"Câm miệng!" Đặng Thành Long rốt cục không thể nhịn được nữa kêu lên. Hắn trong lòng mình vốn có chút sợ hãi rồi, lão nương này lại còn ở bên cạnh lải nhải nói không ngừng, làm sao hắn có thể không nổi giận. Lời vừa ra khỏi miệng, Đặng Thành Long cũng cảm giác mình có chút quá mức, dù sao lão nương này nói như thế nào cũng là cô cô của mình nha. Áy náy nhìn Đặng Phi Tinh, Đặng Thành Long nói: "Thực xin lỗi. Chuyện này giao cho con xử lý, cô cô ở một bên nhìn xem là được rồi."
Đặng Phi Tinh nghe Ngụy Thành Long đối với mình hô quát, không khỏi sửng sốt, nàng vô cùng rõ ràng mình không có bản lãnh gì, bất quá tốt xấu mình cũng là cô cô của hắn, tiểu tử này sao có thể không biết lớn nhỏ nói chuyện với mình như vậy. Sau đó nghe được Đặng Thành Long xin lỗi, Đặng Phi Tinh trong nội tâm cũng thoải mái rất nhiều, ngoan ngoãn thối lui đến một bên.
"Diệp Khiêm, cô cô của ta không biết đã đắc tội ngươi ở chỗ nào?" Đặng Thành Long hỏi.
Diệp Khiêm cười nhạt, nói: "Ai kêu miệng nàng không sạch sẽ, đánh nàng một bạt tai đã là nhẹ rồi."
Đặng Phi Tinh miệng thúi, tại thành phố Thượng Hải rất nổi danh, Đặng Thành Long tự nhiên cũng tinh tường, hắn tin tưởng Diệp Khiêm không có nói dối, bất quá Đặng Phi Tinh cho dù ngàn sai vạn sai, thì cũng là cô cô của mình, đánh nàng thì là không cho tập đoàn Phi Tường mặt mũi."Diệp Khiêm, chuyện hôm nay ngay từ đầu bất kể là ai đối với ai sai, ngươi đánh cô cô của ta là không đúng, ngươi phải cho ta một cái công đạo." Đặng Thành Long nói.
"Vậy ngươi nghĩ ta phải làm như thế nào?" Diệp Khiêm cười nhạt, nói.
"Rất đơn giản, ngươi quỳ xuống hướng cô cô của ta dập đầu xin lỗi, chuyện hôm nay ta coi như cái gì cũng không có phát sinh qua." Đặng Thành Long nói.
"Ngươi đây là muốn ỷ vào thế lực của tập đoàn Phi Tường của ngươi dọa ta." Diệp Khiêm khóe miệng hiện lên nụ cười tà, thản nhiên nói.
"Đúng vậy, ta chính là dùng thế lực của tập đoàn Phi Tường áp chế ngươi đó. Ngươi hôm nay nếu như không xin lỗi thì đừng mơ tưởng có thể hoàn hảo đi ra khỏi bệnh viện." Nếu đã xé toang mặt, Đặng Thành Long cũng không cần thiết phải giả bộ chính nhân quân tử gì nữa.
"Thế nhưng mà ta có một tật xấu, chính là ăn mềm không ăn cứng. Người càng dùng thế lực áp chế ta, ta càng không thỏa hiệp." Diệp Khiêm chậm rãi nói.
"Hừ, vậy ngươi trách ta không được rồi, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội." Đặng Thành Long nói xong, lui ra phía sau vài bước. Sau đó quét nhìn bốn gã lính đánh thuê Hắc Ưng, nói: "Cho hắn một chút giáo huấn, chỉ cần không chết là được."
Nhưng mà, bốn người kia lại không có động thủ, mà là quay đầu nhìn Đặng Thành Long, nói: "Chuyện này cần thêm tiền."
"Ok, trước giúp ta xữ lý hắn, tiền không là vấn đề." Đặng Thành Long nói.
Bốn người kia lúc này mới thoả mãn quay đầu, nhìn Diệp Khiêm. Một người trong đó nói: "Chúng ta giống như đã gặp nhau ở nơi nào rồi?"
Đặng Thành Long sửng sốt, bốn người này đến từ tổ chức lính đánh thuê Hắc Ưng, bọn hắn như thế nào biết Diệp Khiêm? Đặng Thành Long sở dĩ không nói cho bọn hắn biết người trước mắt chính là mục tiêu của bọn hắn lần này, là vì dù sao nơi này là bệnh viện, hơn nữa mình cũng ở đây, nếu như giết Diệp Khiêm mọi chuyện sẽ rất phiền toái. Bất quá, giáo huấn Diệp Khiêm thì không sao, về sau lại giải quyết hắn.
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Ta có thể chưa thấy qua ngươi, bất quá lính đánh thuê Hắc Ưng tại lính đánh thuê thế giới cũng coi như là có chút danh tiếng, ta ngược lại là có nghe nói qua, tin tưởng các ngươi hẳn là người của tổ chức lính đánh thuê Hắc Ưng a?"
Bốn người rõ ràng sửng sốt, hiển nhiên thật không ngờ Diệp Khiêm vậy mà nhận ra thân phận của mình. Mờ mịt nhìn về phía Diệp Khiêm, chỉ cảm thấy hắn rất quen thuộc, thế nhưng mà cũng không nhớ ra được đến cùng là gặp nhau ở đâu. "Ngươi biết chúng ta?" Người nọ nhíu mày, nói.
Diệp Khiêm từ chối cho ý kiến nở nụ cười, cũng không có giải thích, chỉ hơi hơi nhún vai.
"Nếu ngươi đả biết chúng ta, ta khuyên ngươi hãy chọn con đường thứ nhất, đừng tự mình gây khó dễ?" Người nọ nói tiếp.
Diệp Khiêm nhàn nhạt cười nói: "Không bị tiền bạc cám dỗ, uy vũ không khuất phục, đây chính là phẩm đức tốt đẹp của dân tộc Hoa Hạ chúng ta ah. Nói sau, ta cũng nghe qua đại danh Hắc ưng, hôm nay may mắn nhìn thấy, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này."
"Đã như vầy, chúng ta đây đành đắc tội rồi. Ngươi yên tâm, trong bốn người chúng ta ngươi tùy tiện chọn một người, chúng ta sẽ không lấy nhiều khi ít." Người nọ bề ngoài giống như rất hiên ngang lẫm liệt nói.
"Không cần, các ngươi bốn người cùng lên đi, ta thích nhất khiêu chiến độ khó cao." Diệp Khiêm mỉm cười, nói.
Bốn người sắc mặt lập tức kéo xuống dưới, biết rõ nhóm người mình là tổ chức lính đánh thuê Hắc Ưng, Diệp Khiêm lại vẫn dám nói như vậy, nếu như không phải tiểu tử này giả bộ trang bức, thì chính là thật sự có thực lực. Bất kể là loại nào, thử một lần sẽ biết.
Người đang nói chuyện, nhìn người bên cạnh, người nọ hiểu ý tiến lên vài bước, cao thấp ngắm Diệp Khiêm, xem bộ dáng thon gầy của hắn, trong ánh mắt không khỏi để lộ ra một tia xem thường cùng khinh thường. Hét lớn một tiếng, hướng Diệp Khiêm vọt tới. Kỹ thuật chiến đấu của người phương Tây cùng người phương Đông khác nhau, bọn hắn chú trọng chính là dùng hai tay công kích, mà không để ý đến tác dụng của chân, thường thường là hạ bàn bất ổn. Bất quá, quyền thuật của phương Tây cùng Hoa Hạ ai ưu ai kém thực không tốt phán đoán, dù sao thua ở cao thủ Hoa Hạ thua dưới quyền thuật của phương Tây cũng không ít.
Nhưng mà, ở trước mặt Diệp Khiêm, những quyền thuật phương Tây hiển nhiên không có thể phát huy tác dụng. Bởi vì Diệp Khiêm một mực sinh hoạt ở nước ngoài, đả bại rất nhiều cao thủ ngoại quốc, đối với quyền thuật phương Tây rất hiểu rõ. Còn đối phương lại đối với võ thuật Hoa Hạ biết rất ít. Trong chiến đấu, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, là lời lẽ chí lý. Huống chi, Diệp Khiêm với tư cách thủ lĩnh Nanh Sói vương giả lính đánh thuê thế giới, thân thủ có thể yếu sao? tập đoàn lính đánh thuê Nanh Sói có thể có thành tựu như ngày hôm nay, không phải là ngẫu nhiên.
Quyền thuật phương Tây chiêu thức đơn giản, lực lượng cường đại, Diệp Khiêm tự nhiên sẽ không ngốc cùng hắn đối cứng, tuy không nhất định sẽ thua, nhưng sẽ lãng phí thể lực của mình. Cho nên, lúc tên lính đánh thuê Hắc ưng vung quyền công tới, Diệp Khiêm rất tự nhiên lách mình né qua.
Sau khi Diệp Khiêm tránh thoát công kích của hắn, thân thể đi tới phía trước một bước, tới gần tên lính đánh thuê Hắc Ưng, khuỷu tay đập lên các đốt ngón tay của hắn, sau đó khuỷu tay thuận tay đánh vào tai của hắn.
Người nọ chỉ cảm thấy trong lỗ tai một hồi vù vù, đầu lập tức có chút không thanh tỉnh. Không đợi hắn kịp phản ứng, chỉ thấy Diệp Khiêm một cước hung hăng đá vào trên người của hắn, dù hắn thể trọng ước chừng 200 cân, vẫn bị Diệp Khiêm đạp bay ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...