Siêu Cấp Binh Vương

Bên trong phòng hội nghị của hội sở, có bảy người được phân công quản lý nghiệp vụ đang ngồi xung quanh một cái bàn tròn, trên mặt của mỗi người đều có tâm sự nặng nề. Bọn hắn đều muốn biết, người nối nghiệp Trần Phù Sinh người đến cùng sẽ là dạng người gì.

Một lát sau, Diệp Khiêm từ bên ngoài đi vào. Đi đến vị trí của chủ tịch, Diệp Khiêm cũng không có vội vã ngồi xuống, ánh mắt nhìn bảy người ngồi ở xung quanh bàn tròn một cái. Không có sợ hãi, cũng không có sát khí, chỉ là ánh mắt bình thản mà thôi.

Bảy tên quản lý hiển nhiên cũng không ngờ rằng, người nối nghiệp Trần Phù Sinh lại tuổi trẻ như thế, trong nội tâm lập tức có chút tức giận bất bình, luận tư lịch, luận bối phận, vị trí này cũng không nên để Diệp Khiêm ngồi. Bất quá, đây đều là một đám lão hồ ly thành tinh, ai cũng không có biểu hiện ra ngoài, đều đang đợi người làm chim đầu đàn.

"Lại để cho mọi người đợi lâu. Chính thức nhận thức một chút, ta gọi là Diệp Khiêm, khiêm của khiêm tốn." Diệp Khiêm vừa nói chuyện, ánh mắt lại đảo qua bảy người lần nữa, khí phách trên người không có áp chế, không hề giữ lại phóng xuất ra. Hơn nữa Ngô Hoán Phong ở sau lưng Diệp Khiêm phát tán ra sát khí nồng đậm, nhiệt độ toàn bộ phòng hội nghị giống như đột nhiên hạ thấp xuống rất nhiều. Bảy người, rõ ràng cảm giác được có một loại áp lực rất lớn đè xuống, có chút không chịu nổi gánh nặng.

Dừng một chút, Diệp Khiêm nói tiếp: "Tất cả mọi người là quản lý của từng nghiệp vụ, coi như là nhân sĩ xã hội thượng lưu, như thế nào phép tôn trọng tối thiểu cũng không biết? Ta đang đứng nói chuyện với các ngươi, các ngươi có tư cách ngồi sao?" Theo lời nói chấm dứt, ngữ khí của Diệp Khiêm càng ngày càng nghiêm túc, đến cuối cùng có thể nói là phẫn nộ rồi.


Tất cả mọi người ngạc nhiên, bọn hắn hoàn toàn không ngờ Diệp Khiêm lại cường thế trấn áp bọn họ. Bọn hắn người không phải là đại tướng một phương, cho dù là Trần Phù Sinh khi còn sống, cũng không dám đối nói nặng nói nhẹ với bọn họ, huống chi là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa lại muốn trấn áp bọn hắn.

"Hôm nay khó có được cơ hội mọi người chúng ta tụ tập lại, không biết là có chuyện gì. Thời gian quý giá, chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải xử lý. Nói ngắn gọn a." Nói chuyện chính là Cố Minh Hùng, phân công quản lý nghiệp vụ bất động sản. Một bộ dáng rất ngạo nghễ, tựa hồ không đem Diệp Khiêm để vào mắt. Ai cũng không muốn bị người khác chế trụ, luận thế lực bọn hắn hiện tại cũng cũng coi là nhân vật có tiếng, lúc trước khi Trần Phù Sinh còn sống đã có ý nghĩ đến ra riêng, hôm nay Trần Phù Sinh đã chết, bọn hắn tự nhiên là càng không có cố kỵ.

Diệp Khiêm khóe miệng hiện lên nụ cười tà, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Ngươi không nghe thấy ta vừa mới nói cái gì sao? Ta có để cho ngươi nói chuyện chưa?"

"Đcm, ngươi mới tiếp quản vài ngày, thì sao nào? Nhất triều thiên tử một khi thần, ngươi muốn đem chúng ta thanh tẩy sao?" Cố Minh Hùng phẫn nộ nói, "Ở trước mặt ta bày tư cách, ngươi còn chưa đủ tư cách, thời điểm lão tử ra ngoài xông pha ngươi còn đang mặc tã."


Những người khác vẻ mặt tiếu ý, có người làm chim đầu đàn, đây là chuyện bọn hắn mong ước. Kế tiếp bọn hắn đợi xem Diệp Khiêm xử lý như thế nào, như vậy bọn hắn cũng tốt quyết định thái độ sau này của mình.

Diệp Khiêm lông mày nhăn lại, một cổ sát ý tràn ra. Không đợi Diệp Khiêm lên tiếng, Ngô Hoán Phong liền xông tới, không chút do dự nắm tóc của Cố Minh Hùng, hung hăng nắm đầu của hắn nện vào trên mặt bàn. Ngay sau đó, dao găm trong tay liền đâm vào lòng bàn tay của Cố Minh Hùng, đem bàn tay của hắn đính trên mặt bàn.

