rùng mình một cái.
Diệp Khiêm lườm Hoàng Phủ Kình Thiên, nói: "Lão đầu tử, hôm nay bảo ta đến đây không phải là hưng sư vấn tội chứ?"
Hoàng Phủ Kình Thiên sững sờ, lập tức ha ha cười nói: "Sao có thể chứ, chuyện kia là của sai lầm của chúng ta, hại ngươi toi công bận rộn một hồi. Thật sự là thật có lỗi, thật có lỗi ah."
Diệp Khiêm nhún vai, nói: "Được rồi, đừng nói lời khách sáo, quy củ cũ, tiền ngươi vẫn phải trả đủ, một phân không thể thiếu."
"Đó là tự nhiên. Bất quá, ngươi cũng biết, hiện tại tài chính căng thẳng a, trì hoãn chút ít được không." Hoàng Phủ Kình Thiên kêu khổ nói.
"Thôi đi, ngươi cũng đừng cùng ta kêu khổ. Người nào không biết, hiện tại quốc gia chúng ta rất giàu có, người làm quan ai cũng tai to mặt lớn. Không được, kiên quyết không được." Diệp Khiêm liên tục khoát tay nói.
"Tiền trả phân kỳ, tiền trả phân kỳ được chưa?" Hoàng Phủ Kình Thiên nói, "Vấn đề này trách nhiệm chuyện này tuy là do bên chúng ta, nhưng ngươi cũng chỉ là đi theo mà thôi, có thể giảm giá chút không?"
"Không có vấn đề, chỉ bằng quan hệ giữa hai chúng ta, giảm giá còn không phải chút lòng thành. Như vậy đi, ta giảm cho ngươi 1%!" Diệp Khiêm một bộ dạng rất hùng hồn, nói.
"Tiểu tử ngươi thực con mẹ nó hung ác." Hoàng Phủ Kình Thiên hận đến nghiến răng ngứa.
"Các ngươi giữ tiền chỉ thêm người tham ô lãng phí, còn không bằng cho ta đi làm chuyện tốt, coi như là giúp các ngươi tích âm đức, miễn cho sau khi chết xuống Địa ngục bị cắt lưỡi quăng vô chảo dầu thì khổ." Diệp Khiêm nói.
"Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, lão tử lúc nào tham ô lãng phí qua? Tiểu tử ngươi cũng không nên trợn tròn mắt nói lời bịa đặt a, sẽ bị thiên lôi đánh chết." Hoàng Phủ Kình Thiên kêu lên.
"Ngươi không có, thế nhưng mà ngươi dám nói những người khác không có không? Ngươi dám nói toàn bộ quan viên Hoa Hạ đều liêm khiết làm việc công bình công chính?" Diệp Khiêm nói.
"Quả thật là có một ít con sâu làm rầu nồi canh, quốc gia sẽ xử lý bọn chúng." Hoàng Phủ Kình Thiên xấu hổ nói. Nghĩ tới tình trậng hiện tại của những quan viên, Hoàng Phủ Kình Thiên cũng là có chút ít bất đắc dĩ, không thể sử dụng biện pháp nghiêm khắc. Ai, dục vọng của con người thật sự là vô biên vô hạn ah.
"Khục khục!" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt ở một bên nghe thấy Hoàng Phủ Kình Thiên cùng Diệp Khiêm nói chuyện gì đâu không, làm cho hắn giống như đang bò lên chảo nóng. Hắn để cho đại bá của mình xuất mã mời Diệp Khiêm tới, là vì muốn cầu xin Diệp Khiêm thu mình làm đồ đệ. Thấy bọn họ có chút dây dưa không dứt chuyện, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cuống quít ho hai tiếng, ai oán nhìn Hoàng Phủ Kình Thiên.
Hoàng Phủ Kình Thiên sững sờ, lập tức ha ha nở nụ cười, rót đầy chén trà trước mặt đưa cho Diệp Khiêm, nói: "Uống trà, uống trà!"
Diệp Khiêm làm sao không biết ý của bọn hắn, lúc bước vào cửa trông thấy Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, Diệp Khiêm đã đoán được rồi, nên cố ý Hoàng Phủ Kình Thiên nói chuyện khác, không cho hắn nói chính sự.
"Diệp Khiêm, kỳ thật hôm nay tìm ngươi chủ yếu là có chuyện muốn nhờ ngươi ah." Hoàng Phủ Kình Thiên mở miệng nói.
