Siêu Cấp Binh Vương

Đối với Xá Lợi, Diệp Khiêm vẫn luôn ôm thái độ bán tín bán nghi, rất nhiều phim điện ảnh TV thậm chí sách vở đều nhắc đến xá lợi, nhưng mà trong hiện thực có bao nhiêu người có thể gặp qua nó? Huống chi, Diệp Khiêm thủy chung không tin được, người sau khi chết vậy mà còn lưu lại một hòn đá giống như bảo thạch, lại có được lực lượng khổng lồ. Bất quá, giống như Hoàng Phủ Kình Thiên nói, có đôi khi xá lợi có phải là Phật tổ Xá Lợi hay không cũng không trọng yếu; quan trọng là nó có lịch sử lâu đời có giá trị để nghiên cứu.



"Ngươi biết lai lịch của những tên cướp này không?" Hoàng Phủ Kình Thiên hỏi.



Diệp Khiêm mờ mịt lắc đầu, nói: "Tại sao hỏi ta vấn đề này? Ta làm sao biết lai lịch của bọn hắn ah."



"Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, ngươi chắc có lẽ không lạ lẫm a?" Hoàng Phủ Kình Thiên nói, "Những người kia đều là thủ hạ của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, nói cách khác người muốn cướp lấy Phật Tổ Xá Lợi chính là Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe."



Diệp Khiêm chấn động, lẩm bẩm nói: "Thế nào lại là hắn?"



"Ngươi đối với Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe so với ta quen thuộc hơn a, dù sao các ngươi đã từng là thành viên lính đánh thuê Nanh Sói. Ta còn nhớ rõ mấy năm trước ta đã gặp Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe một lần, lúc ấy ta đã biết tiểu tử này tương lai nhất định là nhân vật rất nổi tiếng, lại không nghĩ rằng, hắn vậy mà đã thoát ly Nanh Sói, có chút đáng tiếc ah." Hoàng Phủ Kình Thiên nói.



Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, nói: "Ngày đó không phải máy bay đã bình an đáp xuống sân bay sao, Phật Tổ Xá Lợi có lẽ không có bị mất a?"



"Không có." Hoàng Phủ Kình Thiên nói, "Lúc ấy Phật tổ Xá Lợi quả thật là hoàn hảo không tổn hao gì, ngay trong đêm, chúng ta liền đem Phật tổ Xá Lợi mang về thủ đô, đặt vào trong viện bảo tàng Cố Cung." Hoàng Phủ Kình Thiên nói.




"Vì sao lại để ở đó?" Diệp Khiêm mê hoặc mà hỏi.



"Ai, kỳ thật ta lúc đầu cũng là muốn đem Phật tổ Xá Lợi mang về cục Quốc An, nơi này so với Cố Cung tự nhiên an toàn hơn rất nhiều. Thế nhưng mà, thánh tăng mang theo Xá Lợi nói, Phật tổ Xá Lợi là chí bảo Phật gia, không thể nhiễm dơ bẩn của thế gian, cho nên đành phải đặt ở trong Cố Cung." Hoàng Phủ Kình Thiên hiện tại nhớ lại còn có chút hối hận, nếu như lúc trước mình kiên trì một chút có lẽ sẽ không có chuyện gì xãy ra.



Diệp Khiêm minh bạch, bảo tàng Cố Cung được xem như tòa nhà nổi tiếng nhất thủ đô, đặt xá lợi ở đây sẽ giúp cho danh tiếng của Phật Giáo đươc nâng cao. "Hoàng Phủ lão đầu, ngươi là Đảng Viên, một người vô thần, như thế nào lại tin những lời này?" Diệp Khiêm nói.



Hoàng Phủ Kình Thiên bất đắc dĩ nói: "Ta có thể có biện pháp nào? Vị thánh tăng kia nghe nói chính là dòng chính thân truyền của Phật tổ, đúng là có chút pháp lực, những năm gần đây này vân du các quốc gia thế giới, truyền bá Phật giáo. Hắn kiên trì muốn đem Phật tổ Xá Lợi đặt trong Cố Cung, hơn nữa lãnh đạo cũng đều đồng ý rồi, ta cũng chỉ đành làm theo. Vì phòng ngừa vạn nhất, ta điều hơn mười người cục quốc an thay phiên bảo hộ, thế nhưng mà vẫn bị người khác trộm đi."