Cố Minh Hùng kêu thảm một tiếng, thiếu chút nữa ngất đi. Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, kể cả Trình Văn, ai cũng thật không ngờ Diệp Khiêm lại cấp tiến như vậy, ra tay tàn nhẫn. Cùng Trần Phù Sinh so sánh, người trẻ tuổi trước mặt thái độ rất cường thế. Trình Văn mặc dù có chút phản đối Diệp Khiêm quá cấp tiến, dù sao hiện tại nhiệm vụ chủ yếu là đạt được sự ủng hộ của đám quản lý này, mà không phải là diệt trừ đối lập, bất quá, hắn không thừa nhận cũng không được, phương pháp Diệp Khiêm hiện tại áp dụng có lẽ là phương pháp xử lý hữu hiệu nhất, những người này đều là càng già càng lão luyện rồi, nếu như không có một ít thủ đoạn phi thường, bọn hắn tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Diệp Khiêm chậm rãi đi đến trước mặt Cố Minh Hùng, cúi người, vỗ vỗ đầu của hắn, nói: "Ta không biết lão bản trước kia đối với các ngươi là dạng thái độ gì, tôn kính cũng tốt, khiêm tốn cũng tốt, từ hôm nay trở đi, ở trước mặt của ta ngươi nhất định phải có bộ dáng của thuộc hạ, hiểu không?"


Dừng một chút, Diệp Khiêm đứng thẳng lên, chậm rãi bước đi sau lưng những người quản lý, nói: "Đừng tưởng rằng lão bản trước kia không dám động các ngươi, đó là bởi vì lão bản mềm lòng, sợ báo ứng. Ta thì không giống, ta không có con cái, chỉ có một lão tía, hắn cũng không sợ báo ứng, cũng không quan tâm báo ứng."

Diệp Khiêm chậm rãi đi trở về vị trí của mình ngồi xuống, nhìn Ngô Hoán Phong, hắn hiểu ý, rút thanh dao găm ra, lập tức Cố Minh Hùng lại hét thảm một tiếng. Tay trái máu tươi chảy ròng, thế nhưng mà không ai dám đi tới băng bó cho hắn."Ta biết rõ, các ngươi ở thành phố Nam Kinh đều là nhân vật số một số hai, thuộc hạ khẳng định cũng có không ít người; nhưng là các ngươi phải nhớ kỹ, ở trước mặt ta các ngươi chỉ là thủ hạ mà thôi. Các ngươi nếu như không phục đại khái có thể tới tìm ta, chỉ cần các ngươi gánh chịu nỗi hậu quả." Diệp Khiêm nhìn toàn trường, nói, "Cố Minh Hùng đúng không? Những năm này ngươi kiếm không ít chỗ tốt a? Nghiệp vụ của ngươi càng làm càng lớn, thế nhưng mà hàng năm nộp lên trên lại càng ngày càng ít, lão bản không tra ngươi la do tín nhiệm ngươi, ngươi lại hồi sự tín nhiệm của lão bản như vậy sao?"

Cố Minh Hùng bụm lấy bàn tay của mình, chịu đựng toàn tâm đau đớn, cái trán mồ hôi từng giọt rơi xuống."Nghiệp... Nghiệp vụ công ty quả thật là một năm không bằng một năm a." Cố Minh Hùng run rẩy nói.

Càng đang ở chỗ cao thì càng sợ chết, nhớ năm đó Cố Minh Hùng cũng coi như là nhân vật có số má, hôm nay đã quen sống trong sinh hoạt vàng son, làm sao chịu được loại vết thương này.

"Hừ!" Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng, đem một xấp tài liệu trong tay ném tới, nói: "Ngươi cho rằng ta không biết sao? Ngươi nhìn kỹ xem, bảng báo cáo tài vụ của ngươi làm là dạng gì? Mấy năm này ngươi ăn của công ty không dưới 1000 vạn, ngươi xem người khác đều là kẻ đần sao? Ta biết rõ, các ngươi đều là người đi theo lão bản tranh đấu giành thiên hạ, không có công lao thì cũng có khổ lao, hiện tại thật vất vả đã có sản nghiệp như ngày hôm nay, các ngươi nên nghĩ là làm thế nào giữ vững những sản nghiệp này, mà không phải là ở trong đó đùa nghịch âm mưu quỷ kế."


Cố Minh Hùng một câu cũng nói không nên lời, chỉ biết cúi đầu nhìn xuống mặt đất.

"Vẫn là câu nói kia, các ngươi đều là người có thân phận, phép lịch sự tối thiểu cũng phải hiểu chứ, không phải sao?" Ánh mắt của Diệp Khiêm quét tới đám người bọn hắn. Từng người bị ánh mắt Diệp Khiêm nhìn tới, đều phảng phất bản thân đang ở trong hầm băng, trong nội tâm tràn đầy hàn ý.

Trình Văn là dòng chính của Trần Phù Sinh, từ lúc Diệp Khiêm bước vào cửa, liền một mực cung kính đứng bên cạnh hắn. Trong lòng bảy người cũng bắt đầu nhao nhao muốn nổ tung lên, do dự, xoắn xuýt.

Cố Minh Hùng là người đứng lên đầu tiên, vẻ mặt chán chường cùng ủ rũ. Có người dẫn đầu, những người còn lại cũng đều nhao nhao đứng lên.

Diệp Khiêm thoả mãn nhẹ gật đầu, đang chuẩn bị nói chuyện, thì cửa phòng hội nghị bỗng nhiên bị đẩy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui