Siêu Cấp Binh Vương

Sau khi Lý Vĩ nói xong, đám binh sĩ kia nhìn thoáng qua nhau, sau đó xô đẩy đi ra một đại hán khôi ngô ước chừng 30 tuổi, bởi vì chỉ mặc áo thun ba lỗ nên trên người hiện ra từng khối cơ bắp săn chắc.

Lý Vĩ có chút nở nụ cười, cơ bắp đẹp mắt cũng không có nghĩa là dùng tốt, sức mạnh cơ bắp chú ý chính là sức bật, giống như Diệp Khiêm, cơ bắp trên người cũng không rõ ràng, nhưng sức bật của cơ bắp lại rát cường hãn, đương nhiên, trong đó cũng có nguyên nhân là do Diệp Khiêm tu luyện ám kình.

Tênđại hán khôi ngô nhìn Lý Vĩ, nắm chặt nắm đấm của mình, nói: "Huynh đệ, cẩn thận rồi."

Lý Vĩ nhàn nhạt mà cười cười tùy ý bày ra một thức mở đầu, khôi ngô đại hán thấy bộ dáng lạnh nhạt của Lý Vĩ, trong nội tâm lập tức phẫn nộ không thôi, hét lớn một tiếng hướng Lý Vĩ lao đến. Thấy một màn như vậy, Diệp Khiêm không khỏi có chút cười cười, khi chiến đấu phải tránh tâm trạng phập phồng không yên, giống như kiếm khách lúc quyết đấu, nhất định phải khí định thần nhàn, nếu không khi ra chiêu sẽ sơ hở chồng chất, kết quả chỉ có thất bại.

Tên đại hán nhờ sức mạnh cơ bắp lập tức tiến đến bên cạnh Lý Vĩ, mà Lý Vĩ lại vẫn không có bất luận động tác gì, chỉ lẳng lặng nhìn phía trước. Những binh lính kia thậm chí đã nhìn thấy tình cảnh Lý Vĩ bị đại hán khôi ngô nện một quyền, trong nội tâm không khỏi có chút đắc ý, Nanh Sói cũng không có gì hơn người, không ngờ bị hù cho không dám động đậy.


Ngay khi nắm đấm của đại hán khôi ngô sắp chạm đến Lý Vĩ, Lý Vĩ bỗng nhiên động, thân thể có chút hơi nghiêng, chân trái lùi lại một bước, thuận thế giơ cổ tay chặt vào cổ của đại hán một cái, đón lấy thân thể sắp ngã của đại hán, giơ chân đạp một cái đem khôi ngô đại hán đạp ra ngoài. Chỉ thấy thân thể của đại hán khôi ngô giống như lá rụng bay ra ngoài, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất, đã hôn mê.

Ngoại trừ Diệp Khiêm, những người còn lại đều là kinh ngạc không thôi, chỉ một chiêu, Lý Vĩ liền nhẹ nhõm giải quyết đối thủ, điều này trong mắt bọn họ quả thực thật bất khả tư nghị. Vương Trùng âm thầm thầm nghĩ: "Nanh Sói không hổ là Nanh Sói, năng lực chiến đấu của từng thành viên quả nhiên không phải là dùng để trưng cho đẹp."

Lý Vĩ chậm rãi đi đến bên cạnh tên đại hán khôi ngô, tay đặt trên cổ của hắn bóp vài cái, tên đại hán kia chậm rãi tỉnh lại. Nhớ tới chuyện vừa rồi, trong lòng đại hán khôi ngô vẫn còn sợ hãi, bất quá hắn thua tâm phục khẩu phục, cũng không có bất kỳ ủ rũ. Theo hắn, Lý Vĩ là cường giả chân chính, thua ở cường giả như vậy, hắn cũng không xem là mất mặt.

Thấy Lý Vĩ chơi đã ghiền, Diệp Khiêm nhịn không được có chút ngứa tay, nhìn Vương Trùng cười cười, nói: "Ta cũng qua chơi một chút, rất lâu không có luận bàn, thân thủ chỉ sợ đã kém đi rất nhiều."

Vương Trùng đương nhiên biết rõ Diệp Khiêm bất quá chỉ là khiêm tốn mà thôi, thành viên bình thường của Nanh Sói đã lợi hại như vậy rồi, hắn đường đường là Lang Vương Diệp Khiêm thân thủ sẽ kém? Bất quá Vương Trùng cũng không có ngăn cản, dù sao cái này bất quá chỉ là luận bàn mà thôi, huống hồ hắn cũng rất muốn nhìn một chút thân thủ của Diệp Khiêm.

Hướng về phía đám binh sĩ ha ha cười cười, Diệp Khiêm lộ ra bộ dáng tươi cười, nói: "Đến đây vài người đi, ừ, liền ngươi, ngươi, ngươi... Còn ngươi nữa, các ngươi mười người cùng lên."

Lý Vĩ nhàn nhạt mà cười cười lui sang một bên, Vương Trùng ở một bên lại có chút lo lắng, Diệp Khiêm có phải quá mức tự tin. Mặc dù nói năng lực chiến đấu của thành viên Nanh Sói rất mạnh, nhưng là thường đều là dựa vào địa hình cùng đánh lén, nhưng mà luận bàn một chấp mười thì có chút khó tin ah. Lý Vĩ tự nhiên là không lo lắng, nếu như ngay cả mười người này đều dọn dẹp không được, thì Diệp Khiêm cũng không xứng làm thủ lĩnh Nanh Sói, cũng sẽ không còn là Lang Vương Diệp Khiêm mà cao tầng các quốc gia nghe đến là đau đầu.