"Đầu tiên nói chuyện thù lao trước!" Diệp Khiêm không đợi hắn nói xong, liền cuống quít nói.
Hoàng Phủ Kình Thiên không khỏi sửng sốt, chuyện này cũng đòi thù lao à? Hung hăng trợn mắt nhìn Hoàng Phủ Thiểu Kiệt, nếu như không phải là vì tiểu tử này, mình làm sao lại đi cầu xin tên Diệp Khiêm chết tiệt này ah. "Ách, ngươi trước hết nghe ta nói hết chuyện được không?" Hoàng Phủ Kình Thiên bất đắc dĩ thở dài, nói.
Hoàng Phủ Kình Thiên dù sao cũng là cục trưởng cục Quốc An. Diệp Khiêm vẫn biết rõ đúng mực, phải cho hắn mặt mũi, nếu không mình ở Hoa Hạ cũng không có quả ngon để ăn. "Để cho ta thu Hoàng Phủ Thiếu Kiệt làm đồ đệ sao?" Diệp Khiêm có chút cười cười, nói.
"Ha ha, ngươi đã cũng biết rồi, vậy thì xem như bán cho lão già ta một cái nhân tình. Tiểu tử này từ trước đến nay đều là tự cho mình rất giỏi, không phục người khác, loại tính cách này đối với tiền đồ của hắn về sau khẳng định không tốt, cho nên ta hi vọng ngươi có thể giúp ta hảo hảo quản giáo hắn, cũng cho hắn biết trời cao đất dày." Hoàng Phủ Kình Thiên nói.
"Nếu lão đầu tử ngươi đã lên tiếng, thì ta không thể không bán cho ngươi mặt mũi a." Diệp Khiêm thở dài, nói.
Không đợi Hoàng Phủ Kình Thiên lên tiếng, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt lập tức hưng phấn đứng lên, liền nói: "Cảm ơn sư phụ, tạ ơn sư phụ."
"Đừng có vội gọi sư phụ." Diệp Khiêm nói, "Ta tuy đáp ứng thu ngươi làm đồ đệ, bất quá vẫn phải xem ngươi có quyết tâm cùng nghị lực hay không."
"Có, tuyệt đối có, ta có quyết tâm và nghị lực rất lớn." Hoàng Phủ Thiểu Kiệt vỗ bộ ngực nói.
Diệp Khiêm có chút nhẹ gật đầu, hỏi: "Ngươi nói từ nơi này đến thành đông, có xa không? Ngồi xe cần bao lâu thời gian?"
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt có chút sửng sốt hồi đáp: "Ngồi xe tối thiểu cũng phải hơn một giờ a!"
"Ta nghe nói thành đông có một nhà bán chao, chao chỗ đó rất ngon. Giúp ta mua một miếng?" Diệp Khiêm khẽ cười nói.
"Đồ đệ ngay lập tức đi xử lý." Hoàng Phủ Thiểu Kiệt vỗ bộ ngực nói xong muốn lao ra.
"Đợi một chút, không được ngồi xe. Chạy bộ đi!" Diệp Khiêm nói.
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt có chút sửng sốt, ngược lại nghĩ đến đây nhất định là khảo nghiệm Diệp Khiêm đối với mình, cắn răng, nói ra: "Tốt!"
Nói xong, liền hướng dưới lầu chạy đi. "Nhớ kỹ đừng ăn gian, nếu như ta phát hiện ngươi vụng trộm ngồi xe vậy thì đừng trách ta không nễ tình lão đầu van xin hộ ah." Diệp Khiêm lớn tiếng nói.
Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói với Hoàng Phủ Kình Thiên: "Đến, chúng ta uống trà, uống trà!"
Hoàng Phủ Kình Thiên tán dương nhẹ gật đầu, hắn chưa từng thấy Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nghe lời như vậy, Diệp Khiêm có thể trấn được hắn, làm cho lão có chút an ủi, nói: "Hoàng Phủ gia chỉ có mình hắn là con trai, gia tộc xuống dốc hay là huy hoàng đều phải dựa vào hắn. Ta chưa từng thấy hắn đối với người khác nghe lời như vậy, Diệp Khiêm, ngươi phải giúp ta hảo hảo quản giáo hắn."
Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Lão không sợ ta đem hắn dạy hư mất à?"
Hoàng Phủ Kình Thiên ha ha nở nụ cười, nói: "Xấu một chút cũng không có gì không tốt, giống như ngươi vậy, ta cũng rất ưa thích, ha ha."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...