Lý Đông nói xong, ánh mắt cuống quít chuyển hướng Diệp Khiêm, kêu lên: "Nhị thiếu gia!"
Mấy tiểu tử bên cạnh cũng âm thầm kêu lên, "Không hổ là đại ca của Hổ ca, quả là mãnh liệt!" Tiểu tử vừa mới động thủ đứng ngẩn người, không biết làm sao.
Diệp Khiểm cũng không phải loại người không nói đạo lý, vừa rồi sở dĩ xúc động như vậy, cũng là nhất thời tức giận mà thôi. Có đôi khi Diệp Khiêm xem thường nhất loại tiểu lưu manh này, chỉ biết khi dễ kẻ yếu, gặp phải kẻ mạnh thì kinh sợ. Diệp Khiêm cảm thấy mấy ngươi này đã có thời gian ở chỗ ồn ào, sao không trực tiếp đi tìm người ta báo thù, còn không phải là không dám đi, cho nên mới ở chỗ này gào to.
Hướng Lý Đông gật đầu một cái, Diệp Khiểm trực tiếp đi đến trước giường bệnh, nhìn Vương Hổ nằm ở trên giường bệnh toàn thân đều là băng gạc, Diệp Khiêm không khỏi đau xót."Hổ Tử, khá hơn chút nào không?" Diệp Khiêm ân cần hỏi han.
Vương Hổ lên tiếng nở nụ cười, nói: "Nhị ca, sao ngươi lại tới đây?"
"Không cẩn thận bị thương ngoài da, cho nên mới đến bệnh viện khám." Diệp Khiểm nói.
"Nhị ca, ta không sao, ngươi yên tâm đi, nghỉ ngơi vài ngày là có thể xuất viện." Vương Hổ nói, "Nhị ca, ta biết rỏ ngươi một mực đối đãi ta như thân đệ đệ, ta hôm nay xảy ra chuyện, ngươi khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên ta một mực đều không muốn nói cho ngươi, sợ ngươi xảy ra chuyện, đối phương dù sao cũng là người Thanh bang, đắc tội không nổi. Nhị ca, đáp ứng ta, cứ như vậy được rồi, đừng trả thù được không?"
"Đánh rắm!" Diệp Khiêm phẫn nộ quát, "Thanh bang thì thế nào? Ta quản khỉ gió hắn là Thanh bang hay là cái gì bang, hắn đả thương huynh đệ của ta, hắn phải trả giá thật nhiều. Hổ Tử, chuyện này ngươi không cần phải xen vào, an tâm dưỡng bệnh là được, nhị ca thay ngươi lấy lại công đạo."
"Nhị ca, hay là thôi đi, chúng ta đấu không lại Thanh bang." Vương Hổ lo lắng nói, "Nếu như bởi vì ta, lại để cho nhị ca xảy ra chuyện gì, bảo ta như thế nào an tâm ah. Chuyện này cứ như vậy được rồi, ta cũng không có gì trở ngại, nghỉ ngơi vài ngày thì tốt rồi, không cần phải đem chuyện làm lớn."
"Hổ Tử, ngươi có còn xem ta là nhị ca của ngươi không?" Diệp Khiểm hỏi.
"Đương nhiên, ngươi vĩnh viễn đều là nhị ca của Vương Hổ ta." Vương Hổ kiên định nói.
"Nếu ta là Nhị ca của ngươi, thì chuyện này ngươi phải nghe ta nói. Huynh đệ của ta không thể bị người khác khi dễ, ta mặc kệ hắn là Thanh bang hay là cái gì bang, coi như là Thiên Vương lão tử, chỉ cần đắc tội huynh đệ của ta, vậy thì phải trả giá thật nhiều." Diệp Khiêm lạnh lùng nói. Sau đó ánh mắt chuyển hướng Lý Đông, hỏi: "Hắn tên gọi là gì? ở nơi nào?"
Lý Đông nhìn Vương Hổ, chi tiết hồi đáp: "Hắn gọi Tư Đồ Lập, là hương chủ của Thanh bang phân đường chữ Nhân, địa bàn hoạt động ở khu Nam. Chuyện lần này ta xem hắn là có mục đích, Hổ ca hôm nay bị thương, chỉ sợ quán bar Cuồng Say đã bị hắn hoàn toàn khống chế, những ngày này có lẽ sẽ ở trong quán bar Cuồng Say."
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, xoay người vỗ vỗ Vương Hổ, nói: "Hổ Tử, ngươi yên tâm đi, thù này nhị ca giúp ngươi báo."
"Nhị ca, ta..." Vương Hổ có chút áy náy nói.
Diệp Khiểm biết rỏ hắn muốn nói cái gì, khẳng định lại là một ít lời nói cảm kích, bất quá đã là huynh đệ cũng không cần phải nói những lời này. Diệp Khiêm khẽ cười nói: "Đồ ngốc, cái gì cũng không cần nói."
"Nhị thiếu gia, ta đi với ngươi." Lý Đông dùng ánh mắt kiên định nhìn Diệp Khiểm, nói.
"Không cần, tự ta đi là được rồi." Diệp Khiểm nói. Lúc này, diện thoại của Diệp Khiêm bỗng nhiên vang lên, có chút sửng sốt, Diệp Khiểm nói: "Ta đi ra ngoài nghe điện thoại." Nói xong, quay người đi ra ngoài.
Lấy điện thoại cầm tay ra nhìn một chút, là một dãy số lạ lẫm, Diệp Khiểm bấm nút nghe máy, bên trong truyền đến âm thanh của một nữ tử. "Xin chào, là Diệp tiên sinh sao?"
"Vâng!" Diệp Khiểm sửng sốt, nói, "Ngươi là..."
"Ta là Kỷ Mộng Tình, ngươi đã quên sao? Hôm nay là sinh nhật của nữ nhi của ta, ngươi có thời gian tới sao?" Đối diện truyền đến âm thanh mong chờ của Kỷ Mộng Tình.
Diệp Khiểm có chút sửng sốt, lúc này mới nhớ tới hôm nay hình như là ngày 25, nếu như không phải Kỷ Mộng Tình nhắc nhở Diệp Khiểm thật đúng là đã quên mất. Trầm mặc sau một lát, Diệp Khiêm nói: "Được rồi, bất quá có thể sẽ hơi trễ chút. Như vậy đi, sáu giờ tối, ngươi thấy có được không?"
"Có thể, không có vấn đề." Kỷ Mộng Tình có chút kích động hưng phấn nói, "Cứ quyết định như vậy đi, sáu giờ tối, ta ở nhà chờ ngươi."
"Tốt." Diệp Khiêm nghe nàng nói có cảm giác không được tự nhiên, bề ngoài giống như có chút quá mập mờ rồi, cái gì gọi là "Ta ở nhà chờ ngươi". Lắc đầu, Diệp Khiêm đem ý nghĩ hoang đường ném ra khỏi đầu.
Hai người cũng không có nói thêm cái gì, tùy tiện hàn huyên vài câu liền cúp điện thoại. Diệp Khiêm quay người trở lại phòng của Vương Hổ, nhìn Vương Hổ, nói: "Hổ Tử, chờ ngươi hết bệnh, nhị ca có chuyện muốn nói với ngươi."
Vương Hổ nhẹ gật đầu, nói: "Được, thân thể của ta rất tốt, qua mấy ngày là có thể xuất viện."
Diệp Khiêm bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn, nói: "Thân thể dù cho tốt cũng chịu không được giày vò như vậy, tổn thương gân cốt cần một trăm ngày, ngươi không biết sao? Hảo hảo dưỡng bệnh, chuyện gì đều không cần lo lắng, có nhị ca ở đây, trời sập xuống nhị ca giúp ngươi gánh lấy."
"Nhị thiếu gia, ta..." Lý Đông há to miệng, muốn nói cái gì lại không có nói ra.
Diệp Khiểm có chút nở nụ cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Ta biết rỏ ngươi muốn nói cái gì, bất quá chuyện này ngươi tốt nhất không nên nhúng tay vào, ở bệnh viện chiếu cố Hổ Tử, đợi tin tức tốt của ta là được."
Nhìn nhìn Diệp Khiểm, Lý Đông yên lặng nhẹ gật đầu. Kỳ thật hắn trong lòng rất rõ ràng, trong mắt Thanh bang hắn so với con kiến cũng không bằng, coi như hắn có đi, cũng không giúp đỡ được cái gì. Chỉ là, không biết vì cái gì hắn tin tưởng Diệp Khiêm, có Diệp Khiểm bên cạnh, hắn cái gì cũng không sợ. Huống chi, Vương Hổ bị người đánh thành như vậy, hắn là tiểu đệ tự nhiên phải nghĩ cách trả thù.
Đang khi nói chuyện, bất tri bất giác đã là giữa trưa. Lâm Nhu Nhu đã thay đổi một thân quần áo thoải mái từ phòng bệnh bên ngoài đi tới, sau khi trông thấy Diệp Khiêm, có chút giận hắn, nói: "Không phải anh nói chờ em sao? Như thế nào lại bốn phía chạy loạn?"
Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Vừa vặn đụng phải một người bạn, cho nên sang đây xem xem, lo trò chuyện quên hết thời gian."
Lý Đông rất cung kính khom người, kêu lên: "Chị dâu."
Vương Hổ cũng giãy dụa lấy muốn đứng lên, bất đắc dĩ toàn thân bị băng bó như một xác ướp, căn bản là không nhúc nhích được, đành phải cười cười xấu hổ, nói: "Chị dâu."
Lâm Nhu Nhu cũng bắt đầu có chút ưa thích cùng hưởng thụ xưng hô thế này rồi, cũng không có giống như trước kia thẹn thùng, có chút nở nụ cười, nói: "Các ngươi tốt."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...