Hoàng Phủ Kình Thiên mà nói đến đây, trên mặt không khỏi hiện ra một tia áy náy, Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển cũng đều áy náy cúi đầu, hiển nhiên chuyện này làm mất mặt mũi cục Quốc An. Vậy mà ở ngay mí mắt của mình, Phật Tổ Xá Lợi lại bị người ta đánh cắp, bọn hắn thật sự khó tránh thoát tội, xấu hổ vô cùng ah.



Diệp Khiêm lông mày chăm chú nhíu lại, nói: "Ngươi hoài nghi chuyện này là do Bạch Thiên Hòe làm?"



Hoàng Phủ Kình Thiên gật gật đầu, nói: "Căn cứ điều tra của chúng ta, lúc Phật tổ Xá Lợi bị mất, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe vừa lúc ở Hoa Hạ, ta nghĩ chuyện này cùng hắn sợ thoát không khỏi liên quan."



"Hắn muốn hạt Phật tổ Xá Lợi làm cái gì?" Diệp Khiêm có chút kinh ngạc hỏi, "Là được người ủy thác?"




"Phật tổ Xá Lợi đối với chúng ta mà nói, cũng không có trọng yếu, thế nhưng mà đối với Phật tử mà nói, đó chính là chí bảo, vật báu vô giá. Căn cứ đặc công của chúng ta những ngày này điều tra, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã tiếp nhận sự ủy thác của CIA nước Mỹ, trộm lấy Phật tổ Xá Lợi, hơn nữa địa điểm giao dịch ngay tại thành phố Nam Kinh." Hoàng Phủ Kình Thiên nói.



Diệp Khiêm giờ mới hiểu được, vì cái gì lúc trước những tên cướp có thể dễ dàng đem vũ khí hạng nặng lên máy bay rồi, đây nhất định là chuyện mà CIA nước Mỹ đã làm. "Nếu ngươi đã biết, thì trực tiếp triệu tập ngươi Quốc An tới bắt hắn, hoặc là trực tiếp triêu tập quân đội thành phố Nam Kinh, thừa dịp bọn hắn giao dịch thì bắt hết toàn bộ." Diệp Khiêm nói.



"Nếu như có thể làm như vậy, ta cần gì phải đau đầu." Hoàng Phủ Kình Thiên nói, "Qua ít ngày nữa là tới lễ của Địa Tạng vương Bồ Tát, ngày đó sẽ cử hành buổi lễ Phật giáo long trọng, sau đó sẽ triển lãm Phật tổ Xá Lợi, để cho tất cả Phật tử tham bái. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, những người Phật giáo nhất định là lòng người bàng hoàng, cho nên tất cả hành động đều phải giữ bí mật, tuyệt không có thể tiết lộ nửa điểm phong thanh. Mà ngươi, là sự lựa chọn tốt nhất. Diệp Khiêm, giao tình của ta và ngươi tuy chưa nói rất thâm hậu, nhưng ta rất rõ ràng, đối mặt với đại nghĩa ngươi tuyệt đối sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ, tin tưởng Điền đội trưởng của các ngươi cũng dạy bảo các ngươi như vậy, đúng không? Hi vọng ngươi có thể giúp ta chuyện này, phần nhân tình này ta Hoàng Phủ Kình Thiên nhớ kỹ."