Nếu như nói vừa rồi thua ở Lý Vĩ, bọn hắn còn không cảm thấy quá mất mặt, dù sao cũng là 1 vs 1, thua cũng không có gì. Thế nhưng mà, hôm nay Diệp Khiêm lại muốn một chọi mười người bọn hắn, trong nội tâm của bọn hắn khó tránh khỏi có chút cảm giác bị khinh thường, phẫn nộ đi ra. Nếu như ngay cả điểm nóng tính cũng bị mất, vậy bọn họ cũng không xứng làm một người lính.

Mười người tạo thành một vòng tròn, đem Diệp Khiêm vây vào giữa, chậm rãi khép vòng tròn lại. Diệp Khiêm lẳng lặng đứng đấy, nụ cười trên mặt thu liễm lại, chuyển thành thần sắc khắc nghiệt, trong ánh mắt hiện lên một đạo tinh mang, Diệp Khiêm tựa như mũi tên, hướng một người trong đó "Bắn" tới. Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy, là từ để hình dung Diệp Khiêm lúc này.

Tất cả thành viên Nanh Sói đều trải qua hệ thống huấn luyện chiến đấu, nhưng chủ yếu vẫn là lĩnh ngộ ra từ trong thực chiến, kỹ năng chiến đấu không cần phải đẹp, mà phải chú ý những điểm sau nhanh, chuẩn, hung ác, Nhất Kích Tất Sát. Mà Diệp Khiêm là người nổi bật phát huy những điểm đó tốt nhất, tăng thêm khả năng sử dụng ám kình, thường thường tại thời điểm đối địch càng phát huy lực sát thương cường đại.

Vương Trùng kinh ngạc mở to hai mắt, quả thực không thể tin được những chuyện đang diễn ra trước mắt, chỉ thấy Diệp Khiêm giống như cao thủ võ lâm, không ngừng xuyên thẳng qua lại trong đám người, chỉ nghe từng tiếng kêu thảm thiết truyền đến, ngắn ngủn hai phút mà thôi, mười người toàn bộ ngã trên mặt đất, mất đi năng lực tái chiến.

Đây là do Diệp Khiêm đã hạ thủ lưu tình, dù sao cũng không phải chiến đấu sinh tử, Diệp Khiêm ra tay sẽ không quá hung ác, nếu không mà nói, cho dù lại thêm mười người chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Diệp Khiêm.

Thấy một màn như vậy, những binh lính kia tất cả đều tâm phục khẩu phục, người ta sở dĩ có khẩu khí như vậy là vì có thực lực cường hãn làm hậu thuẫn. Nanh Sói không hổ là Nanh Sói! Nếu để cho bọn hắn biết người trước mặt là thủ lĩnh Nanh Sói Lang Vương Diệp Khiêm chỉ sợ bọn họ chẳng những sẽ không cảm thấy xấu hổ, ngược lại sẽ đắc chí. Ngẫm lại, có bao nhiêu người có thể cùng Lang Vương Diệp Khiêm so chiêu a, đây chính là vinh hạnh.


Vương Trùng đi qua vỗ vỗ bả vai của Diệp Khiêm, nói: "Lão đệ, lão ca ta tâm phục khẩu phục, Lang Vương Diệp Khiêm quả nhiên danh bất hư truyền ah."

Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, hắn sở dĩ luận bàn, không đơn giản chỉ là vì đạt được khích lệ mà thôi, trong đó tuy có nguyên nhân do hắn ngứa tay, nhưng nguyên nhân lớn hơn là hắn muốn mượn cơ hội này chấn nhiếp Vương Trùng, để cho hắn càng thêm tin tưởng hợp tác vững chắc cùng Nanh Sói."Kỹ năng chiến đấu là điều kiện bắt buộc của mỗi thành viên Nanh Sói." Diệp Khiêm thản nhiên nói.

Buổi tối, Vương Trùng vẫn dùng thịt cá để chiêu đãi Diệp Khiêm cùng Lý Vĩ, hơn nữa càng thêm nhiệt tình. Đang ăn cơm, Vương Trùng nhận được một cuộc điện thoại, Sau đó nhìn Diệp Khiêm và Lý Vĩ nói là có tin tức của Thiên Trần. Diệp Khiêm cùng Lý Vĩ lập tức hưng phấn không thôi, vội vàng hỏi vị trí của Thiên Trần.

Trầm mặc một lát, Vương Trùng hồi đáp: "Căn cứ tin tức các huynh đệ tìm hiểu được, trước đó vài ngày ở nơi đóng quân Laikkai từng phát sinh một cuộc đấu súng, một phương là thành viên đội du kích địa phương, một phương khác có lẽ chính là người các ngươi muốn tìm. Ngay hôm đó các tờ báo lớn của Myanmar đều đưa tin về việc này, nghe nói lúc đó tình hình chiến đấu phi thường kịch liệt, chí ít có trăm người tử vong. Lão đệ, ngươi phải chuẩn bị tâm lý."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui