Trần Phù Sinh vừa mới mất không bao lâu, mình cũng mới tiếp nhận, đã có người tới nháo sự, Diệp Khiêm không khỏi tức giận. Chỉ là, hiện tại còn không rõ ràng lắm rốt cuộc là đối thủ Trần Phù Sinh cố ý đến bới móc, hay là người nào đến làm loạn.
Sau khi cùng Ngô Hoán Phong đi xuống dưới lầu, chỉ thấy hai gã nam tử trẻ tuổi, mặc âu phục, cũng có vài phần giống chó hình người. Sau lưng còn có mấy công tử ca cách ăn mặc như người trẻ tuổi. Hai người kia đang phẫn nộ cùng Ngu Hưng tranh luận cái gì đó, bên cạnh còn có một thiếu nữ đang đứng, hẳn là nhân viên phục vụ của hội sở. Trên mặt đất rơi lả tả đầy miểng thủy tinh, một bàn đá cẩm thạch bị lật ngược, rượu rơi đầy mặt đất.
Diệp Khiêm có chút nhíu lông mày, đi đến trước mặt cô gái kia, hỏi: "Không có sao chứ? Muốn đi phòng điều trị không?"
Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn Diệp Khiêm, sáng nay lúc Diệp Khiêm tiến vào nàng cũng nhìn thấy, Trình Văn cẩn thận từng li từng tí đi sau lưng hắn, thiếu nữ cũng đại khái đoán ra người trẻ tuổi trước mắt không đơn giản. Chỉ là, thật không ngờ vậy mà là lão bản của mình. Nàng chỉ là sinh viên, lớn lên xinh đẹp, nàng ngây thơ làm cho những gia súc rục rịch. Một người trong công tử ca muốn nàng tiếp khách, thuận tiện kết giao bằng hữu. Đương nhiên ý nghĩ của hắn khẳng định không có đơn giản như vậy.
Thiếu nữ tuy ở chỗ này công tác không có bao lâu, nhưng tin vỉa hè cũng biết một ít, tự nhiên là rất uyển chuyển cự tuyệt. Thế nhưng mà bọn công tử ca này lại cảm thấy mất đi mặt mũi, vì vậy cố tình đẩy thiếu nữ một chút, kết quả thiếu nữ đứng không vững, làm cho ly rượu đỗ vào người một công tử ca. Bị nàng cự tuyệt đã cảm thấy thật mất mặt rồi, lại bị đổ rượu vào người, vì vậy hắn liền hung hăng tát cho thiếu nữ một bạt tai.
"Lão bản!" Trông thấy Diệp Khiêm tới, Ngu Hưng cuống quít nghênh đón, kêu lên.
Diệp Khiêm "Ừ" một tiếng. Thiếu nữ ngạc nhiên, có chút sợ hãi, cắn cắn bờ môi lắc đầu. Diệp Khiêm cũng không có tiếp tục truy vấn, hơi nhẹ gật đầu, sau đó đi tới trước mặt đám công tử ca kia. "Xin chào, ta là lão bản của nơi này, không biết phục vụ viên của chúng ta có chỗ nào đắc tội, phải làm cho các ngươi động tay?" Diệp Khiêm mỉm cười hỏi, trên mặt nhìn không có chút nào tức giận.
Nơi này là sản nghiệp của Trần Phù Sinh, người nào không biết? Tin túc Trần Phù Sinh qua đời đã sớm truyền ra giang hồ rồi, hiện tại có người trẻ tuổi đi ra nói là lão bản của nơi này, chẳng lẽ hắn là người nối nghiệp của Trần Phù Sinh? Đám công tử ca đều là người bên ngoài, tự nhiên không biết tình huống bên trong, chỉ thấy Diệp Khiêm còn trẻ như vậy đã là lão bản của nơi này, có chút mê hoặc, cao thấp đánh giá người trẻ tuổi này.
Diệp Khiêm tiếp nhận sản nghiệp của Trần Phù Sinh còn không có truyền ra ngoài, bất quá người sáng suốt đều tinh tường, Trần Phù Sinh vừa chết, nhất định sẽ có người nối nghiệp xuất hiện, nhưng ai cũng sẽ không nghĩ tới sẽ là một chàng trai còn trẻ như vậy. Những người ở đây không ai không khỏi giật mình, bọn họ đều là người thành phố Nam Kinh, mà mấy công tử ca hiển nhiên đều là người thành phố khác đến, loại tính bài ngoại ở Hoa Hạ mỗi địa phương đều rất rõ ràng, bọn hắn tự nhiên cũng rất hi vọng Diệp Khiêm có thể hung hăng giáo huấn những người bên ngoài này một chút, làm uy phong người thành phố Nam Kinh.
"Ngươi là lão bản của nơi này?" Công tử ca ở chính giũa có chút hoài nghi nói.
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Như thế nào? Chuyện này còn giả bộ? Tại thành phố Nam Kinh tin tưởng vẫn chưa có người nào dám tự xưng là lão bản của nơi này a?"
Lời này nói mặc dù có chút cuồng vọng, bất quá đúng là như thế. Những người có năng lực cùng Trần Phù Sinh phân cao thấp, cũng khinh thường tự xưng là lão bản của nơi này; những người không có năng lực nếu nói mình là lão bản của nơi này, thì trừ phi bọn họ đã sống chán rồi.
Đây chính là một trong những hội sở xa hoa nhất thành phố Nam Kinh, cho dù ở tỉnh khác danh tiếng cũng rất vang dội, huống hồ tên tuổi của Trần Phù Sinh cũng không phải để trưng cho đẹp. Nghe được Diệp Khiêm là người nối nghiệp Trần Phù Sinh, vị công tư ca ở chính giữa có chút sợ hãi, bất quá vẫn mạnh miệng nói: "Ngươi đã là lão bản, vậy ngươi phải cho chúng ta một cái công đạo. Chúng ta là tới nơi này tiêu phí, là tới hưởng thụ, nhân viên phục vụ của các ngươi lại đỗ rượu ở trên người của ta, các ngươi phải cho ta một cái công đạo a?"
Diệp Khiêm hơi gật đầu cười, nói: "Đương nhiên, đương nhiên. Bữa tiệc hôm nay coi như là ta mời khách, tổn thất của ngươi cũng do ta bồi thường, chuyện vị tiểu thư này, cứ như vậy được rồi. Ngươi cảm thấy như thế nào?"
Nghe được Diệp Khiêm bày thái độ thấp như vậy, những người địa phương vây xem đều có chút nhíu mày, cảm thán, Trần Phù Sinh vừa đi, người phía dưới không dám tranh khí nữa, bị người dẫm lên trên đầu, lại còn khúm núm như vậy.
Vị công tử ca kai hiển nhiên cũng không ngờ rằng Diệp Khiêm vậy mà dễ nói chuyện như vậy, có chút kinh ngạc, bất quá hắn ngược lại cũng coi như có chút thức thời, dù sao người ta hôm nay cũng là một lão đại thành phố Nam Kinh, mình cũng phải hiểu được có chừng có mực, nếu không có hại chịu thiệt cũng chỉ có mình mà thôi. "Đã lão bản ra mặt cầu tình, ta đây liền bán ngươi một cái nhân tình a, chuyện ngày hôm nay coi như xong, bồi thường cũng miễn đi, miễn cho người ta nói ta Phùng Tứ Lượng keo kiệt." Công tử ca ngoài miệng vẫn còn cứng rắn.
Nói xong, Phùng Tứ Lượng vung tay lên, mang theo một đám người đi ra ngoài. Đám thanh niên nam thiếu nữ bình thường ở bên ngoài đều là người hung hăng càn quấy, có thể tới nơi này tiêu phí, không người nào là không có thân phận địa vị ah. Trong nội tâm đều nghẹn lấy một hơi, nếu không cố kỵ quy củ của nơi này, đã sớm động thủ. Bọn hắn lúc nào thấy qua tràng diện biệt khuất như vậy, một đám ông lớn thành phố Nam Kinh không dám làm gì mấy công tử ca từ tỉnh ngoài đến, trong nội tâm oán khí đều đẩy lện trên người Diệp Khiêm, lão tử ở chỗ này không thể động thủ, về sau lão tử không tới nữa?
"Đứng lại! Ta nói cho các ngươi đi chưa?" Diệp Khiêm một tiếng quát chói tai, những bảo an bên ngoài đã sớm chờ đợi, ngăn cản đường đi của bọn hắn.
Diệp Khiêm đột nhiên biểu hiện ra sự cường thế, để cho bọn công tử ca này không khỏi sửng sốt. Bọn hắn vốn tưởng rằng chuyện cứ như vậy đã xong, nơi nào sẽ nghĩ đến Diệp Khiêm bỗng nhiên lại làm khó dễ, quả thực có chút không hiểu thấu. Nhìn bộ dáng của Diệp Khiêm, giống như căn bản cũng không có ý định muốn thả người đi, Phùng Tứ Lượng có chút hoảng sợ nói: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi cũng coi như một đại nhân vật, như thế nào? Muốn nói không giữ lời sao?"
Thấy Diệp Khiêm làm khó dễ, đám thanh niên thiếu nữ vốn đối với Diệp Khiêm tràn ngập nộ khí lập tức tinh thần tỉnh táo, biết rõ lại có trò hay để nhìn, trong nội tâm thật thống khoái a, nhao nhao tự giác nhường đường cho Diệp Khiêm. Diệp Khiêm chậm rãi đi qua đám người, lần nữa đứng trước mặt bọn người Phùng Tứ Lượng, nói: "Người của ta đắc tội ngươi, ta đã xin lỗi, cũng cho bồi thường. Bây giờ chúng ta nên tính toán khoản nợ ngươi đả thương người của ta."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...