Diệp Khiêm lông mày chăm chú khóa cùng một chỗ, hít sâu một hơi, nghiêng người trên mặt ghế, lâm vào một mảnh trầm tư. Hoàn toàn chính xác, đúng như lời Hoàng Phủ Kình Thiên nói, Diệp Khiêm cho dù bỏ đi lợi ích của mình, cũng tuyệt đối sẽ không nguy hại lợi ích của quốc gia, đây là đại nghĩa dân tộc, không được phép nửa điểm hàm hồ. Nhưng mà, chuyện liên lụy đến Bạch Thiên Hòe, Diệp Khiêm có chút khó có thể lựa chọn. Vì huynh đệ Nanh Sói, hắn có thể không chút do dự cùng Bạch Thiên Hòe làm một trận chiến sinh tử, ai thắng ai thua, mặc cho số phận. Thế nhưng mà, chuyện này liên lụy quá rộng, liên lụy đến an toàn quốc gia, ý nghĩa Bạch Thiên Hòe cùng mình không chỉ là vì lý tưởng của bản thân mà chiến đấu, nếu như Bạch Thiên Hòe chiến bại, rất có thể sẽ bị Hoàng Phủ Kình Thiên bắt đi, đây là điều Diệp Khiêm không hy vọng chứng kiến.



"Diệp Khiêm, ta biết rõ Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe là bằng hữu của ngươi, huynh đệ sinh tử, ngươi thật khó lựa chọn, nhưng chuyện này liên quan đến lợi ích quốc gia đại nghĩa dân tộc, ta hi vọng ngươi có thể dứt bỏ lợi ích cá nhân." Hoàng Phủ Kình Thiên nói.



Hít thật sâu một hơi, Diệp Khiêm nói: "Ngươi cứu Triệu Nhã ra, ta thiếu nợ ngươi một cái nhân tình. Được rồi, ta đáp ứng ngươi, bất quá ta chỉ phụ trách giúp ngươi đoạt lại Phật tổ Xá Lợi, những chuyện khác ta không quan tâm."



Hoàng Phủ Kình Thiên lộ ra bô dáng vui mừng, nhẹ nhàng thở ra, hắn biết rõ đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Diệp Khiêm, mình cũng không yêu cầu hắn giúp mình bắt Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe. Hoàng Phủ Kình Thiên nói: "Ta cám ơn ngươi trước, phần nhân tình này ta Hoàng Phủ Kình Thiên nhớ kỹ. Hai người bọn họ phụ trách hiệp trợ ngươi, Nam Cung Tử Tuấn, Tây Môn Tiểu Uyển."




Diệp Khiêm quét hai người, nhẹ gật đầu.



Hoàng Phủ Kình Thiên nhìn Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển, nói: "Nhiệm vụ lần này các ngươi phải nghe theo Diệp Khiêm chỉ huy, không được tự tiện làm chủ, hết thảy đợi sau khi đoạt lại Phật tổ Xá Lợi lại nói, nghe rõ chưa?"



"Vâng, cục trưởng!" Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển đáp ứng nói. Bọn hắn rất rõ ràng, họ rất rõ ràng ý tứ trong lời nói của Hoàng Phủ Kình Thiên, lúc đoạt lại Phật tổ Xá Lợi bọn hắn phải nghe theo Diệp Khiêm chỉ huy, sau khi đoạt lại xá lợi bọn hắn có thể toàn quyền làm chủ.



Diệp Khiêm tự nhiên cũng nghe ra tầng ý tứ này, cũng không nói gì thêm, chỉ là có chút đắng chát nở nụ cười.



"Đến, uống trà, uống trà!" Hoàng Phủ Kình Thiên rót đầy chén trà cho Diệp Khiêm, nói.



Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nâng chung trà lên, lễ phép kính Hoàng Phủ Kình Thiên một chút, uống một hơi cạn sạch. Nước trà nóng hổi theo cổ họng tiến vào trong dạ dày, làm cho hắn khoan khoái dễ chịu nói không nên lời.



...



Ben ngoài trà lâu, sau khi cùng Hoàng Phủ Kình Thiên nói tạm biệt, Diệp Khiêm trực tiếp hướng đến xe của mình, Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển tự nhiên là đi sau lưng hắn. Diệp Khiêm cũng không nói gì thêm, tâm tình có chút áp lực, lười nói chuyện.



