Nghe xong Diệp Khiêm nói, nội tâm gã bảo tiêu thật phiền muộn, hận không thể một đấm đấm chết Diệp Khiêm. Nghĩ thầm, ai con mẹ nó muốn quỳ xuống, còn không phải là do đôi chân hết khí lực, vậy mà vô duyên vô cớ run lên. Chỉ là, thoáng trầm tư một lát, gã bảo tiêu cũng ý thức được điểm gì đó, chỉ sợ tiểu tử này trước mặt là ở giả heo ăn thịt hổ. Nghĩ tới đây, ánh mắt không khỏi chuyển hướng Diệp Khiêm, muốn đứng lên, lại phát hiện hai chân của mình căn bản không cách nào dùng sức.
"Đjxmm~, ngươi đang làm gì đó? Không phải có ý định nhận hắn làm cha nuôi chứ, vẫn còn chưa chịu dậy." Tên bảo tiêu còn lại phiền muộn kêu lên.
"Đừng ngồi đó châm chọc, đoán chừng là di chứng lưu lại lúc tham gia quân ngũ, chân có chút chập choạng, khiến cho không có khí lực." Gã bảo tiêu cau mày nói ra. Hắn cũng không ngốc, trong nội tâm âm thầm nghĩ, "Bà nội nó, tiểu tử này quá tà môn rồi, tiểu tử ngươi ở một bên ngược lại đắc ý, xem lão tử chê cười, cũng cho ngươi thử xem bị người vui đùa tư vị như thế nào."
Hai gã bảo tiêu trước kia đi bộ đội cùng chung đơn vị, tự nhiên cũng biết gã bảo tiêu kia bị tổn thương chân khi phòng ốc sụp đỗ, cho nên lời gã bảo tiêu kia nói hắn tự nhiên không có chút nào hoài nghi. Bất đắc dĩ lắc đầu, gã bảo tiêu này nói: "Con mẹ nó thật vô dụng, cái gì mà di chứng, lão tử là nhìn ngươi tối hôm qua "Làm việc" quá mãnh liệt, hai chân đều mềm nhũn ra."
Vừa nói, gã bảo tiêu liền hướng Diệp Khiêm đi tới.
Lúc này, điện thoại của Diệp Khiêm bỗng nhiên vang lên."Ngừng, ngừng, " Diệp Khiêm phất tay ngăn cản gã bảo tiêu tiếp tục đi tới, lấy điện thoại ra nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, là số của Triệu Nhã, Diệp Khiểm nói gấp: "Trước dừng một cái, ta nghe điện thoại đã." Nói xong, Diệp Khiêm nhấn xuống nút nghe "Này!"
"Diệp Khiểm, đã lâu không gặp a, ngươi sống tốt không?" Đối diện truyền đến một âm thanh lạ lẫm, ngữ khí rất âm lãnh, hiển nhiên không phải là bằng hữu hỏi thăm lẫn nhau, mà là một loại "Ngươi như thế nào còn chưa có chết" ngữ khí.
Diệp Khiêm có chút sửng sốt, thật sự là nghĩ không ra âm thanh này là của ai, vì vậy nói: "Cảm ơn sự quan tâm của ngươi rồi, ta sống rất vui vẻ."
"Vậy sao?" Đối diện truyền đến âm thanh khinh thường và oán giận, "Bất quá ngươi rất nhanh sẽ không vui vẻ nổi. Ngươi làm hại ta ngồi tù lâu như vậy, ta đã phát thề, chỉ cần ta có thể đi ra, nhất định phải giết chết ngươi."
Nghe xong lời này, Diệp Khiểm rốt cục minh bạch đối phương là ai rồi, ngoại trừ Âu Dương Thiên Minh Diệp Khiểm thật sự nghĩ không ra còn có người nào khác. Cười lạnh một tiếng, Diệp Khiêm nói: "Người muốn ta chết rất nhiều, bất quá cuối cùng ta vẫn còn sống, chỉ sợ làm cho ngươi thất vọng rồi."
"Đjxmm~, con mẹ nó ngươi nói xong chưa?" Gã bảo tiêu thật sự nhịn không nổi, phẫn nộ quát.
Âu Dương Thiên Minh trong điện thoại nghe được, cười đắc ý nói: "Diệp Khiêm, xem ra địch nhân của ngươi rất nhiều a, nhớ rõ nói với hắn một tiếng, cũng đừng đem ngươi giết chết."
Diệp Khiêm khinh thường nở nụ cười một tiếng, nói: "Ngươi yên tâm đi, hai cái tiểu lâu la mà thôi, rất nhanh giải quyết, chờ ta chút." Sau đo, Diệp Khiêm ánh mắt chuyển hướng gã bảo tiêu, trong mắt không còn vẻ sợ hãi, mà là một loại sát ý lạnh như băng. Diệp Khiêm hiểu rỏ, Âu Dương Thiên Minh sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho hắn, chỉ là ân cần thăm hỏi một tiếng, nói vài lời châm chọc, huống hồ, hắn đang dùng chính là điện thoại của Triệu Nhã, rất rõ ràng, Triệu Nhã bây giờ đang ở trong tay của hắn; cho nên Diệp Khiêm không có thời gian cùng gã bảo tiêu trêu đùa."Lập tức lăn, ta coi như không có chuyện gì." Diệp Khiêm lạnh lùng nói.
Gã bảo tiêu có chút sửng sốt, bất quá theo hắn Diệp Khiêm chỉ là cố làm ra vẻ mà thôi, khinh thường nở nụ cười một tiếng, nói: "Đjxmm~, còn cùng lão tử giả ngưu bức, đợi lát nữa ta xem ngươi giả bộ như thế nào." Nói xong, gã bảo tiêu một cước hướng cổ của Diệp Khiểm đá vào.
Diệp Khiêm lạnh lùng hừ một tiếng, tay phải duỗi ra, ngăn trở một cước của gã bảo tiêu, đồng thời tay phải thuận thế bắt lấy chân gã bảo tiêu, thân thể chuyển động, khuỷu tay trái húc vào ngực gã bảo tiêu, lập tức nghe thấy "Răng rắc" một tiếng âm thanh xương cốt đứt gãy, tiếp theo là một tiếng khóc thét của gã bảo tiêu. Diệp Khiểm cũng không có như vậy dừng lại, tay phải buông ra bắt lấy đùi phải của gã bảo tiêu, thân thể lại chuyển động, tay phải nắm lấy đầu gã bảo tiêu ấn xuống dưới, đồng thời chân trái nâng lên, một cái lên gối hung hăng đâm vào bộ mặt gã bảo tiêu. Lập tức, máu tươi tuôn ra như suối, gã bảo bảo tiêu uể oải nằm trên mặt đất. Toàn bộ quá trình gọn gàng, bất quá ngắn ngủn vài giây đồng hồ mà thôi.
Gã bảo tiêu đang quỳ một bên giật mình không thôi, rồi lại âm thầm may mắn, may mắn vừa rồi Diệp Khiểm chưa cùng mình động thủ, nếu không chỉ sợ mình cũng như gã bảo tiêu kia nằm trên mặt đất.
Diệp Khiểm đi đến bên cạnh tên bảo tiêu đang quỳ, tại trên đùi của hắn đá một cước, gã bảo tiêu cảm thấy hai chân đột nhiên giống như đã có khí lực. Bất quá, đã có khí lực thì thế nào, hắn cũng không dám cùng Diệp Khiểm chống đối, hắn hiện tại hy vọng duy nhất là mau chóng ly khai khỏi đây.
"Mang hắn lập tức cút cho ta." Diệp Khiểm lạnh lùng nói, "Ta không quản lão bản của các ngươi là ai, nếu như hắn muốn gặp ta, thì để cho hắn tự đến đây."
Gã bảo tiêu như được đại xá, liên tục đáp ứng vài tiếng, "Dạ, dạ, dạ!" Sau đó nâng đồng bạn của hắn đang hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu hốt hoảng bỏ chạy.
"Đã giải quyết xong, không để cho ngươi thất vọng a, ta đem mạng của mình lưu lại rồi, sẽ chờ ngươi đến lấy." Diệp Khiêm cầm điện thoại nói, "Âu Dương Thiên Minh, ngươi hôm nay gọi điện thoại đến chắc có lẽ không chỉ là muốn nhìn xem ta sống thế nào, ân cần thăm hỏi ta một tiếng, nói vài lời ngồi châm chọc a? Nói đi, đến cùng có chuyện gì?"
"Ngươi gấp gáp như vậy làm cái gì? Ngươi vội vả tìm chết sao?" Âu Dương Thiên minh đắc ý nói.
Diệp Khiểm khinh thường nở nụ cười, nói: "Đã ngươi không vội, vậy ngươi cứ chầm chậm mà nói, dù sao ta có rất nhiều thời gian. Hơn nữa, nếu như ngươi không lo lắng cảnh sát thông qua điện thoại di động của ta tra được vị trí của ngươi, ngươi cứ tiếp tục kể một ít lời nhàm chán, ta không quan tâm."
Âu Dương Thiên minh có chút sửng sốt, hiển nhiên thật sự là hắn là sợ chuyện sẽ phát sinh giống như lời Diệp Khiêm nói. Hắn hiện tại thế nhưng mà phải ăn xin, mặc dù nói phụ thân của hắn là Âu Dương Thành đã phục hồi quan chức, cũng lợi dụng quan hệ ngục giam để cho hắn trốn thoát, thế nhưng mà nếu như hiện tại lại bị bắt trở về, Âu Dương Thành cho dù lại có biện pháp chỉ sợ cũng cứu không được hắn rồi."Ngươi không phải là hôn phu cua Triệu Nhã sao? Chẳng lẽ ngươi không lo lắng cho vị hôn thê của ngươi sao?" Âu Dương Thiên Minh nói.
Diệp Khiểm có chút nhíu lông mày, lúc trước nếu như không phải mình nói hưu nói vượn, lại để cho toàn lớp biết Triệu Nhã là vị hôn thê của mình, Âu Dương Thiên minh cũng sẽ không bắt Triệu Nhã làm con tin để uy hiếp chính mình rồi. Nói cho cùng, là mình hại Triệu Nhã ah."Ngươi muốn thế nào nói thẳng ra, không cần quanh co lòng vòng." Diệp Khiểm nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...