Siêu Cấp Ác Ma


Nguyễn Hùng nói bộ mặt vẫn trợn lên, trừng mắt uy hiếp nhưng giọng nói đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều
“Hì hì”
Nguyễn Hùng thấy Nguyễn Phi Long đã thả tâm thì trong lòng thở phào, hắn rất sợ Nguyễn Hùng có một chút ý kiến gì với hắn. Không nói đến trận chiến hiện giờ mà chỉ cần nghĩ đến tương lại của hắn sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào Nguyễn Phi Long, chỉ cần Nguyễn Phi Long không chiếu cố hắn thì không cần dùng quá nhiều não để tượng tượng hắn cũng nhìn ra được cuộc sống của hắn sẽ chật vật đến như thế nào.
Reng… reng…!
Lúc này điện thoại di động trong túi của Nguyễn Phi Long kêu lên, hắn vỗ vào bộ mông đầy đặn cực kỳ đàn hồi của nữ thư ký ngồi bên cạnh hắn nói
“Lấy hộ anh điện thoại”
Nữ thư ký dựa sát vào người Nguyễn Phi Long, ném cho hắn một cái mị nhãn đầy yêu hoặc sau đó vươn bàn tay lục vào trong túi quần của Nguyễn Phi Long, nhân cơ hội xoa xao chọc chọc vào đùi trong của Nguyễn Phi Long vài cái rồi mới chịu cầm điện thoại chui ra ngoài
Nguyễn Phi Long bị nữ thư ký xinh đẹp trêu đùa đến dục hỏa bừng bừng, thằng em lập tức đội lều đứng dậy. Lúc này nếu như không phải là đang có mặt Nguyễn Hùng ở đây thì có lẽ hắn sẽ lập tức đè mỹ nữ trong ngực lên bàn làm việc, cuồng dã như một con thú xé tan bộ quần áo công sở của nàng ta rồi cầm thương liên tục đâm liên tục chọc vào.
“Alo… ai đấy…?”
“Ông chủ, là em, Trần Thiện Nhân”

“Trần Thiện Nhân? Là thằng nào? Tao quen mày sao”
Nguyễn Phi Long nghe thấy người gọi đến là đàn ông, lại là một thằng lạ hoắc thì đã cảm thấy không thích rồi. Đã thế nghe cách nói chuyện thì có vẻ như là giống mấy cái tên hay chạy theo phía sau đít hắn bợ đỡ nên Nguyễn Phi Long càng bực mình. Nếu như đổi lại là bình thường thì hắn đã chửi một tràng cho sướng miệng sau đó dập thẳng mày nhưng hôm nay tâm tình hắn tốt, lại có Nguyễn Hùng ngồi trước mặt nên hắn cần thể hiện một chút vì vậy mới kiên nhẫn nghe điện thoại
“Dạ da, ông là em họ của anh Trần Tiến Đạt đồng thời cũng là lái xe cho anh Đạt”
“Trần Tiến Đạt? Em họ? Lái xe?”
Nguyễn Phi Long miệng lẩm bẩm đồng thời bộ óc không ngừng suy nghĩ tìm tòi lại xem mấy cái tên này. Ước chừng một lúc sau hắn mới nhớ ra, vỗ đầu nói
“Mày là thằng lái xe cho thằng Đạt phải không? Sau mày lại gọi điện cho tao? Chẳng lẽ thằng Đạt nói có chuyện gì xảy ra?”
“Vâng… vâng… anh Đạt hiện giờ đang trong bệnh viên?”
Trần Thiện Nhân lắp bắp kinh hãi nói
“Trong bệnh viên? Tại sao thằng Đạt lại trong bệnh viên? Chẳng phải hắn đi đến công ty Vương thị đưa hợp đồng sao thế nào mà lại vào viện?”
Nguyễn Phi Long bị lời nói nói của Trần Thiện Nhân đưa vào sương mù, càng nghĩ càng khó hiểu. Sau đí khi được nghe Trần Thiện Nhân nói rõ sự việc thì Nguyễn Phi Long cả người như bị sét đánh, thần kinh rơi vào tình trạng tạm dừng hoạt động

