Đừng nhìn James là đại hán cao gần 2m, nhưng tính tình lại giống con nít ưa thích ăn đồ ăn vặt, đi chơi tàu lượn siêu tốc.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn, nói: "Không có vấn đề, cứ theo số tài khoản của tổ chức mà chi trả, về sau lại từ trong tiền lương và tiền thưởng của các ngươi khấu trừ."
"Ah, my god!" James một hồi im lặng.
Cũng chẳng biết tại sao, mình bất quá chỉ rời khỏi Hoa Hạ mấy ngày mà thôi, thế nhưng mà nổi nhớ đối với Lâm Nhu Nhu lại càng ngày càng tăng. Có lẽ, cái này là ma lực của tình yêu, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Sau khi đơn giản dặn dò vài chuyện, Diệp Khiêm liền cùng mọi người cùng điểm du lịch phụ cận, thuận tiện chọn lựa một ít quà kỷ niệm, đương nhiên là vì sau khi trở về tặng cho Lâm Nhu Nhu cùng bọn người Tần Nguyệt. Chọn lựa những lễ vật này thế nhưng mà tốn không ít tâm tư của Diệp Khiêm, cá tính của mỗi nàng không giống nhau, Diệp Khiêm phải căn cứ cá tính của các nàng để chọn lựa ra món quà thích hợp, thật đúng là hao tâm tổn trí.
Đến địa điểm du lịch, Diệp Khiêm dùng di động chụp vài tấm để làm kỷ niệm cho chuyến đi Myanmar lần này. Diệp Khiêm cũng ít khi chụp ảnh lưu niệm, tuy thân phận của hắn đối với cao tầng của một ít quốc gia cũng không tính là bí mật gì, nhưng để phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, Diệp Khiêm rất ít khi chụp ảnh.
Buổi tối, mọi người tập trung tại một nhà hàng nhỏ phụ cận, ăn hết món ăn đặc sắc địa phương. Kỳ thật, muốn ăn đồ ăn đặc sắc địa phương, biện pháp tốt nhất là ăn ở những quán ven đường, tuy không phải rất ngon, nhưng là đều là món ăn đặc sắc bản địa chính tông. Mà thức ăn trong nhà hàng, khách sạn toàn là đã qua chế biến khác xa mùi vị ban đầu.
Ngày hôm sau, Diệp Khiêm đi ô-tô, chạy tới sân bay thủ đô Myanmar, sau đó đặt vé máy bay đi Hoa Hạ thành phố Thượng Hải. Trước khi lên máy bay, Diệp Khiêm gọi điện thoại cho Lâm Nhu Nhu, nói cho nàng biết thời gian mình trở về, tiểu nha đầu phi thường vui vẻ, nàng muốn đi đón hắn. Diệp Khiêm trong nội tâm có chút không muốn nàng phải vất vã chờ mình ở sân bay, bất quá hắn cũng muốn nhanh nhìn thấy nàng.
Buổi tối khoảng mười giờ, Diệp Khiêm cùng Mặc Long đã đáp xuống sân bay quốc tế Phổ Đong thành phố Thượng Hải. Trên đường đi, Mặc Long đều không nói gì, chỉ khi Diệp Khiêm hỏi hắn mới trả lời. Bất quá Diệp Khiêm biết, đây là tính cách của tiểu tử này, hắn chỉ là không thích nói chuyện, cũng không phải là hắn đối với mình không tôn trọng hoặc là miệt thị. Khả năng, đây là điều kiện để trở thành tay súng bắn tỉa có kỹ năng ngụy trang giỏi, tâm phải tĩnh, người phải ổn định và chịu được tịch mịch.
Ra đại sảnh sân bay, từ xa đã trông thấy Lâm Nhu Nhu đứng chờ, tiểu nha đầu vẻ mặt sốt ruột thần sắc mong đợi, bốn phía không ngừng nhìn quanh. Sau khi trông thấy Diệp Khiêm, tiểu nha đầu vui vẻ chạy tới.
Nhìn tiểu nha đầu chạy đến bên người, Diệp Khiêm một tay ôm lấy nàng, tại chỗ xoay vài vòng, sau đó buông ra thâm tình nhìn xem nàng, Diệp Khiêm ôn nhu nói: "Anh rất nhớ em."
Lâm Nhu Nhu hạnh phúc nở nụ cười, vuốt khuôn mặt của Diệp Khiêm, ôn nhu nói: "Em cũng nhớ anh, anh là đồ bại hoại, đi lâu như vậy cũng không biết gọi điện thoại cho em."
Diệp Khiêm áy náy nở nụ cười, nói: "Nơi anh đến điện thoại căn bản không có tín hiệu."
