Bùi Hải Quân suy nghĩ một lát rồi gật đầu đáp:
“Nếu em nhớ không nhầm thì có vài địa điểm thích hợp với yêu cầu của anh”
Vương Minh nghe xong có địa điểm thì hớn hở nói:
“Vậy thì tốt, tranh thủ lúc mọi người chưa đến chúng ta nhanh chóng đến đó khảo sát một chút”
Lê Minh Đức và Bùi Hải Quân thấy bộ dạng hừng hực khí thế của Vương Minh thì hai người bốn mắt nhìn nhau, tuy rằng cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không nói gì liền cùng với Vương Minh lên xe.
Lê Phong lên xe nhưng không ngồi vào vị trí lái xe mà ngồi xuống hàng ghế sau rồi ném chìa khóa xe cho Bùi Hải Quân nói:
“Chú thông thạo địa hình nên anh nhường chú lái xe”
Bùi Hải Quân cũng không từ chối, trong ba người hắn là người duy nhất thông thạo địa hình khu vực này thế nên hắn lái xe là thích hợp nhất. Bùi Hải Quân nhận chìa khóa, leo lên vị trí lái xe, đút chìa khóa bắt đầu khởi động máu. Nghe những tiếng động cơ gầm rú khi khởi động thì hắn hơi có chút ngạc nhiên. Vốn lúc đầu hắn nhìn thấy con Toyota này sém chút nữa tưởng rằng đây là đống sắt vụn bị Vương Minh lôi ra từ mấy cái bãi rác, nghĩ đến đoạn đường đến mấy địa điểm kia toàn là đường đất lầy lội lởm chởm hố vôi hố gà đầy đường, hắn có chút lo ngại định lên tiếng đề nghị lấy mấy con xe việt dã trong trại huấn luyện thay thế những lúc này nghe tiếng động cơ, hắn biết mình lo lắng dư thừa rồi. Bùi Hải Quân từ nhỏ được huấn luyện trong trại lính đánh thuê nên với mấy cái loại máy móc xe cộ không cần xa lạ, tuy rằng không quá tinh thông như thợ máy nhưng cũng đạt đến trình độ chỉ cần nghe tiếng động cơ cũng biết là động cơ tốt hay động cơ tồi. Hiện giờ nghe những tiếng gầm rú đầy mạnh mẽ của con xe Toyota này, hắn cảm thấy kinh ngạc bởi động cơ của cái khối sắt vụn này không ngờ lại tốt như thế, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả mấy con xe việt dã đang nằm trong ga ra tại cơ sở huấn luyện.
“Thế nào, con xe này tốt phải không?”
Vương Minh ngồi sau lương của Bùi Hải Quân nhưng nhờ kính chiếu hậu hắn thấy được nét mặt sửng sốt của Bùi Hải Quân, không cần nghĩ nhiều cũng biết lý do tại sao. Dù sao cái trường hợp như thế này Vương Minh cũng không phải gặp lần đầu, hắn có thể chắc chắn rằng nếu mười người lần đầu lái con xe Toyota này của hắn chắc chắn cả mười sẽ có biểu hiện y hệt như Bùi Hải Quân lúc này.
Bùi Hải Quân gật đầu nói:
“Động cơ rất khỏe”
“Nào có động cơ khỏe, Quân chú đừng nhìn bên ngoài con xe này trông giống mấy con xe ở bãi phế thải nhưng mà vỏ xe này được làm từ vỏ làm xe tăng đó, cho dù chú dùng rocket bắn phá thì may ra mới là cho nó có vài vết chất xước thôi”
Lê Minh Đức ngồi ở vị trí phụ lái cũng nhảy vào tham gia.
Vương Minh thấy Lê Minh Đức tham gia thì gật đầu bởi vì hắn với Bùi Hải Quân vừa có chút hiểu lầm mà hai người lại lần đầu tiên gặp mặt nên khoảng cách giữa hai người có chút lớn. Mà Lê Minh Đức với lợi thế là quan hệ rất tốt với cả hai người nên không nghi ngờ gì sẽ là cầu nối tốt nhất giúp kéo gần lại khoảng cách giữa Vương Minh và Bùi Hải Quân.
Quả nhiên tiếp sau đó có Lê Minh Đức ở giữa trung gian làm người điều tiết nên không khí trong xe rất tốt, Vương Minh cảm thấy thái độ của Bùi Hải Quân đối với hắn tuy rằng vẫn có đề phòng và khoảng cách nhưng tốt hơn rất nhiều. Vương Minh cũng không có chút cảm giác thất vọng vì điều này dù sao việc xây dựng một mối quan hệ giữa người với người là một công việc dài hơi và tốn nhiều thời gian công sức, vội vã cũng không được gì cả, chỉ có thể từ từ tích lũy dần mà lên thôi.
Đi xe ba tiếng đồng hồ, dạo quá vài địa điểm, Vương Minh rất hài lòng bởi những địa điểm này đều đáp ứng hết tất cả yêu cầu của hắn. Lúc ba người trở lại căn cứ huấn luyện thì thấy đoàn xe chở các thành viên của Hắc quân không biết từ lúc nào đã tập trung hết ở trong sân trước. Ba người xuống xe đi đến sân trước của cơ sở huấn luyện thì đã thấy gần ngàn thành viên của Hắc quân đứng thành các hàng chỉnh tề, rất trật tự không hề có chút hỗn loạn nào cả. Thấy vậy thì Vương Minh gật đầu, hắn rất hài lòng về tố chất của các Hắc quân, xem ra bình thường Lê Minh Đức cũng không quên việc bồi dưỡng kỷ cương kỷ luật cho những người này.
“Ha ha… xin lỗi đã để mọi người phải đợi lâu”
Vương Minh tiến về phía bốn người Nguyễn Đại Dương, Hồ Tuấn Anh, Đinh Xuân Lâm, Bùi Thanh Tùng có chút xấu hổ vì chậm trễ.
Nguyễn Đại Dương lắc đầu nói:
“Không, không trễ bọn em cũng vừa mới đến”
“Đúng vậy, bọn em vừa mới đến”
Ba người Hồ Tuấn Anh, Đinh Xuân Lâm và Bùi Hải Quân cũng gật đầu nói theo.
Vương Minh không nói gì, hắn biết bốn người đang nói dối với hắn nhìn thấy trên cổ của những thành viên Hắc quân có lưu lại vài giọt mồ hôi. Vương Minh trong lòng không hiểu sao lại có xuất hiện một tia cảm động, hắn vỗ vai bốn người nói:
“Được rồi, mọi người đi đường dài cũng mệt mỏi rồi. Hôm nay tạm thời nghỉ ngơi một chút, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu chương trình huấn luyện”
“Không cần bọn em vẫn sung sức lắm, có thể bắt đầu ngay lúc này được”
Bốn người nghe Vương Minh nói xong liền nhao nhao lên.
Vương Minh lắc đầu, hắn biết những thành viên của Hắc quân do trường kỳ mỗi ngày đều ngâm mình trong nước thuốc khiến cơ thể được cải tạo tốt hơn rất nhiều so với người thường, thể lực cũng dồi dào hơn rất nhiều nhưng đó mà về mặt thể chất còn về tinh thần cũng không khác gì người thường. Đi xe ô tô một quãng đường dài liên tục không chỉ là mang lại sự mệt mỏi về mặt thể xác mà còn là tinh thần nữa. Vương Minh có thể thấy những người này bên ngoài đang cố tỏ ra cứng rắn nhưng ánh mắt lại không giấu được một tia mệt mỏi. Vương Minh nhìn bốn người rồi chỉ vào những thành viên Hắc quân đang đứng sau lưng bốn người nói:
“Chú nhìn những anh em kia xem. Đừng có lừa anh, anh có thể thấy mấy người hiện tại ở trạng thái không tốt. Mà một khi đã không ở trạng thái tốt nhất, các chú luyện tập thế nào cũng không bao giờ có thể đạt đến hiệu quả tối đa được”
Bốn người cúi đầu không nói gì.
Vương Minh thấy vậy thì lập tức rèn sắt khi còn nóng, nói thêm:
“Mà tập luyện không phải cứ tập luyện chăm chỉ nhưng nhưng hời hợt là khá lên được, chỉ có đảm bảo đạt đến hiệu quả tối đa của từng lần luyện tập thì mới khiến thực lực tăng lên. Các chú hiểu chưa?”
Bốn người Nguyễn Đại Dương nghe xong lời này của Vương Minh thì bừng tỉnh, đầu óc như được khai sáng, đã thông suốt vô cùng vì vậy gật đầu nói:
“Đại ca bọn em hiểu rồi”
“Hiểu rồi thì tốt, vậy chú giải tán anh em trở về nghỉ ngơi đi”
“Vâng”
Bốn người đáp sau đó chia ra trở lại đội của mình giải tán thành viên trở về ký túc xá của cơ sở huấn luyện nghỉ ngơi. Những thành viên Hắc quân lúc đầu cũng giống như bốn người Nguyễn Đại Dương, rất bất mãn với mệnh lệnh của Vương Minh, không chịu trở về nhưng khi bốn người đem những lời Vương Minh vừa nói với họ nói với những thành viên này thì lập tức có hiệu quả, các thành viên Hắc quân không có thái độ phản đối nữa, liền lục tục trở đi đến khu ký túc xá nghỉ ngơi.
Vương Minh nhìn mọi người rời đi, không quay đầu lại nói:
“Quân, Đức anh có việc giao cho hai chú”
Bùi Hải Quân cùng Lê Minh Đức nghe Vương Minh có việc giao cho hai người thì cùng gật đầu chăm chú lắng nghe nhưng lúc này ba người đột nhiên thấy khóe môi của hắn nhếch lên một đường cong khiến nụ cười của hắn trong rất nham hiểm. Hai người cảm thấy có chút rợn người, bốn mắt ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta khó hiểu lại tò mò không biết việc Vương Minh giao là cái công việc gì.
“Hai chú nhớ cái thác nước chúng ta sáng này đi qua không?”
“Có”
Hai người cùng gật đầu đồng thanh đáp.
“Đêm nay Quân chú tuyển vài anh em tại cơ sở huấn luyện đi đến cái thách đó, ở trên đỉnh tháp cắm một ngọn cờ sau đó thiết lập các bẫy treo, các hố bẫy,…trong vòng bán kính 10 km xung quanh ngọn cờ với mật độ càng dày đặc thì càng tốt”
“Chẳng lẽ anh định…”
Không mất đến một phút suy nghĩ Bùi Hải Quân đã hiểu được dụng ý của Vương Minh , trên miệng cũng nợ nụ cười rất nham hiểm bất quá nếu so với nụ cười của Vương Minh thì còn thua vài bậc.
Vương Minh thấy Bùi Hải Quân lĩnh ngộ được ý đồ của mình thì cũng không có cảm thấy có gì kỳ lạ cả. Dù sao Bùi Hải Quân cũng từng tham gia các loại chương tình huấn luyện tử sĩ của quân đoàn lính đánh thuế, chắc chắn không xa lạ gì với cái hạng mục huấn luyện Vương Minh bày ra vào ngày mai.
Lê Minh Đức ở bên cạnh nhìn hai người cười rất ăn ý thì trong lòng rất buồn bực, hắn nghĩ mãi không biết Vương Minh làm như vậy rốt cuộc là có ý gì. Không kiên nhẫn được, Lê Minh Đức liền hỏi định hỏi thì Vương Minh đã chặn lời hắn. Vương Minh nói:
“Chú không cần hỏi, chú bây giờ đi với Quân trên đường Quân sẽ giải thích với chú”
Lê Minh Đức gật đầu sau đó cùng với Bùi Hải Quân nhanh chóng xoay người đi vào trong sắp xếp nhân thủ đêm nay làm việc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...