“Được rồi, chú đã hiểu rõ nhiệm vụ chưa?”
Vương Minh nhìn Bùi Hải Quân hỏi.
Bùi Hải Quân gật đầu nói:
“Em đã rõ”
“Rõ rồi thì tốt, lát nữa chú lập tức đi bố trí đi, nhớ là phải giữ bí mật nhé nếu như mà bị lộ ra thì chiều này đúng là hết trò vui để chơi rồi”
“Anh yên tâm em sẽ tuyệt đối giữ bí mật”
“Anh tin tưởng chú”
Vương Minh rất hài lòng trước biểu hiện của Bùi Hải Quân, tươi cười vỗ vai của hắn. Sau đó hai người nói thêm một số chuyện khác về tình hình cơ sở huấn luyện, chủ yếu là Vương Minh hỏi còn Bùi Hải Quân trả lời. Cuộc nói chuyện kéo dài chừng nửa tiếng, đến khi Vương Minh chính thức dọn sạch đống thức ăn của mình thì mới kết thúc. Hắn đứng dậy nói
“Anh ăn xong rồi, chú ở lại từ từ ăn”
Vương Minh nói với Bùi Hải Quân một tiếng sau đó trở lại phòng ngủ của mình.
Thời gian thấm thoát trôi đi, Vương Minh đang ngồi nói chuyện với hai nàng Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận thông webcam thì xuất hiện những tiếng gõ dồn dập của cùng giọng nói của bốn người Nguyễn Đại Dương, Hồ Tuấn Anh, Đinh Xuân Lâm và Bùi Thanh Tùng. Nghe thấy tiếng nói của bốn người Vương Minh nhíu mày, hắn không biết bốn người này tại sao lại đến đây, bây giờ đáng nhẽ bốn người phải đang ở trong sân chỉ đạo người của đội mình huấn luyện chứ? Tại sao lại đến đây đây làm gì?
Lập tức một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Vương Minh: Chẳng lẽ xảy ra việc gì sao? Nhưng rất nhanh Vương Minh phủ định ý nghĩ này bởi vì nếu xảy ra việc gì lớn chắc chắn sẽ xuất hiện động tĩnh lớn, mặc dù hắn ở trong phòng nhưng thính giác của hắn vượt xa so với người thường rất nhiều vì vậy không thể nào hắn không biết được. Nghi hoặc Vương Minh nói tạm biệt với hai nàng rồi đi ra cửa, bộ mặt cau có khó chịu nhìn bốn người hỏi:
“Các chú không huấn luyện mà đến tìm anh có việc gì?”
Hồ Anh Tuấn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Vương Minh nói:
“Bọn em đâu có trốn huấn luyện. Bọn em vừa huấn luyện xong mà?”
“Vừa huấn luyện xong”
Vương Minh nhìn bốn người. Thấy bốn người bộ dạng nhếch nhác, quầy áo dính đầy bụi bặm, từ trên người tỏa ra một thứ mùi vị chua chua của mồ hôi, rất giống với bộ dạng của một người vừa hoạt động mạnh trong thời gian dài. Nhìn bốn người Vương Minh có thể xác định đúng là bốn người không hề trốn huấn luyện như hắn đã tưởng. Đã hiểu nhưng Vương Minh lại nghĩ không ra được bốn người lên phòng hắn có mục đích gì vì vậy hỏi:
“Nếu vậy thì các chú lên phòng anh làm gì”
Lúc này bốn người ánh mắt trợn trừng nhìn Vương Minh như thể nhìn thấy sinh vật lạ vậy. Cuối cùng Đinh Xuân Lâm mới mở miệng nói
“Sắp đến giờ ăn trưa rồi nên bọn em lên rủ anh xuống cùng ăn”
“À”
Vương Minh kêu một tiếng, nghe thấy Đinh Xuân Lâm nhắc hắn mới nhận ra, bây giờ đã hơn mười một giờ rồi, khóa huấn luyện buổi sáng hôm nay cũng đã kết thúc, mọi người chuẩn bị đi ăn cơm. Vương Minh cười gượng với bốn người một tiếng nói:
“Được rồi, anh còn chút việc tí nữa sẽ xuống. Các chú tranh thủ trở về tắm rửa thay quần áo đi”
“Vâng”
Bốn người cũng ý thức được bộ dạng với cả mùi vị trên người mình lúc này nếu mà đi xuống nhà ăn thì đừng nói là người khác mà bốn người cũng cảm giác không thể nào ngửi được, nếu mà ngồi ăn chắc là ăn vào mà muốn nôn vì vậy gật đầu với Vương Minh sau đó mỗi người ai trở lại phòng của mình tắm rửa sạch sẽ, gột rửa hết mùi mồ hôi và bụi bặm còn lưu lại trên người sau buổi huấn luyện buổi sáng, thay một bộ quần áo mới tinh.
Vương Minh đợi ở trong phòng mười phút thì lại nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa. Biết là bốn người Nguyễn Đại Dương đến. Hắn đi đến giường bên cạnh gọi Lê Minh Đức tỉnh dậy hỏi hắn xem có xuống đi ăn cùng không. Lê Minh Đức bị Vương Minh nhắc nhở mới biết được mình ngủ một mạch đến tận trưa, hắn bật dậy đi vào phòng vệ sinh tắm rửa thay quần áo. Khoảng chừng hơn năm phút sau sáu người cùng sóng vai nhau đi xuống nhà ăn.
Trong nhà ăn…
Sáu người chọn một cái bàn tại góc khuất của nhà ăn ngồi xuống. Đợi mọi người lấy phần thức ăn của riêng mình, ai trở lại vị trí ngồi của người nấy thì Vương Minh hỏi:
“Buổi huấn luyện sáng nay thế nào?”
Nguyễn Đại Dương trả lời:
“Rất tốt, sáng nay mọi người đều hoàn thành khối lượng bài tập không một ai thiếu sót cả”
“Vậy thì tốt”
Vương Minh nghe xong cũng không lấy làm lạ bởi vì sáng nay huấn luyện chỉ là mấy cái hạng mục nhẹ nhàng như chạy việt dã, hít đất,… có nặng nhất thì cũng chỉ là hạng mục tập leo núi. Đa số các thành viên của Hắc quân được tuyển chọn từ bộ đội xuất ngũ nên những người này đối với mấy bài tập này cũng không xa lạ, đồng thời hiện giờ thể chất cơ thể những người này thời gian qua được cải tạo đồng thời kích phát nội khí nếu như không hoàn thành được mấy cái hạng mục nhẹ nhàng này thì đó mới là chuyện lạ.
“Hì hì đại ca, anh thấy biểu hiện của bọn em sáng nay có tốt không?”
Đột nhiên lúc này Hồ Anh Tuấn nhìn Vương Minh hỏi một câu.
Vương Minh không hiểu dụng ý của Hồ Anh Tuấn khi hỏi câu này nên ăn ngay nói thật, gật đầu trả lời:
“Rất tốt, anh rất hài lòng”
“Hì hì… nếu anh hài lòng thì liệu anh có thể…”
Hồ Anh Tuấn thấy Vương Minh trả lời đúng với dự liệu của hắn thì híp mặt, vẻ mặt nịnh bợ xu nịnh nói.
Vương Minh đến lúc này mà còn không biết dụng ý của Hồ Anh Tuấn là gì thì đúng là não bị tê liệt a. Không đợi Hồ Anh Tuấn nói xong thì Vương Minh đã khoác tay cắt ngang lời hắn. Vương Minh nói:
“Các chú đừng mong mỏi thêm tin tức gì từ anh”
Nghe xong lời Vương Minh nói bốn người Nguyễn Đại Dương lập tức mặt xị xuống, cực kỳ mất hứng. Mặc dù bốn người quen biết Vương Minh không lâu nhưng mà thông qua những lời kể của Lê Minh Đức về Vương Minh thì bốn người cũng biết Vương Minh là loại người nói một là một nói hai là hai, hắn đã nói không nói thêm gì thì cho dù bốn người có nịnh nọt gãy cả lưỡi chắc chắn cũng sẽ không moi được thêm thông tin gì. Vì vậy bốn người đành bỏ cuộc, quay trở lại với cuộc chiến đấu với đống thức ăn trước mặt.
Suốt từ đầu luôn im lặng ngồi xem ở bên cạnh Vương Minh, thấy khuôn mặt thất vọng của bốn người Nguyện Đại Dương thì Lê Minh Đức trong lòng lại có chút không nỡ. Hắn nói nhỏ với Vương Minh:
“Anh Minh, có nên nói thêm một chút thông tin cho bốn người không, em nhìn bộ dạng của bốn người….”
Vương Minh nhìn Lê Minh Đức cười cười nhỏ giọng chỉ đủ để hai người có thể nghe được. Hắn lắc lắc đầu nói:
“Điều này không thể bởi vì nếu anh nói thêm nữa sẽ lộ hết mất, lúc đó còn gì tình bất ngờ nữa”
Lê Minh Đức im lặng, hắn cũng biết kiểu huấn luyện của Vương Minh chiều này muốn đạt được hiệu quả tốt nhất thì quan trọng chính là phải bảo trì được tính bất ngờ. Với lại là người hiểu rõ tính cách của Vương Minh nên hắn cũng không hỏi nữa.
Lúc này Vương Minh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn nhìn Lê Minh Đức ở bên cạnh bình thản nói:
“Khóa huấn luyện chiều nay chú cũng đừng tham gia”
Lê Minh Đức nghe xong thì sặc mặt hơi biến đổi, trong lòng có chút kinh hoảng, vội vàng hỏi Vương Minh:
“Anh Minh, tao sao em lại không được tham gia?”
Vương Minh giải thích:
“Rất đơn giản bởi vì chú đã biết hết vị trí các bẫy rập được bố trí cho nên nếu chú thì thứ nhất là không công bằng với những thành viên khác. Thứ hai, nếu như các thành viên trong quá trình huấn luyện nếu phát hiện ra chú có thể tránh thoát hết các bẫy rập đã được bố trí rồi cứ thế mà theo đuôi chú vậy thì anh cho các chú thiết lập mấy cái bẫy đó chẳng phải là tốn công vô ích sao”
“Điều này…”
Lời của Vương Minh nói rất đúng khiến Lê Minh Đức á khẩu không biết nên nói thế nào. Nghĩ nghĩ một lúc cuối cùng Lê Minh Đức cũng nghĩ ra một biện pháp, hắn nói
“Vậy nếu em chỉ tham gia khi mà tiến hành leo thác thì sao?”
Vương Minh nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói:
“Nếu vậy thì được”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...