Trong lúc Diệp Khiêm và Lâm Nhu Nhu đang nói chuyện yêu đương. Mặc Long giống như là người vô hình, đứng ở nơi đó cũng không nói chuyện, ánh mắt chỉ liếc qua Lâm Nhu Nhu một lần, về sau liền nghiên đầu chuyển hướng nhìn phía bên kia. Đừng tưởng rằng tiểu tử này thật bình tĩnh, kỳ thật đã sớm vãnh tai nghe Diệp Khiêm cùng Lâm Nhu Nhu trò chuyện. Có thể là do vấn đề chức nghiệp, Mặc Long ưa thích nghe nhiều nhìn nhiều. Nghe được Diệp Khiêm nói những lời buồn nôn như vậy, Mặc Long nhịn không được rùng mình một cái, trong nội tâm âm thầm thầm nghĩ: "Lão đại thật đúng là con mẹ nó ghê tỏm."
Phát hiện Diệp Khiêm lại dẫn theo một người xa lạ trở về, Lâm Nhu Nhu kinh ngạc nhìn hắn, Diệp Khiêm cuống quít giới thiệu nói: "Hắn là Mặc Long, huynh đệ của anh."
"Đại tẩu!" Mặc Long đem ánh mắt vòng trở về, kêu lên.
Lâm Nhu Nhu tự nhiên minh bạch huynh đê trong lời nói của Diệp Khiêm là có ý gì, nhất định là chỉ huynh đệ bên trong Nanh Sói. Nghe được Mặc Long xưng hô, Lâm Nhu Nhu khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng, có chút cười cười, nói: "Ngươi tốt."
Diệp Khiêm ôm chầm Lâm Nhu Nhu, nói: "Đi thôi, chúng ta trở về đi."
Lâm Nhu Nhu ôn nhu lên tiếng, tùy ý để Diệp Khiêm ôm nàng hướng ngoài sân bay đi ra. Mặc Long đi sau lưng bọn họ, ánh mắt rất bình tĩnh, nhìn không ra cái gì, phảng phất cái thế giới này đối với hắn mà nói căn bản không có thứ gì đáng giá khiến cho hắn hứng thú.
Đối với lai lịch của Mặc Long, Diệp Khiêm biết cũng không nhiều, chỉ biết là hắn là Mặc gia truyền nhân dòng chính. Dòng họ Mặc gia có từ thời Xuân Thu Chiến Quốc, thời ấy chiến loạn khắp nơi, các quốc gia chinh phạt lẫn nhau, Mặc gia được Mặc Tử sáng lập, với chủ trương là mọi người bình đẳng, yêu thương giúp đỡ lần nhau, phản đối các cuộc chiến tranh xâm lược, nên người Mặc gia thường giúp đỡ các quốc gia yếu chống lại cường quốc. Người đứng đầu gia tộc Mặc gia được gọi là Mặc gia cự tử.
Chủ trương của Mặc gia Diệp Khiêm tuy không phải rất đồng ý, nhưng cũng có những điểm đáng giá tôn sùng, dù sao Mặc gia cũng là đại biểu cho những dân chúng bình thường, mà không phải là những kẻ thống trị cao cao tại thượng.
Cho đến thời kì Tây Hán, Mặc gia dần dần suy bại, họ bắt đầu ẩn cư trong núi, ngẫu nhiên cũng ra khỏi núi đi đến các quốc gia tuyên truyền chủ trương của mình. Mặc gia, đã từng là một tổ chức quân sự, có thể nói, từng người Mặc gia đều là những chiến binh tinh anh. Mà Mặc Long, là truyền nhân của Mặc gia thế hệ này, cũng là Mặc gia cự tử, chỉ là truyền thừa mấy ngàn năm của Mặc gia, lưu lại cũng không nhiều, mà tư tưởng của bọn hắn cũng theo thời gian biến hóa lặng lẽ phát sinh cải biến.
Lúc trước Điền Phong đem Mặc Long mang về Nanh Sói, đã từng nói đơn giản thân phân của Mặc Long với Diệp Khiêm, hơn nữa còn dặn dò Diệp Khiêm nhất định phải thật tâm đối đãi với Mặc Long, ngày khác Mặc Long đối với hắn sẽ có trợ giúp to lớn. Lúc ấy Diệp Khiêm tuổi còn nhỏ, căn bản cũng không rõ ràng Mặc gia là gì, cho đến về sau xem một ít tư liệu mà sách sử ghi lại mới hiểu rõ một ít. Diệp Khiêm không biết hiện tại trên thế giới này còn có bao nhiêu người Mặc gia, bọn họ có còn giống như lúc trước nguyện vì cự tử của bọn hắn mà xông pha khói lửa, nhưng ở trong mắt của Diệp Khiêm, Mặc Long không chỉ là Mặc gia cự tử, càng là huynh đệ của mình, sinh tử tương hộ chiến hữu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...