Jack trầm mặc một hồi, yếu ớt hỏi: "Cái kia... Lão đại a, ta có phải đã ảnh hưởng đến làm việc của ngươi?"
"Biết rõ còn hỏi?" Diệp Khiêm nở nụ cười, nói, "Có chuyện gì, nói nhanh đi? Ta biết rõ ngươi, chỉ cần ngươi gọi điện thoại cho ta, nhất định là có chuyện tình trọng đại."
"Johnan đã tới, ta muốn hỏi ngươi, chúng ta có hành động hay không?" Jack hỏi.
"Liệp Ưng Johnan? Chuyện khi nào?" Diệp Khiêm nhíu mày, hỏi.
"Hai ngày trước, chẳng những hắn đến, mà còn dẫn theo mười mấy người tới, hiện tại đang ở trong khách sạn do Đặng Phi Tường bố trí." Jack hồi đáp.
Diệp Khiêm trầm ngâm một lát, có lẽ bởi vì lần trước mình đánh bại bốn tên lính đánh thuê Hắc Ưng, nên Liệp Ưng Johnan mới tới. Chỉ là để cho Diệp Khiêm có chút không hiểu chính là những người của cục an ninh Châu Á hiện tai đang làm gì? Nhiều thành viên Hắc Ưng đến thành phố Thượng Hải như vậy, chẳng lẽ bọn hắn một chút cũng không có phát hiện? Hay là đám bọn hắn có mục đích khác? Diệp Khiêm nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Lão đầu tử, ngươi đến cùng đang chơi cái trò gì?"
"Lão đại, lão đại?" Thấy Diệp Khiêm cả buổi không nói gì, Jack kêu lên.
Diệp Khiêm từ trong trầm tư phục hồi tinh thần lại, nói: "Cục an ninh Châu Á có động tĩnh gì không? Nhiều lính đánh thuê đến thành phố Thượng Hải, theo lý thuyết bọn hắn không thể không biết a?"
Jack trầm mặc một lát, nói: "Đúng vậy a, cái này cũng không giống như tác phong của lão đầu tử a, nếu như là lúc trước, chỉ sợ những thành viên Hắc Ưng vừa đến thành phố Thượng Hải, thì đã bị bọn hắn mời đi uống trà."
Diệp Khiêm nghĩ nghĩ, nói: "Chúng ta hay là trước hết không nên động thủ, nhìn xem tình huống rồi nói sau. Ngươi trước dùng danh nghĩa của ta đưa thư cho Liệp Ưng Johnan, nhìn xem phản ứng của bọn hắn ra sau. Còn có, chú ý cục Quốc An bên kia một chút, lão đầu tử này càng ngày càng để cho người ta nhìn không thấu."
"Ừ, ta biết phải làm sao, yên tâm đi, lão đại." Jack nói.
Diệp Khiêm gật gật đầu, sau đó liền cúp điện thoại.
...
Biêt thự của Tần Nguyệt, Hồ Hội ở trong phòng, tiểu nha đầu đang cùng một lão giả gọi video. Nếu như Diệp Khiêm chứng kiến lão giả trong máy vi tính, nhất định sẽ chấn động, đáng tiếc chính là Diệp Khiêm lại nhìn không tới.
"Cháu gái bảo bối của ông, vội vả tìm ông có chuyện gì vậy?" Trên màn hình máy tính, lão giả hiền lành vừa cười vừa nói.
"Có rất nhiều thành viên lính đánh thuê Hắc Ưng đến thành phố Thượng Hải, gia gia đừng nói với con là gia gia không biết nha?" Hồ Hội nói.
Lão giả ha ha nở nụ cười, nói: "Biết chứ, ông đương nhiên biết rõ a, bọn hắn vừa mới đi vào Hoa Hạ, đã bị người cục Quốc An chúng ta giám thị."
Hồ Hội kinh ngạc hỏi: "Vậy gia gia như thế nào chuyện gì cũng không làm? Hiện tại thành phố Thượng Hải đã đủ loạn lắm rồi, đám người này lại đến, chỉ sợ càng thêm rối loạn."
Lão giả ha ha cười nói: "Hội nhi, con quên ông đã nói với con sao? Là một thượng vị giả giỏi, phải học được lợi dụng các loại mâu thuẫn, từ trong đó đạt tới lợi ích lớn nhất của mình. Không cần lo lắng, Hắc Ưng chỉ là tôm tép nhãi nhép, không dậy nổi bao nhiêu sóng gió."
"Thế nhưng mà, lần trước người Hắc Ưng đã nổ súng ở bên ngoài biệt thự của Nguyệt tỷ tỷ, nếu như không phải có Diệp Khiêm bên cạnh chỉ sợ Tần bá bá đã bị giết." Hồ Hội nói.
"Ông biết rõ." Lão giả thản nhiên nói, "Vậy con cảm giác mục tiêu của đối phương là Tần Thiên hay là Diệp Khiêm?"
Lão giả vừa nói như vậy, Hồ Hội không khỏi có chút sửng sốt, kể từ khi biết thân phận của Diệp Khiêm, Hồ Hội đối với hắn càng ngày càng có hứng thú. Trầm mặc một lát, Hồ Hội nói: "Gia gia vừa nói như vậy, làm con nghĩ mục tiêu có khả năng không phải Tần bá bá, mà là Diệp Khiêm. Thế nhưng mà gia gia, nếu như là Diệp Khiêm thì gia gia chẳng lẽ không định xuất thủ sao? Gia gia cũng đừng quên, hắn có hi vọng trở thành người nối nghiệp của gia gia nhất."
Lão giả ha ha cười cười, nói: "Con khẩn trương như vậy làm cái gì? Không phải là cháu gái bảo bối của ông vừa ý tiểu tử kia chứ?"
Hồ Hội sắc mặt đỏ lên, gắt giọng: "Gia gia nói bậy bạ gì đó a, già mà không đứng đắn."
Lão giả vui vẻ nở nụ cười, nói: "Con là ông nhìn xem lớn lên, tâm tư của con gia gia lại không biết sao? Con cái này rõ ràng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nếu như Diệp Khiêm tiểu tử kia bị một tiểu Hắc Ưng hạ gục, vậy hắn còn có tư cách gì làm người nối nghiệp của ông? Yên tâm đi, nếu như không ngoài sở liệu của ông tin tưởng không bao lâu nữa, tiểu tử kia sẽ có động tác. Tiểu tử kia tính tình ông hết sức rõ ràng, điển hình là có cừu oán tất báo, Hắc Ưng đã dám đi ám sát hắn, hắn như thế nào lại như vậy mà đơn giản bỏ qua cho Hắc Ưng."
Hồ Hội trầm mặc một lát, ngẫm lại cũng đúng, Diệp Khiêm dù sao cũng là thủ lĩnh của Nanh Sói vương giả lính đánh thuê thế giới, lính đánh thuê Hắc Ưng bất quá chỉ là lính đánh thuê thế giới nhị lưu mà thôi, muốn đối phó bọn hắn, đối với Diệp Khiêm mà nói hẳn không phải là vấn đề gì lớn.
"Gia gia nếu đã tính trước thì con không nói gì nữa, nhưng mà vạn nhất nếu Diệp Khiêm đã xãy ra chuyện gì, gia gia sẽ hối hận không kịp." Hồ Hội nói.
Lão giả ha ha cười nói: "Ông có gì mà hối hận, Hoa Hạ to lớn, cũng không phải chỉ có mình Diệp Khiêm là nhân tài."
Hồ Hội liếc lão giả, gắt giọng: "Không thèm nghe gia gia nói nữa, con muốn đi ngủ."
Lão giả càng là mặt mày hớn hở, liên tục nói: "Hảo hảo, ông đây sẽ không quấy rầy bảo bối của ông nữa. Yên tâm đi, ông sẽ không dễ dàng để cho tiểu tử kia chết."
...
Khách sạn Khải Duyệt, trong phòng tổng thống, Johnan cùng mười thủ hạ đang ngồi trong phòng khách. Trên TV đang chiếu quảng cáo nhàm chán, có bốn người vẻ mặt áy náy đứng trước mặt Johnan, đầu cúi thấp xuống, phảng phất như là tiểu hài tử phạm phải sai lầm. Johnan lạnh nhạt quét qua bốn người, nói: "Nói đi, đến cùng là chuyện gì xãy ra?"
Bốn người này chính là bốn người bị Diệp Khiêm đánh bị thương trong bệnh viện. Nghe thấy câu hỏi của Johnan, bốn người lại càng thêm xấu hổ, đem đầu cúi thấp hơn nữa, sau đó đem chuyện ngày hôm đó nói ra.
Liệp Ưng Johnan trầm mặc một lát, lẩm bẩm nói: "Hoa Hạ, quả nhiên là ngọa hổ tàng long ah. Biết rõ thân phận của người kia không?"
Bốn người mờ mịt lắc đầu.
Liệp Ưng Johnan hừ lạnh, nói: "Bị người đánh thành như vậy mà còn không biết người ta là ai, các ngươi không biết mất mặt sao?"
"Nghe... Nghe Đặng Thành Long của tập đoàn Phi Tường nói, người kia gọi là Diệp Khiêm." Một người run rẩy nói.
"Diệp Khiêm?" Liệp Ưng Johnan nhướng mày, không khỏi chấn động, nói, "Chẳng lẽ là người được giang hồ đồn Lang Vương Diệp Khiêm? Hắn như thế nào lại ở Hoa Hạ?"
"Ta ngay từ đầu cũng nghĩ như vậy, thế nhưng mà theo ta nghĩ thì chỉ có thể là cùng tên a." Một người vụng trộm nhìn Liệp Ưng Johnan, yếu ớt nói.
"Bất kể có phải hay không, đợi điều tra rõ ràng rồi nói sau." Liệp Ưng Johnan nói xong, thân thể nghiêng dựa vào trên ghế sa lon, lông mày chăm chú nhăn lại một chỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...