Diệp Khiêm lái xe tốc độ bão tố nhanh chóng, gió ngoài cửa xe vù vù ở bên tai vang lên, đây là cách mà Diệp Khiêm làm cho mình tạm thời quên đi chuyện không muốn nghĩ đến.




Tây Môn Tiểu Uyển há to miệng muốn nói cái gì, lại bị Nam Cung Tử Tuấn ngăn lại. Tây Môn Tiểu Uyển có chút tức giận bất bình hừ một tiếng, bất quá lại không có nói cái gì nữa.



Rất nhanh, xe xuyên qua cửa Trung Sơn, tiến đến Tử Kim sơn.



Trong lịch sử, rất nhiều người đều dùng Long bàn hùng cứ để hình dung địa thế hiểm yếu thành phố Nam Kinh, mà Long bàn này, là chỉ Tử Kim sơn, giống như một đầu Cự Long ở phía đông thành phố Nam Kinh. Tại sao lại gọi là Tử Kim sơn? Là vì mọi người thường xuyên phát hiện, khi ánh mặt trời chiếu xuống, trên đỉnh núi xuất hiện những ánh hào quan màu tím xen lẫn màu vàng. Cổ nhân không rõ ràng cho lắm, tưởng rằng đây là nơi Thần Tiên ở, vì vậy đối với Tử Kim sơn tràn đầy cúng bái. Kỳ thật, chuyện này bất quá là do sự bố trí của các khối đá nham thạch màu tím trên đỉnh phản quang mà thôi.



"Các ngươi không cần theo ta" Diệp Khiêm nhàn nhạt nói một câu, trực tiếp đi lên đỉnh núi.



"Hừ, ta càng muốn cùng." Tây Môn Tiểu Nhã nói, "Không phải là lại để cho hắn trợ giúp đoạt lại Phật tổ Xá Lợi sao, không muốn thì đừng có đáp ứng, đã đáp ứng rồi lại bày sắc mặt cho người ta xem, làm như ai thiếu nợ hắn."



Nam Cung Tử Tuấn làm một động tác đừng lên tiếng, sau đó nhỏ giọng nói: "Chớ nói nhảm. Ngươi mới vào cục Quốc An, có một số việc ngươi không biết. Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cùng hắn là huynh đệ sinh tử, trước kia cùng là thành viên của tổ chức lính đánh thuê Nanh Sói. Để cho hắn đi đối phó người từng là huynh đệ của mình, ngươi nói trong lòng của hắn sẽ dễ chịu sao?"



Tây Môn Tiểu Uyển nhìn thấy bóng lưng Diệp Khiêm đã đi xa, có loại cảm xúc nói không nên lời. "Nanh Sói không phải là bộ đội đặc chủng của Hoa Hạ chúng ta sao? Như thế nào bọn hắn cũng gọi là Nanh Sói? Hơn nữa còn là lính đánh thuê." Tây Môn Tiểu Uyển kinh ngạc hỏi.



"Kỳ thật người sáng lập lính đánh thuê Nanh Sói là Điền Phong, là đại đội trưởng bộ đội đặc chủng Nanh Sói Hoa Hạ đã xuất ngũ. Chắc hẳn hắn là vì trong nội tâm đối với bộ đội đặc chủng Nanh Sói có tình cảm đặc biết, cho nên mới đem lính đánh thuê mà mình sáng lập gọi là Nanh Sói." Nam Cung Tử Tuấn giải thích nói.



Tây Môn Tiểu Uyển bừng tỉnh đại ngộ, tựa hồ cũng minh bạch vì cái gì Hoàng Phủ Kình Thiên đối với Diệp Khiêm có thể dễ dàng tha thứ như vậy, chắc hẳn cũng là niệm tình tình cảm đặc thù này a? "Đi thôi, chúng ta cũng lên đi, nếu hắn nhất thời nghĩ không ra nhảy núi tự sát thì phiền toái." Tây Môn Tiểu Uyển nói xong, cất bước hướng Diệp Khiêm đuổi tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui