"Diệp Khiêm, ta đi theo Phù Sinh nhiều năm như vậy, ánh mắt nhìn người của Phù Sinh chưa từng có sai. Hắn đã nhìn trúng ngươi, thì nhất định có lý do của hắn. Ta Mã Sơn Hà giơ hai tay ủng hộ ngươi! Ngoại loạn thì ta đây không xen vào, nhưng là nếu như người trong nhà nào có nhị tâm, ta Mã Sơn Hà là người thứ nhất không buông tha cho hắn! Chỉ cần ta Mã Sơn Hà còn sống một ngày, ai cũng đừng nghĩ tạo phản!" Vượt qua những quản lý kia dự kiến, Mã Sơn Hà vậy mà công nhiên tỏ vẻ ủng hộ Diệp Khiêm, chuyện này để cho bọn hắn có chút cố kỵ.
Mã Sơn Hà là người nào? Đây chính là người thuộc nhóm đầu tiên đi theo Trần Phù Sinh tranh đấu giành thiên, luận bối phận những quản lý đang ngồi ở đây đều phải gọi một tiếng tiền bối. Luận thế lực, luận nhân mạch, bọn hắn làm sao có thể so với Mã Sơn Hà.
Đối với Diệp Khiêm, Mã Sơn Hà không thể nói có địch ý gì, chỉ là Trần Phù Sinh đem sản nghiệp giao cho Diệp Khiêm, để cho hắn có chút không yên lòng, hắn không biết Diệp Khiêm có năng lực tiếp quản gia nghiệp này không. Hiện tại, hắn chứng kiến biểu hiện vừa rồi của Diệp Khiêm, Mã Sơn Hà tin tưởng Trần Phù Sinh không có nhìn lầm người, Diệp Khiêm có thể gánh vác sự nghiệp của Trần Phù Sinh, vì vậy liền không chút do dự lựa chọn ủng hộ Diệp Khiêm.
Diệp Khiêm cũng không ngờ rằng tình huống này lại xãy ra, có chút sửng sốt, bất quá lại rất vui mừng nhẹ gật đầu, xem ra, vẫn có người đối với Trần Phù Sinh trung thành và tận tâm. Có chút cười cười, Diệp Khiêm nói: "Mã lão, không có như ngươi nói nghiêm trọng như vậy đâu, ta tin tưởng các vị đang ngồi ở đây sẽ rất cẩn trọng, có lẽ thời gian trước có chút ít sai lầm, nhưng là người, ai không có lúc bước nhầm. Chuyện đã qua ta cũng không muốn truy cứu, về phần sau này, ta tin tưởng mọi người đều tuân thủ nghiêm ngặt nhiệm vụ của mình, cùng nhau đem phần sản nghiệp không dễ dàng có này thủ vững, càng làm càng lớn. Ta là người mới, rất nhiều chuyện cũng không biết, còn cần các vị quản lý trợ giúp nhiều hơn mới được. Từ hôm nay trở đi, hoa hồng của từng quản lý tăng thêm hai thành, làm nhiều có nhiều; nhưng nếu như có ai muốn ở sau lưng làm chuyện gì có lỗi với mọi người. Thì tốt nhất, đừng cho ta phát hiện."
Đánh một cái tát cho một cục kẹo, Diệp Khiêm đem ân uy phát huy nhuần nhuyễn, hơn nữa có Mã Sơn Hà công nhiên ủng hộ, những người vốn ý đồ mỗi người đi một ngả đâu còn dám nói chuyện. Bọn hắn còn tưởng rằng Diệp Khiêm hôm nay sẽ cướp đoạt quyền lợi của bọn hắn, lại không nghĩ rằng sau khi có Lôi Thái làm chim đầu đàn, ngược lại là nhân họa đắc phúc, trích phần trăm còn nhiều thêm hai thành, trong nội tâm oán khí cùng bất an đều tán đi không ít.
Diệp Khiêm làm vô cùng khiêm tốn, hắn hiểu được lúc nào nên cường thế, lúc nào nên ít xuất hiện. Diệp Khiêm tự mình đưa mấy vị quản lý ra khỏi hội sở, Trình Văn đã triệt để bị Diệp Khiêm chinh phục, có ông chủ như vậy, nếu như mình không tận tâm tận lực thì thật có lỗi với bản thân.
Mã Sơn Hà cố ý đi cuối cùng, khi tất cả quản lý lên một lượt xe rời đi, Mã Sơn Hà nhìn Diệp Khiêm, nói: "Người trẻ tuổi, hi vọng ngươi không để cho ta thất vọng."
Diệp Khiêm hơi gật đầu cười, nói: "Mã lão, ngươi yên tâm đi, nếu ta nhận trọng trách này, thì ta đây có trách nhiệm thủ hộ tốt, nếu không ta cũng thực có lỗi với lão bản đã chết." Đối với Trần Phù Sinh, Diệp Khiêm thủy chung không biết nên xưng hô như thế nào, giống như gọi Tần Thiên, gọi hắn là Trần bá bá, không khỏi có chút quá thân mật, cho nên đành phải xưng hô lão bản.
Mã Sơn Hà nhẹ gật đầu, nói: "Nếu như về sau có chuyện gì không giải quyết được, thì tới tìm ta. Tuy ta già rồi, nhưng có thể giúp được cái gì thì ta sẽ giúp."
"Cảm ơn Mã lão." Diệp Khiêm nói.
Mã Sơn Hà hít thật sâu một hơi, quay người tiến vào trong xe.
Nhìn thấy những quản lý kia rời đi, Diệp Khiêm trong nội tâm rốt cục an tâm xuống, khóe miệng không khỏi hiện lên tiếu ý. Nội loạn trên cơ bản xem như giải quyết, còn lại, thì từ từ đem quyền lợi tập trung ở trong tay của mình.
Lôi Thái bị xử tử, như vậy cũng nên tìm một người nối nghiệp hắn. Người Nanh Sói khẳng định là không được, một đám gia súc ở đâu chịu được loại ước thúc này; Tống Nhiên, cũng không được, chuyện của tập đoàn Hạo Thiên đã đủ để nàng bận rộn rồi, Diệp Khiêm không muốn để cho nàng quá vất vả, huống hồ chuyện bên này cũng còn không có hoàn toàn ổn định, để cho Tống Nhiên tới cũng rất nguy hiểm.
Như vậy còn lại cũng chỉ có từ trong thủ hạ Lôi Thái mà thôi. Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, quay đầu nhìn Trình Văn, hỏi: "Thủ hạ Lôi Thái có nhân tài nào xuất sắc không?"
"Theo ta được biết, phó quản lý Ngu Hưng của hội sở này là một nhân tài, tốt nghiệp đại học Nam Kinh, xem ra lúc trước lão bản ở bên người Lôi Thái cũng có con cờ của hắn. Thế nhưng mà, luận lòng dạ, chơi thủ đoạn, đùa nghịch tâm cơ, ở trước mặt Lôi Thái, Ngu Hưng bất quá chỉ là con nít chưa mọc lông mà thôi; cho nên tiền nhiệm không bao lâu, đã bị Lôi Thái cướp lấy quyền lực, nói là phó quản lý, kỳ thật bất quá chỉ để trang trí mà thôi. Nếu như lão bản muốn tìm người tiếp nhận vị trí của Lôi Thái thì hắn là nhân tuyển tốt. Dù sao, có thể ở làm phó quản lý trên danh nghĩa 4~5 năm, phần này lực nhẫn nại cũng đủ để cho người bội phục." Trình Văn nói.
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, hoàn toàn chính xác, một người bình thường làm không được điểm ấy, Ngu Hưng có lẽ là một nhân tài hiếm có."Trình quản lý, ngươi đi về trước đi, ta còn muốn lưu lại đây một lúc." Diệp Khiêm nói.
Trình Văn tự nhiên minh bạch, Diệp Khiêm đây là muốn tìm Ngu Hưng nói chuyện, nhẹ gật đầu, Trình Văn nói tạm biệt, quay người tiến vào trong xe chạy nhanh ra khỏi hội sở.
Lúc Diệp Khiêm quay đầu lại, chỉ thấy một vị trung niên nam tử ước chừng 30 tuổi cung kính đứng ở nơi đó, trông thấy Diệp Khiêm, trung niên nam nhân khom người, cung kính kêu lên: "Lão bản!"
Làm ở hội sở này đã làm 4~5 năm, mặc dù chỉ là phó quản lý trên danh nghĩa, nhưng không có nghĩa là Ngu Hưng không có nhãn lực cùng năng lực, nếu không lúc trước Trần Phù Sinh cũng sẽ không vừa ý hắn. Hôm nay hội nghị trọng yếu như vậy, hắn làm sao có thể không biết, chỉ là lại để cho hắn thật không ngờ Diệp Khiêm vừa mới tiền nhiệm liền cầm Lôi Thái khai đao. Thấy thủ hạ đem thi thể Lôi Thái kéo đi ra, Ngu Hưng cảm giác được cơ hội của mình đã đến.
"Ngươi là Ngu Hưng?" Diệp Khiêm nhìn hắn một cái, hỏi. Dung mạo không sâu sắc, nhưng lại có một tia khi tức nho nhã phong độ của người trí thức, bất quá dưới áp lực Diệp Khiêm chế tạo ra, vẫn như cũ có thể không kiêu ngạo không siểm nịnh. Diệp Khiêm trong nội tâm âm thầm nhẹ gật đầu.
"Vâng, lão bản có cái gì phân phó?" Ngu Hưng cung kính nói.
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Đi thôi, đi văn phòng ngồi một chút." Nói xong, Diệp Khiêm cất bước đi đến văn phòng trên lầu, Ngu Hưng theo sát phía sau của hắn, thủy chung bảo trì khoảng cách nhất định, thái độ rất khiêm cung.
Đã đến văn phòng của Lôi Thái, Diệp Khiêm trực tiếp đi đến ghế làm việc của Lôi Thái ngồi xuống, đảo mắt quét trang sức trong phòng làm việc, nói: "Trang sức trong đây không thích hợp với ngươi, Ngu Hưng, tìm thời gian sửa chữa một chút đi."
Ngu Hưng lập tức mừng rỡ không thôi, nội tâm kích động, Diệp Khiêm những lời này rõ ràng biểu thị sản nghiệp Lôi Thái phụ trách toàn bộ giao cho mình quản lý. Ngu Hưng vẻ mặt sợ hãi cùng cảm kích, chính mình nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có ngày nổi danh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...