“Anh Long, anh Long… bây giờ… bây giờ em phải làm sao?”
Trần Thiện Nhân kể xong mọi việc đợi một lúc mà không thấy Nguyễn Phi Long ở đầu bên kia lên tiếng thì gấp đến muốn khóc vội vàng lên tiếng hỏi
Lúc này nhờ tiếng nói của Trần Thiện Nhân khiến cho hệ thống thần kinh của Nguyễn Phi Long trở lại hoạt động bình thường. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói
“Được rồi, mày cứ ở lại bệnh viện chăm sóc, mọi việc để anh lo”
“Vâng vâng”
Trần Thiện Nhân cũng không phải kẻ điếc, hắn nghe ngữ khí của Nguyễn Phi Long có ngu cũng biết lúc này Nguyễn Phi Long đang cực kỳ phẫn nộ nếu hắn tiếp tục nói dài dòng lê thê nữa thì không nghi ngờ rằng hắn chắc chắn sẽ bị Nguyễn Phi Long đem làm vật trút giận tạm thời, nhẹ thì là một chầu tổng sỉ và còn nặng thì chắc là bị đáng một trận. Vì vậy Trần Thiện Nhân vội vàng đáp vài tiếp sau đó lập tức cúp máy, không dám dây dưa nữa
Nguyễn Hùng lúc này đang nhàn hạ trêu chọc mỹ nữ thư ký bốc lửa mà Nguyễn Phi Long vừa sắp xếp riêng ình thì nhìn thấy Nguyễn Phi Long cả người đột nhiên run run như lên cơ sốt rét, hai bàn tay nắm chặt đến nỗi đỏ bừng, gân xanh nổi khắp mu bàn tay. Lại nhìn lên phía trên, hắn thấy Nguyễn Phi Long bộ mặt vặn vẹo méo mó, ở hai bên thái dương lúc này hiện ra chi chít mạch máu, đôi mắt cực kỳ âm lãnh. Với hiểu biết của hắn về cậu em họ này thì cũng biết thằng em họ lúc này đang tức giận quá, lại liên tưởng đến cuộc điện thoại vừa rồi thì Nguyễn Hùng nhíu mày hỏi Nguyễn Phi Long
“Long, có chuyện gì sao”
“Thằng Đạt bị công ty Vương thị đánh đang nằm viện”

Nguyễn Phi Long gàn từng chữ trả lời
Nguyễn Hùng giật mình, có chút không tin vào những gì mình vừa nghe liền hỏi lại
“Chú vừa nói gì cơ”
“Thằng Đạt đi thương thảo bị công ty Vương thị đánh trọng thương đang nằm viện”
Nguyễn Hùng lúc này xác định tai mình nghe không nhầm thì lập tức sắc mặt âm trầm. Hắn liếc nhìn hai mỹ nữ ngồi ở cạnh hắn và Nguyễn Phi Long quát
“Lui ra cho ta”
Hai vị mỹ nữ thư ký cũng không phải là người ít kinh nghiệm, làm công việc thư ký đương nhiên kỹ năng nhìn mặt nói chuyện là cực kỳ tốt, hai người sớm đã nhìn ra hai vị ông chủ đang tâm tình không tốt, hai người rất muốn lập tức rời đi bởi vì sợ tai họa đột nhiên rơi đầu nhưng mà ông chủ chưa có lệnh nên hai nàng chỉ có thể kiên nhân nơm nớp lo sợ ngồi lại. Lúc này nghe được Nguyễn Hùng đuổi ra ngoài, hai người cũng không cảm thấy phiền lòng mà ngược lại phi thường cao hứng, giống như phạm nhân được nhận lệnh ân sá vội vàng lắc lắc bộ mông đầy đặn khiêu ngợi đi ra khỏi phòng làm việc
Tống hai nữ thư ký rời đi, Nguyễn Hùng lúc này dùng một giọng gióng như mệnh lệnh nói với Nguyễn Phi Long
“Lập tức nói tất cả mọi chuyện cho anh”
“Là thế này…”
Nguyễn Phi Long lập tức kể lại những gì Trần Thiện Nhân nói với hắn, không hề sót một lời. Đương nhiên Nguyễn Phi Long cũng không dám chém gió thêm gì vào trong đó bởi vì hắn tinh tường Nguyễn Hùng cực kỳ ghét những tên cấp dưới dám báo cáo khống vì vậy chỉ có thể nói sự thật mà thôi. Nói xong một hơi liên tục, Nguyễn Hùng cảm chén rượu lên tu một hơi cạn sạch sau đó hầm hừ nói
“Đám người Vương thị đúng là ngông cuồng tự đại không coi ai ra gì. Thật đáng chết”

“Ừm. Bọn chúng đúng là thật sự đáng chết”
Nguyễn Hùng gật đầu đồng ý với ý kiến của Nguyễn Phi Long
Nguyễn Phi Long thấy Nguyễn Hùng như vậy thì cao hứng, hắn nói
“Liệu chúng ta có nên làm chút động tác trả đũa không anh họ, dù sao bọn chúng là người ra tay trước chúng ta có trả thù thì cũng là hợp tình hợp lý, không ai có thể bắt bẻ được gì cả”
“Việc này…”
Tuy rằng phẫn nộ nhưng Nguyễn Hùng cũng lý trí hơn Nguyễn Phi Long nhiều, hắn nghe xong đề nghị của thằng em họ Nguyễn Phi Long thì chần chừ rất lâu. Không phải hắn không muốn dùng vài cái thủ đoạn trong bóng tối làm chút trừng phạt đồng thời phủ đầu cái công ty Vương thị kia để cái công ty kia biết khó mà ngoan ngoãn đầu hàng. Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của gia tộc hiện nay mà Đông Doanh cũng không phải làm phạm vị ảnh hưởng của gia tộc muốn ra tay cũng có chút khó khăn cùng với thế lực sau lưng của công ty Vương thị thì Nguyễn Hùng cảm thấy khó có thể quyết định là nên ra tay hay không. Bất quá nếu hắn bỏ qua việc này thì chẳng khác nào hắn nhận thua trước công ty Vương thị, cái kế hoạch lập uy của hắn cũng đổ bể luôn. Điều này Nguyễn Hùng không hề mong muốn chút nào. Suy nghĩ rất lâu. Nguyễn Hùng nhìn Nguyễn Phi Long bắt gặp ánh mắt chờ mong của thằng em họ thì hắn đã làm ra quyết định cuối cùng, cắn răng nói
“Vậy thì làm đi, nhưng chú nhớ đừng để lại dấu vết gì, hiện giờ gia tộc đang bị chính phủ theo dói sát sao nếu chú để lại bất cứ bằng chứng nào không chừng sẽ kéo phiền phức đến cho gia tộc”
“Vâng, em biết rồi. Anh cũng biết ngoài chơi gái thì mấy cái loại việc này thằng em này cực kỳ thông thạo mà… hắc hắc”
Nguyễn Phi Long được Nguyễn Hùng chấp nhận thì nở nụ cười lạnh nói
“Nhớ làm tốt vào đấy”
Nguyễn Hùng cũng biết Nguyễn Phi Long mặc dù vô dụng nhưng thân là người sinh trưởng trong đại gia tộc như Nguyễn gia thì Nguyễn Phi Long đối với mấy cái động tác thủ đoạn tuy không tinh thông nhưng cũng tính là đạt mức cao thủ vì vậy Nguyễn Hùng cũng có chút yên tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui