“Công ty Phi Long”
Lần này đến lượt Vương Minh ăn quả “ngờ”, hắn không ngờ công ty Phi Long lại dám phái người đến. Vương Minh nghi hoặc nhìn Trương Nghĩa hỏi
“Chẳng phải chúng ta cùng với công ty Phi Long đang chiến tranh sao? Tên Nguyễn Phi Long cử tên xạo lìn này sang đây làm gì, tính thương nghị điều kiện đầu hàng à?”
Vương Minh nghe đến Nguyễn Phi Long cử người đến lập tức liền nghĩ ngay đến việc Nguyễn Phi Long đầu hàng bởi vì dựa theo tình hình hiện nay từ khi công ty Thư Kiều của Thư Kiều tham gia vào trận chiến thì công ty Phi Long liên tục bại lui, cơ hồ hiện tại 10% cổ phần công ty đã bị công ty của hắn và Thư Kiều nắm trong tay rồi, phái người tới còn không phải là để thương thảo đầu hàng ngừng chiến thì còn làm gì nữa
Trần Tiến Đạt nghe xong lời Vương Minh nói thì cảm thấy tức giận vô cùng. Hắn làm giám đốc điều hành của công ty Phi Long được ba năm rồi, mặc dù công ty Phi Long chỉ là một công ty con của tập đoàn Nguyễn thị của Nguyễn gia Nam Hải nhưng mặc dù vậy trên công ty vẫn gắn mác đại gia tộc Nguyễn gia vì vậy từ trước đến nay hắn đi gặp bất cứ đối tác làm ăn nào chỉ cần trong lãnh thổ Việt Nam đều được cung phụng như thánh vậy, bất cứ điều kiện gì đưa đều được thông qua thuận lợi. Nào có như lần này, không chỉ không thương thảo thành công mà còn bị đối xử lanh nhạt
Mà càng khiến hắn tức giận hơn chính là câu nói kia của Vương Minh. Trong mắt hắn công ty Vương thị mặc dù không phải là một công ty nhỏ nhưng nếu đem ra với công ty Phi Long có con quái vật Nguyễn gia Nam Hải chống lưng thì đúng là lấy trẻ con so với người lớn. Mặc dù hiện giờ trên cuộc chiến tài chính thì công ty Phi Long liên tục bị liên minh hai công ty Vương thị và Thư Kiều đánh bại lui liên tục nhưng trong suy nghĩ của hắn vẫn nghĩ rằng số cổ phần bị mất chỉ là con số nhỏ, chỉ cần Nguyễn gia ra mặt ho nhẹ một tiếng là có thể thu về lại số cổ phần đó thậm chí còn có thể thâu tóm ngược lại cổ phần của hai công ty kia.
Nhưng mà khiến hắn rất buồn bực là ông chủ mới lại sai hắn đến cầu hòa với công ty Vương thị đã vậy lại còn đưa ra những điều kiện cực tốt để đền bù tổn thất. Mà càng buồn bực hơn là hôm nay hắn vì hoán thành mục đích của ông chủ mà phải tỏ vẻ thân cận với Trương Nghĩa, kẻ mà hắn từ trước luôn khinh bỉ. Ai dè cái tên Trương Nghĩa này lại không đáp ứng điều kiện cầu hỏa, điều này thực sự là chọc giận Trần Tiến Đạt vì vậy hắn cũng quên luôn mục đích thật sự được phái đến đây, không cần phải giả trang nữa lập tức khôi phục lại vẻ cao ngạo ngày thường.
“Hừ… Trương Nghĩa tôi không thể không nhân viên của cậu có trí tưởng tượng thật phong phú”
Mặc dù lúc đầu nghe ngữ khí nói chuyện của Vương Minh với Trương Nghĩa giống như là cấp trên nói chuyện với cấp dưới khiến Trần Tiến Đạt cảm thấy kỳ lạ nhưng nhìn lại bộ dạng của Vương Minh, một thân quần áo bình dân vài đồng tiền, lại tuổi tác của hắn còn quá trẻ nên hắn nghĩ chắc là họ hàng của Trương Nghĩa gửi vào công ty làm nhân viên.
“Vậy ngươi đến đây làm gì?”
Vương Minh mặc dù trong lòng rất ghét cái thái độ cao ngạo của tên trước mặt này nhưng Vương Minh cảm thấy chơi đùa với hắn một lúc cũng không sao cả vì vậy làm bộ dạng ngu ngơ nghiêng đầu hứng thú hỏi
“Đương nhiên là để mua lại công ty này rồi chứ sao. Hừ các ngươi nghĩ rằng chỉ một cái công ty Vương thị này có thể chống đỡ được Nguyễn gia sao?”
Trần Tiến Đạt mặt hếch lên trời cực kỳ ngông cuồng nói lời trái với sự thật
Vương Minh nghe xong mà mặt đen lại, hắn từ trong lời nói của Trần Tiến Đạt đã nghe ra được là Nguyễn gia đã bắt đầu nhúng tay vào cuộc tranh đấu này rồi. Điều này không ổn một chút nào bởi vì mặc dù hiện giờ trong tay Vương Minh còn mấy chục tỉ tiền rảnh rỗi, có thể lập tức tiếp việc tài chính cho công ty Vương thị nhưng mà hắn cũng không vọng tưởng rằng Vương thị có thể chống đỡ lại được một gốc đại thụ đã ăn sau bám rễ tại miền Nam như Nguyễn gia Nam Hải. Nhưng mà Vương Minh cũng cảm thấy kỳ lạ bởi vì dù là trước kia khi rảnh rỗi Nguyễn gia cũng không có chen tay vào việc tranh chấp của hắn với Nguyễn Phi Long vậy mà tại sao hiện giờ, khi mà Nguyễn gia đang bị vây quanh tứ phía thì đột nhiên lại rảnh rỗi nhảy vào? Quả thật quá kỳ lạ đi a
“Hừ thằng nhóc, sợ rồi phải không, nếu biết sợ rồi thì nhanh chóng mà tìm việc mới đi… ha ha ha”
Trần Tiến Đạt mở miệng cười lớn, hắn thấy Vương Minh nghe xong hắn nói liền trầm tư không nói gì thì tưởng lại Vương Minh sơ hãi nhưng đang cố tỏ ra cứng rắn mà thôi
“Hừ… nói xong chưa… nói xong rồi thì cút đi cho khuất mắt tao”
Vương Minh lúc đầu thấy cái tên Trần Tiến Đạt đã chứng mắt rồi nay lại càng thấy chứng mắt hơn liền quát một tiếng đồng thời hắn cũng muốn dạy cho cái tên kiêu ngạo này một bài học nên dùng một chút hắc ám nội khí, sử dụng kỹ năng Uy tạo ra chút áp lực tinh thần kèm theo đánh úp về phía Trần Tiến Đạt
Trần Tiến Đạt bị sự thay đổi thái độ nhanh đến chóng mặt của Vương Minh hù cho giật mình lại bị Uy đánh úp vào vì vậy lập tức lảo đảo lùi về sau vài bước, đôi chân trở lên mềm nhũn vô lực trực tiếp ngồi bệt xuống. Toàn thân run lẩy bẩy, con ngươi hỗn loạn nhưng mà có lẽ sự cao ngạo đã ăn quá sâu vào trong máu của hắn vì vậy mặc dù bị Vương Minh chấn nhiếp nhưng hắn vẫn cố run run đưa ngón tay lên chỉ vào Vương Minh lắp bắp nói
“Mày… mày…”
“Mày mày cái gì, Trương Nghĩa gọi bảo vệ lên tống cái tên này ra ngoài, anh nhìn tên này trướng mắt lắm rồi”
Vương Minh bức mình nói
“Vâng, em gọi ngay”
Trương Nghĩa vội vàng đáp sau đó nhìn về phía nữ thu ký của mình nháy mắt ra hiệu. Nữ thư ký vừa rồi cũng bị một màn chấn dọa, thật không ngờ vị ông chủ trẻ tuổi thường ngày nở nụ cười lại có thể có một bộ dạng đáng sợ như vậy. Lúc này thấy giám đốc hướng mình thì vội vàng hồi tỉnh lại tinh thần sau đó cầm lấy điện thoại gọi bảo vệ bên ngoài đi vào.
Rất nhanh bảo vệ chạy vào, không cần Trương Nghĩa nói thì Vương Minh đã mở miệng ra lệnh cho hai bảo vệ, hắn chỉ vào Trần Tiến Đạt đang run lẩy bẩn ngồi trên mắt đất nói
“Tống cái thằng này ra ngoài”
“Vâng”
Hai bảo vệ mặc dù cảm thấy mệnh lệnh của Vương Minh có chút kỳ quặc, làm gì có công ty nào lại đối đãi với đối tác đến làm ăn như vậy chứ nhưng mà dù sao Vương Minh là ông chủ của bọn họ, là người trả tiền lương cho hai người vì vậy cũng không hỏi nhiều lập tức tiến lên một trái một phải xốc nách Trần Tiến Đạt lên đi ra ngoài.
Lúc này Trần Tiến Đạt mới giật mình tình lại, hắn nhận ra tình cảnh mất mặt của mình vào lúc này, thẹn quá hóa giận nào còn giữ được bộ dạng phong độ lịch lãm và kiêu ngạo lúc trước được nữa cơ chứ. Hắn trợn mắt như muốn rách ra, nhìn Vương Minh đầy thù hận, gân cổ rống lên
“Thằng nhóc mày chờ đấy, việc này chưa kết thúc đâu”
“Hừ, còn dám mở miệng uy hiếp”
Vương Minh hừ lạnh một tiếng rồi lập tức vận dụng Lưu tinh bộ pháp, thân thể nhoáng cái biến mất còn chưa kịp để Trương Nghĩa và nữ thư ký nhận ra thì Vương Minh đã đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Trần Tiến Đạt.
Ba… ba…ba…!
Lập tức một chuỗi liên hoàn tát giáng lên hai bên má của Trương Tiến Đạt, không thể không nói lần này Vương Minh ra tay cực kỳ hung ác chỉ sau vài cái tát từ trong miệng Trần Tiến Đạt đã chảy ra máu, lại thêm vài cái nữa lập tức vài chiếc răng rụng ra, hai bên gò má sung phồng lên khiến Trần Tiến Đạt lúc này trông không khác gì mặt heo cả. Nhìn cảnh tượng này Trương Nghĩa, nữ thư ký và hai bảo vệ không hẹn mà cùng hít một hơi khí lạnh. Chưa hết, Vương Minh tát mỏi tay thì vươn tay lên túm lấy cổ áo của Trần Tiến Đạt nhấc bổng Trần Tiến Đạt ra khỏi sự khống chế của hai bảo vệ sao đó ném mạnh hắn xuống đất
Rầm…!
“A…!”
Trần Tiến Đạt chạm đất lập tức hét lớn một tiếng giống nhe heo bị chọc tiết đồng thời ở vài phải của hắn vang lên những tiếng “rắc” nho nhỏ, vậy là coi như cái cánh tay phải của hắn đã xong. Cú ném này của Vương Minh lực đạo rất mạnh, đến cả sàn nhà bằng đá hoa cưng cũng lò mò xuất hiện các vết nứt huống chỉ là cánh cánh tay con người. Phen này coi như cánh tay phải của Trần Tiến Đạt xong rồi, sau phen này cho dù không phế thì cũng thành tật.
Mà Vương Minh cũng có chút chưa thỏa mãn, hắn ra chân sút vào bụng của Trần Tiến Đạt như đang sút một trái bóng chứ không phải là con người. Trần Tiến Đạt một đường bay thẳng khoảng mười mét thì mới chịu từ trên không đáp xuống đất, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Trương Nghĩa thấy Vương Minh đánh đập hành hạ Trần Tiến Đạt như vậy thì trong lòng có chút hả hể nhưng phần nhiều vẫn là không nỡ, hắn mặc dù rất ghét Trần Tiến Đạt, chỉ nghĩ Vương Minh đánh cho tên này vài cái bạt tay vào cái khuôn mặt vênh váo của hắn mà thôi chứ không nghĩ đến Vương Minh lại nặng tay đến mức đánh cho hắn thân tàn ma dại như hiện giờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...