Nghịch lân của Nanh Sói là không thể chạm đến, danh dự của Nanh Sói cũng không thể xúc phạm, cho dù sau lưng Luân thật sự có kẻ chủ mưu, kết quả của hắn vẫn là chết.
Cũng không thèm nhìn số tiền kia, Diệp Khiêm lạnh lùng chằm chằm nhìn Luân hỏi: "Biết rõ chúng ta là ai sao?"
"Biết... Biết rõ, Sói... Nanh Sói!" Luân vội vàng hấp tấp nói.
"Ngươi biết những binh lính này tại sao lại chết xuống không? Bọn họ đều là bởi vì sự ngu xuẩn của ngươi mà mang họa sát thân, ngươi xúc phạm tối kỵ của lính đánh thuê thế giới chúng ta, xúc phạm Nanh Sói. Nói đi, làm ai sai khiến ngươi làm như vậy?" Diệp Khiêm chậm rãi nói.
"Không... Không biết, ta cũng không biết hắn là người nào, hắn chỉ là để cho ta dựa theo phương pháp của hắn, xếp đặt thiết kế lừa các ngươi tới, nói là chỉ cần bắt được một thành viên Nanh Sói thì có 1000 vạn Đô-la trả thù lao. Ta... Ta tham tiền, ta có mắt như mù, cầu các ngươi thả ta đi, ta cũng chỉ là quân cờ mà thôi. Chỉ cần các ngươi thả ta, để cho ta làm cái gì cũng được." Luân thất kinh nói.
Diệp Khiêm một mực chăm chú nhìn chằm chằm vào mắt của Luân, biết rõ hắn cũng không nói láo, xem ra thật sự không biết thân phận kẻ chủ mưu. Dựa theo Luân nói, hiển nhiên người nọ là hướng về phía Nanh Sói mà đến, thân phận lại thần bí như thế, Diệp Khiêm không khỏi có chút nhíu mày, trong đầu không ngừng suy nghĩ, tuy nhiên thật sự nghĩ không ra người nào đó sẽ dùng mọi biện pháp đối phó Nanh Sói. Nếu quả thật muốn nói có, thì chỉ có thể là nước Mỹ và một ít chính phủ cao tầng Nhật Bản, thế nhưng mà bọn hắn chắc có lẽ sẽ không dùng thủ đoạn như vậy. Trong lúc nhất thời, Diệp Khiêm căn bản không có đầu mối.
Trầm mặc một lát, Diệp Khiêm đưa ánh mắt chuyển hướng Thiên Trần, nói: "Người giao cho ngươi."
"Vâng!" Thiên Trần lên tiếng, chậm rãi đi ra phía trước. Trong ánh mắt bắn ra nồng đậm cừu hận, ánh mắt tựa như ma trơi, để cho lòng người phát lạnh. Luân trên mặt hiện đầy vẻ hoảng sợ, không ngừng cầu khẩn. Thế nhưng mà Thiên Trần như không nghe thấy, từng bước một chậm rãi đi qua, âm thanh của mỗi bước chân phát ra để cho trái tim của Luân run rẩy.
Luân chết rất thảm, toàn thân xương cốt không có một chỗ nào lành lặn, hoàn toàn bị Thiên Trần bóp nát. Có thể nói, Luân là vì quá đau mà chết. Bất quá, hắn có lẽ còn may mắn vì trên người Thiên Trần không có độc dược, nếu không hắn chỉ sợ sẽ chết đau đớn gấp trăm lần so với hiện tại. Ở bên trong Nanh Sói, Thiên Trần có biệt danh là Độc Lang, là cao thủ dùng độc duy nhất của Nanh Sói, để cho người khác muốn sống không được muốn chết không xong là sở thích của hắn. Đương nhiên, ở bên trong Nanh Sói Thiên Trần cũng đảm nhiệm thân phận bác sĩ, hắn chẳng những biết giết người, mà còn biết cứu người. Độc dược không phân tốt xấu, mấu chốt là xem dùng ở địa phương nào, là người nào sử dụng, cao thủ dùng độc thường thường là giải độc thánh thủ, bởi vì chỉ có khi biết độc dược dược tính dược lý, mới có thể phát huy độc dược tác dụng lớn nhất.
"Đi thôi!" Diệp Khiêm liếc qua mấy trăm đầu thi thể nằm trên mặt đất, thản nhiên nói.
Thanh Phong đi qua đem túi du lịch nhấc lên, sau khi mọi người ở bốn phía phóng hỏa, thì lập tức rời khỏi nơi đội du kích đóng quân.
Lần chiến đấu này thời gian diễn ra cũng không dài, gần một giờ mà thôi.
Lúc xuống tới chân núi, thì trời đã sáng. Sau khi tìm địa phương đem tất cả vũ khí giấu đi, mọi người lập tức lái xe hướng khách sạn chạy tới.
Diệp Khiêm thật không ngờ mọi chuyện tiến hành thuận lợi như vậy, chỉ dùng vài ngày mà thôi, bất quá để cho hắn lo lắng vẫn là kẻ chủ mưu sai người đối phó Nanh Sói. Lần này đi Myanmar thu hoạch cũng không nhỏ, chẳng những thành công giải cứu Thiên Trần, lại cùng Vương Trùng kết minh giúp Nanh Sói tại Đông Nam Á có thêm căn cơ phát triển.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Diệp Khiêm một lần nữa triệu tập mọi người đến gian phòng của mình. Bởi vì thuận lợi cứu ra Thiên Trần, Diệp Khiêm tâm tình cũng khá hơn nhiều, những thành viên khác cũng không có cố kỵ, tùy ý cười đùa. Thiên Trần thân thể bởi vì thời gian dài ngâm trong nước, có chút sưng vù cùng hư thối, bất quá hắn chính là bác sĩ, tin tưởng chỉ cần một thời gian ngắn là có thể khôi phục.
"Lý Vĩ, Thanh Phong, Phong Lam, James, William, Thiên Trần, các ngươi tạm thời lưu lại, ta cùng Mặc Long trở về." Diệp Khiêm nói.
"Đừng a, lão đại, ta cũng muốn về với ngươi." Thanh Phong bày ra bộ mặt như ăn mướp đắng, nói, "Tại đây một chút cũng không thú vị, ta còn chưa từng đi Hoa Hạ, nghe nói chỗ đó địa linh nhân kiệt, mỹ nữ như mây a."
Trừng mắt liếc hắn một cái, Diệp Khiêm nói: "Ngươi nghĩ rằng chúng ta trở về để vui chơi? Ta cho các ngươi lưu lại là có nhiệm vụ trọng yếu giao cho các ngươi. Lý Vĩ, ngươi đã gặp Vương Trùng rồi, ngươi phụ trách đem chuyện ta hứa với hắn mau chóng xử lý, còn có, để cho Vương Trùng hỗ trợ chúng ta mua một trang viên ở Myanmar."
Lý Vĩ hiểu ý, nhẹ gật đầu, nói: "Không có vấn đề, lão đại, yên tâm giao cho ta." Sau đó ánh mắt chuyển hướng Thanh Phong, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Thanh Phong a, ngươi cũng đừng một bộ dáng không cam tâm, Myanmar thế nhưng mà là nơi tốt, tại đây tiêu phí trình độ thấp, ngươi chỉ cần tốn hơn ngàn khối là có thể tùy tiện tìm người mẫu minh tinh chơi đùa."
"Cọng lông, nguyên một đám đen thui giống dân da đen, ta nhìn thấy bọn hắn còn cho là mình vẫn đang ở vùng Trung Đông." Thanh Phong nói.
"Đjxmm~, ngươi biết cái đếch gì, cái kia gọi là da màu lúa mạch, hiểu không? Loại da này nhìn bề mặt tuy đen, thế nhưng mà sờ tới sờ lui lại mềm như đậu hủ, đây là cực phẩm." Lý Vĩ nói.
Phong Lam hung hăng trợn mắt nhìn Thanh Phong, nói: "Chúng ta lần này lưu lại là có nhiệm vụ, ngươi cho rằng là cho ngươi ở bốn phía tầm hoa vấn liễu? Cũng không sợ ăn AiDS a."
Thanh Phong có chút thè lưỡi, hắn là người tuổi nhỏ nhất, cá tính tuy có khoa trương, thế nhưng làm chuyện gì cũng có chừng mực. Đừng nhìn hắn bây giờ nói ba hoa chích choè, thế nhưng mà Diệp Khiêm tuyệt đối tin tưởng coi như mình đặt nữ nhân trên giường của hắn, tiểu tử này chỉ sợ cũng không dám động đến đối phương dù chỉ một sợi tóc.
Diệp Khiêm nhìn xem bọn tiểu tử vui đùa ầm ĩ, cũng có chút nở nụ cười, dặn dò: "Lần này nhiệm vụ của các ngươi không cần sốt ruột hoàn thành, có thời gian thì đi du lịch bốn phía, phong cảnh Myanmar cũng không tệ, các ngươi cũng nên vui vẻ nghỉ ngơi. Còn có, thân phận người thần bí chúng ta bây giờ vẫn không rõ ràng lắm, cho nên các ngươi lúc làm việc phải cẩn thận một chút. Sau khi trở về, ta sẽ cho Jack phái người đi điều tra một chút, nhìn xem có đầu mối gì hay không."
"Lão đại, tiền du lịch cùng sinh hoạt của ta có phải do tổ chức thanh toán? Tiền trong tài khoản của ta hết rồi, ha ha!" James ngu ngơ cười cười, gãi đầu của mình nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...